Phương Nhược Vũ dùng túi nước đá đã tan một nửa đắp lên cổ chân cho đến khi làn da trắng chuyển đỏ, trong lòng như có một luồng khí đè nén, nhưng lại chẳng có ai để giãi bày. Cậu lấy một gói mì ăn liền nấu bữa trưa, ăn xong trở về phòng chợp mắt, ngủ một mạch cho đến khi nghe thấy tiếng Nghiêm Song gọi dưới lầu.
Phương Nhược Vũ và Nghiêm Song sống ở tầng 1. Từ nhỏ, nếu có bạn sang nhà rủ đi chơi thì chỉ cần đứng dưới tầng trệt gọi vọng lên sẽ thuận tiện gọi một được hai. Vì là một tiểu khu kiểu cũ nên thiết kế không quá an toàn. Phương Nhược Vũ thời kỳ nổi loạn từng bỏ nhà trốn đi cả ngày, tiền cũng chẳng buồn mang theo. Đến lúc muốn quay về liền bị ba mẹ đánh cho tối tăm mặt mày, gia quy nghiêm ngặt, đến một tia hi vọng cho Phương Nhược Vũ nhận sai cũng chặt đứt, thậm chí còn dặn ba mẹ Nghiêm không được lén lút cho cậu ở nhờ. Phương Nhược Vũ nửa đêm gõ cửa nhà Nghiêm Song, Nghiêm Song liền lấy trộm thang gỗ ở dưới tầng hầm, để Phương Nhược Vũ giẫm lên vai leo lên ban công để vào nhà cậu. Cũng may tiểu khu này từ trước đến nay an ninh thắt chặt, nếu không không rõ với thiết kế kiểu nửa vời thế này sẽ biếu không cho bao nhiêu tay trộm chưa biết chừng.
"Phương! Phương!... Phương tử? Phương tạp chủng? Phương Nhược Vũ!!"
Phương Nhược Vũ chui ra khỏi chăn, kéo cửa ban công. Lúc bước ra khỏi giường, cậu quên mất mình đang bị đau, dùng sức khiến cổ chân lại tổn thương thêm lần nữa. Cậu mang tâm tình bực dọc, ngao ngán hướng dưới tầng lầu hô to: "Anh mẹ nó có thể im lặng được không? Giữa trưa còn quấy rầy hàng xóm!"
Nghiêm Song xấu hổ cười cười, thấp giọng nói: "Anh có chuyện này muốn thương lượng với cậu. Mẹ anh đi công tác rồi, có thể ở nhờ nhà cậu mấy hôm được không?"
Phương Nhược Vũ vươn tay che nắng, không mở nổi mắt, lông mày nhíu chặt lại: "... Buổi tối nhớ lượn về phòng anh mà ngủ". Là vì Nghiêm Song nằm quá chiếm diện tích.
"Được được", Nghiêm Song ngẩng đầu, không chịu được ánh nắng rọi thẳng, hai mắt híp lại thành một đường, ý cười như mặt trời nhỏ, "Mau mở cửa cho anh đi".
Phương Nhược Vũ nhấc chân phải giấu sau chân trái, ra mở cửa cho anh. Nghiêm Song ba bước lên tới lầu, trên tay xách một cái túi ni lông, trong đó có một cốc trà sữa vị khoai môn yêu thích của Phương Nhược Vũ, 50% đá, phát ra những tiếng loạt soạt trong túi đựng.
"Này, uống trà sữa đi".
Nghiêm Song không cần chủ nhà tiếp đón, tự giác mở tủ giày, tìm đôi dép heo nhỏ của mình xỏ vào.
Phương Nhược Vũ trầm ngâm nhìn cốc trà sữa trên tay.
"Lúc sáng anh thấy cậu trước cửa quán trà sữa, sao không vào?"
Ặc, tự khai luôn.
Phương Nhược Vũ đứng thẳng người: "Sao mà được chứ, chẳng phải lúc đó có người ngồi đối diện anh à".
Nghiêm Song cười nhạo một tiếng, hất cằm chỉ chỉ chân của Phương Nhược Vũ: "Chân cậu sao thế?"
Phương Nhược Vũ vừa mới uống hết chai nước ngọt 500ml, bụng vẫn còn căng đầy, nhưng nghĩ đến trân châu để lâu sẽ bị cứng, vẫn dằn lòng chọc ống hút nhấp một hơi, coi như giữ thể diện cho Nghiêm Song.
"Xoay qua đây".
Nghiêm Song ngồi xổm xuống, lật mắt cá chân cậu nhìn một chút: "Có nghiêm trọng không? Chườm đá chưa? Hay đến bệnh viện xem qua đi?"
"Không nghiêm trọng". Phương Nhược Vũ ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh mạnh miệng nói, giơ chân lên để Nghiêm Song thuận tiện quan sát.
"Thế buổi chiều ngày kia tính sao?"
"Mọi người chơi vui nhé".
"Không phải", Nghiêm Song đặt chân Phương Nhược Vũ xuống, nói, "Cậu không đi thì làm sao đánh đôi được?"
Phương Nhược Vũ hút một miệng đầy trân châu, quai hàm phồng to chậm rãi nhai, chớp chớp mắt nhìn Nghiêm Song, thầm nghĩ anh mau nói không đi nữa đi, hai người họ cùng vắng mặt.
Nhưng rốt cuộc Nghiêm Song chưa bao giờ là người như vậy, đạo lý nào bắt anh phải ở nhà chăm sóc cho huynh đệ bị trẹo chân? Anh ngửa đầu suy nghĩ một hồi rồi nói: "Đúng rồi, tôi vừa vặn có thể gọi cho Viên Thanh. Cô ấy nói học kỳ này tham gia CLB quần vợt. Cậu thấy được không?"
Phương Nhược Vũ bị câu trả lời này làm cho nghẹn họng, trong lòng thầm mắng anh đúng là đồ búa tạ, bề ngoài vẫn giữ biểu tình lãnh đạm, trêu chọc Nghiêm Song nói: "Hơ, hay lắm, anh thích quay đầu ăn cỏ cũ à?"
Lần này, Nghiêm Song rất thẳng thắn phủ quyết: "Làm sao được? Cô ấy có bạn trai rồi. Bọn anh chỉ là bạn bè thôi, tình cờ có cơ hội mới liên lạc".
Phương Nhược Vũ im lặng uống trà sữa.
Khả năng nấu ăn của Phương Nhược Vũ vô cùng phế, vì vậy khi có Nghiêm Song, cậu sẽ không bao giờ chủ động vào bếp. Nghiêm Song biết rõ, tự giác đi xem tủ lạnh nhà Phương Nhược Vũ, liền thở dài khi thấy không có gì trong đó ngoại trừ mấy chai nước sốt và kem.
"Hôm nay sau giờ tan làm, ba mẹ em sẽ đi mua đồ ăn, tạm thời bây giờ không có gì đâu".
Nghiêm Song quay về lấy một ít rau củ, làm món cải Thượng Hải xào và xúc xích hấp cho mình và Phương Nhược Vũ, rồi cầm vợt tennis đi ra ngoài. Phương Nhược Vũ nằm nhoài trên ban công nhìn anh tung tăng đi chơi bóng, ngứa ngáy chân tay, chợt nhớ đến khuôn mặt trái xoan của Viên Thanh, một bụng thầm nghĩ phải "quất" anh trai này sớm thôi.
Trận đấu của Nghiêm Song bắt đầu lúc 6 giờ rưỡi. Ba mẹ Phương Nhược Vũ cũng đã trở về, nồi lớn bát nhỏ bắt tay vào bếp, nổi lửa hăng say nấu nướng, mùi khói liền bốc lên xuyên qua cửa sổ. Phương Nhược Vũ đã quá quen với việc sống trong môi trường như vậy, đến mức khịt mũi chút đỉnh cũng biết được có phải trên nhà đang nấu thịt bò hầm hay không.
Phương Nhược Vũ đứng ở cửa bếp, dài giọng nói: "Mẹ, con bị trẹo chân".
Mẹ Phương chẳng buồn quay đầu, nghe thấy cậu vẫn còn sức mà làm nũng là biết chấn thương không có gì nghiêm trọng, liền đáp lại: "Con đã chườm đá chưa?"
Phương Nhược Vũ chẹp miệng, cảm thấy buồn chán mà ậm ừ một tiếng.
Xem mẹ nấu nướng được mấy phút, cậu chợt nhớ đến mình còn chuyện quan trọng cần nói, liền chạy lại gần, vịn cửa phòng bếp: " Mẹ ——"
"Làm sao? Tránh ra đi, đừng có chắn đường ba con vào bếp".
Phương Nhược Vũ lùi lại bước ra ngoài, nói vọng vào: "Song ca bảo sẽ đến ở nhà chúng ta vài ngày. Mẹ nấu thêm hai suất nữa đi".
"Được rồi, có cần lấy thêm một bộ chăn gối cho hai đứa không?" Ba Phương bê món cá chép hấp xì dầu nóng hôi hổi bước vào phòng ăn, "Thằng bé đâu rồi?"
"Không cần đâu ạ, tối anh ấy không ngủ lại". Phương Nhược Vũ nói, "Anh ấy đi chơi quần vợt chưa về".
"Chà", ba Phương nhìn theo một bóng người dưới lầu, "Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Phương Phương ra mở cửa đi".
Phương Nhược Vũ vừa ra mở cửa, thấy Nghiêm Song đang cầm vợt tennis bị ba anh nghiêm khắc mắng, cũng không nghe rõ ông đang mắng gì, vì thế cậu liền để Nghiêm Song ở cửa, bản thân thì về nhà ăn cơm trước.
Vừa ăn được một lát, Nghiêm Song bước vào chào hỏi ba mẹ Phương Nhược Vũ, rồi ngồi xuống bên cạnh cậu, toàn thân mồ hôi nhễ nhại.
Phương Nhược Vũ chán ghét đặt bát đũa xuống tránh né anh, liếc nhìn Nghiêm Song một cái, liền bị mẹ vỗ mạnh sau gáy.
"Sao phải nhìn, có lần nào con đi chơi bóng về mà không mang bộ dạng như thế? Song nhi chắc đói bụng rồi, ăn cơm trước đã, ăn xong rồi tắm rửa".
Nói xong, mẹ Phương nghiêng đầu liếc nhìn về phía cửa, giọng nói có phần thận trọng hơn, nhẹ nhàng hỏi: "Gọi bố cháu sang đây ăn cùng đi".
Nghiêm Song buông đũa đặt trên bàn, lắc đầu nói: "Không cần đâu ạ, ông ấy ăn xong đi đánh bài rồi ạ".
"Ồ". Mẹ Phương yên lặng thu lại ánh mắt, không muốn Nghiêm Song nhận ra tâm tình của mình, càng không muốn tổn thương lòng tự trọng của Nghiêm Song, dù sao mỗi nhà mỗi cảnh.
Phương Nhược Vũ cơm nước xong xuôi liền buông bát đũa, trở về phòng, bật đèn mở điều hòa, đạp chăn ra, lấy ra quyển truyện tranh mới mua, nằm sấp trên giường đọc ngấu nghiến, tiếp tục cuộc sống như một con cá muối, không một động tác thừa.
Phương Nhược Vũ không để ý đến âm thanh mở cửa phía sau, dường như có tiếng động mạnh. Tiếp đó, một thân thể to lớn mang theo khí nóng hòa với hơi nước ẩm ướt áp lên người cậu, mùi sữa tắm cậu thường hay dùng xộc thẳng vào lỗ mũi.
Thân thể Phương Nhược Vũ toàn bộ vùi chặt trên chiếc nệm Simmons(*), vừa muốn chống cự liền bị một tay mang lực vừa đủ đè lên lưng, không làm cậu khó chịu nhưng cũng không cách nào vùng vẫy được, một tay khác đoạt lấy quyển truyện của cậu quăng đi. Phương Nhược Vũ chỉ đơn giản là từ bỏ ý định giãy dụa, dù sao Nghiêm Song và cậu lớn lên bên nhau, mỗi ngày cùng nhau đùa giỡn, tranh qua cãi lại, tự nhiên sẽ có một vạn phương án để khắc chế anh.
(*) Simmons là thương hiệu nệm hàng đầu thế giới, được thành lập từ năm 1870 tại Mỹ
Chỉ là Phương Nhược Vũ lần này không biết nguyên nhân là gì, lặng lẽ hỏi anh chờ một lời giải thích.
Nghiêm Song vò rối mái tóc cậu, khẽ xoa đầu, giọng điệu mang hàm ý trách móc nhưng nuông chiều: "Anh mang tiếng oan giúp cậu, không cần cảm ơn chút à?"
Phương Nhược Vũ lật người lại, phát hiện tư thế lúc này cực kỳ ám muội. Nghiêm Song đang đè tứ chi trên giường, bao trọn lấy người cậu, như thể tạo thành một cái lồng hình người, hệ thống sưởi chuyển động tuần hoàn, áp chế hơi gió lạnh từ máy điều hòa. Thân nhiệt Phương Nhược Vũ càng ngày càng cao, một tầng mồ hôi mỏng tuôn ra.
"Hôm qua cậu lấy một điếu trong bao thuốc của bố anh ra hút, đúng không?"
Phương Nhược Vũ nghe xong câu hỏi nhanh chóng tỉnh táo lại, trấn định tâm trạng hỗn loạn, cẩn thận nhớ lại chuyện ngày hôm qua, giọng nói không tự tin: "À, ba anh để nó trên tủ giày, nên em mới lấy... "
Nghiêm Song tức giận bật cười, nhưng cũng không phải thực sự tức giận. Anh xốc lại chiếc áo ba lỗ màu be vừa thay, rời khỏi người Phương Nhược Vũ, cho cậu xem hai vết bầm đỏ tím bên eo, trông rất đáng sợ.
Không phải Phương Nhược Vũ không đau lòng, nhưng đối với Nghiêm Song mà nói, đòn roi lần này vẫn còn khá nhẹ nhàng. Cậu từ nhỏ không muốn quen cũng phải quen, chứng kiến những vết thương còn nghiêm trọng hơn của anh. Tuy vậy, nghĩ tới lần này là do mình sơ suất làm liên lụy tới anh, cậu vẫn cảm thấy áy náy trong lòng.
Phương Nhược Vũ ngồi dậy, nhẹ nhàng chạm vào vết đòn roi của anh.
"Lại bị đánh bằng thắt lưng à?"
"Ừm".
"Tàn nhẫn quá đi".
"Không phải cậu cũng quen rồi sao?"
"Em ấn thế này có đau không? Để chiều em đi mua thuốc cao da chó(*) về đắp cho anh nhé?"
(*) Thuốc cao da chó (狗皮膏药): là một loại cao thảo dược thường được sử dụng trong y học cổ truyền Trung Quốc. Nó cũng tương tự như Salonpas ấy 😊
"Không cần, bị thương nhẹ thôi. Cậu mua thuốc bôi chân cho mình trước đi đã".
Nghiêm Song bình tĩnh đem ngón tay của Phương Nhược Vũ lướt xuống, cởi quần áo, tiếp tục tư thế quỳ gối bất động trên người Phương Nhược Vũ, đôi con ngươi đen láy mang theo ý cười ôm chặt lấy cậu.
Phương Nhược Vũ mờ mịt cất tiếng hỏi: "Anh làm gì vậy?"
Phương Nhược Vũ cũng theo nhịp điệu của anh mà nhìn xuống, thấy Nghiêm Song đang nắm lấy bao quy đầu nhỏ.
Phương Nhược Vũ đau đầu: "Anh làm sao đã cứng rồi???"
Nghiêm Song thẳng thắn thừa nhận: "Vừa đè cậu xuống là liền như vậy".
"Nghiêm Song".
"Sao vậy".
Phương Nhược Vũ xao động nhưng vẫn phải giả bộ miễn cưỡng: "Mặc dù có thể nhất thời không muốn thừa nhận, nhưng anh có khả năng là người đồng tính đấy".
Nghiêm Song nghe xong câu này vẻ mặt như muốn nói "ăn kít rồi", nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Không phải chứ..."
Phương Nhược Vũ nỗ lực giải thích với anh: "Anh đối mặt với em, một nam nhân và là người anh coi như bạn thân, mà lại có thể cứng lên".
Nghiêm Song cũng phân bua: "Nhưng thời điểm anh cứng không phải do nghĩ đến cậu. Kỳ thực, nếu bây giờ nói anh "nắng" lên vì cậu thì anh lập tức sẽ xìu xuống thôi".
Anh cúi đầu chỉ chỉ "tiểu đệ" đang dần mất đi sức sống của mình, thốt lên: "Nhìn xem".
Phương Nhược Vũ nổi trận lôi đình, lời nói này của anh không khác gì khẳng định với Phương Nhược Vũ rằng cậu không được.
Cậu nhắm mắt đếm ngược 3 2 1, thầm nghĩ "là do Nghiêm Song anh ép em", vươn tay túm lấy hai bên quần của Nghiêm Song, dễ như ăn bánh kéo tuột chiếc quần ngủ xuống dưới đùi, bàn tay lui xuống mò tới hạ bộ của Nghiêm Song đang tiết ra một chút dịch tuyến tiền liệt.
Cậu rút tay, dùng chất lỏng trong suốt trên ngón tay làm quân chương(*) để diễu võ dương oai trước mắt Nghiêm Song: "Thế đây là cái gì, anh nói đi?"
(*) Huân chương dành cho quân nhân
Nghiêm Song bị Phương Nhược Vũ không biết xấu hổ phá sập tam quan, đồng thời vì một màn tuốt lộng của cậu mà lần nữa cứng lên, đầu gối quỳ trên mép giường mềm nhũn, suýt chút nữa loạng choạng mà ngã nhào.
Phương Nhược Vũ thấy anh không thể quỳ gối được nữa liền dùng một tay kéo Nghiêm Song về phía trước rồi tự mình bước ra khỏi giường, đẩy anh lảo đảo dựa vào tủ quần áo bằng gỗ, tấm lưng dày cộp đập vào cánh cửa tủ phát ra âm thanh nặng nề.
Mẹ Phương ở bên ngoài nghe thấy tiếng động trong phòng, quan tâm hỏi han: "Mấy đứa sao thế? Không có chuyện gì chứ?"
Nghiêm Song trợn tròn mắt, hồi tưởng lại cảnh tượng lúc trước bị mẹ mình đánh thừa sống thiếu chết khi đang lén lút xóc lọ.
"Đừng lo", Phương Nhược Vũ nói, "Mẹ em khác với mẹ anh, bà ấy sẽ không tùy tiện mở cửa phòng em đâu".
Nói xong, cậu lớn tiếng đáp lại mẹ Phương: "Không có chuyện gì đâu ạ! Bọn con đùa giỡn chút thôi!"
Phương Nhược Vũ nhìn bộ dáng như con gấu sợ sệt của Nghiêm Song, cười đến vùi người vào lồng ngực anh.
Cười xong liền tiếp tục hành sự, cậu nhìn xuống khoảng cách khoảng 10 cm giữa hai người, mơ hồ có thể trông thấy "em trai" của Nghiêm Song đang cương lên đạt ngưỡng 17-18 cm, màu da sậm bắt mắt vẫn được duy trì, từng vân mạch máu lớn nhỏ phập phồng như vươn lên từ thân cây, đan xen chằng chịt mà phân bổ dưới lớp da mỏng manh, hạ bộ xòe ô mang sắc màu nhàn nhạt mềm mại.
Nghiêm Song nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt, khẽ cúi đầu áp vào trán của Phương Nhược Vũ, cùng cậu quan sát tiểu đệ đệ dưới thân.
"Thế nào, ca ca có lớn hay không?"
Phương Nhược Vũ ngẩng đầu lên nói: "Cút xuống địa ngục đi! Của anh còn dài hơn mặt!"
Khoảng 5 phút sau, Nghiêm Song từ trên tay cậu bắn ra đợt "sóng tình" đầu tiên. Phương Nhược Vũ dùng tinh dịch bôi trơn, sau đó tiếp tục tuốt động hai lần, trong nháy mắt lại khiến Nghiêm Song cương cứng.
"Trời **", Phương Nhược Vũ mệt nhoài, "Cổ tay em mỏi quá rồi, chân đứng lâu cũng đau nữa. Em ra lấy ghế ngồi tuốt cho anh có được không".
"Ha ha ha ha", Nghiêm Song tưởng tượng ra một cảnh này, cười đến hai vai run bần bật, "Cậu đừng có nghiêm túc như vậy đi".
Phương Nhược Vũ thả lỏng, chỉ đơn giản ngồi xổm xuống, rồi quỳ gối tuốt động cho anh.
Có thêm sự bôi trơn từ tinh dịch của Nghiêm Song, động tác của Phương Nhược Vũ tức thì nhanh hơn, ma sát giữa da thịt và lòng bàn tay cũng sinh ra ngày càng nhiều nhiệt lượng, nóng đến mức Phương Nhược Vũ muốn thu liễm. Thế nhưng nhìn lên Nghiêm Song cả thân dựa vào tủ quần áo để mượn lực, thở hắt từng hơi, hai mắt nhíu lại, lông mi phập phồng, bộ dáng vô cùng thoải mái, trong lòng cậu liền trào dâng xúc cảm như mèo cào, thập phần thỏa mãn.
Phương Nhược Vũ cúi đầu, phát hiện dương v*t của Nghiêm Song trước mắt đang khẽ run run, từng mạch máu trên bề mặt được khuếch đại nhìn đến rõ ràng, mùi tanh nồng hòa quyện cùng hương sữa tắm hoa hồng bao phủ khắp không gian.
Phương Nhược Vũ biết mình muốn làm gì, nhưng lập tức muốn phỉ nhổ trước những mộng tưởng hoang dại trong lòng.
Cậu không thể làm gì khác ngoài dùng đến chiến thuật đi đường vòng, vừa giảm tốc độ tuốt động, vừa khéo léo đem quy đầu của Nghiêm Song sát lại bên môi mình mỗi lần tiếp xúc, phả hơi thở ấm áp và ẩm ướt lên "cậu em" của Nghiêm Song như thể hôn môi, đồng thời ngước mắt lên, bất động mà nhìn chằm chằm Nghiêm Song, cố gắng thu hút sự chú ý của anh bằng cách này.
Xem ra hiệu quả tức thì. Nghiêm Song nhanh chóng nhận ra tốc độ của cậu đang chậm lại, mơ mơ màng màng cúi người muốn sờ lên đỉnh đầu Phương Nhược Vũ, cầu xin cậu tăng tốc. Kết quả lại nhìn thấy cậu em trai thân thiết đang hai má đỏ như trái táo ngửa mặt nhìn mình đầy ái muội, quy đầu nảy lên như có như không chạm chạm giữa miệng và cằm cậu.
Nghiêm Song nuốt nước miếng, cảm thấy hai người họ quả thực như đang phạm tội: Hay nói chính xác hơn, Phương Nhược Vũ là người ra tay, còn anh cư nhiên lại muốn cùng cậu trở thành đồng phạm.
Anh mở miệng gọi tên Phương Nhược Vũ, muốn nói cậu không nên như vậy. Thế nhưng một chữ "Phương" còn chưa thốt ra, thanh âm trong miệng đã biến mất không còn tăm hơi.
Phương Nhược Vũ cảm thấy nhiệt lượng đang nhạt dần, không tự chủ vươn đầu lưỡi liếm lỗ sáo(*) của Nghiêm Song, dịch tuyến tiền liệt mặn chát làm cậu "phi" một tiếng muốn phun ra, nhưng chính mình tự làm tự chịu, tụt quần nam nhân thì cũng phải trả đủ.
(*) Hay gọi thô là lỗ tiểu 😂
Nghiêm Song đương nhiên không nhìn thấy nội tâm xoắn xuýt của cậu. Anh đang đắm chìm trong tư vị khi Phương Nhược Vũ dùng đầu lưỡi mềm mại ướt át liếm láp nơi mẫn cảm nhất, nhẹ nhàng ma sát quy đầu khiến anh bất giác run lên.
Nghiêm Song vươn cánh tay che khuất tầm mắt, trầm giọng nói: "Phương tử, khóa cửa".
Phương Nhược Vũ liền liếm lên một chút, nói, "Anh khóa đi, trên tay em toàn là 'nhi tử đoản mệnh'(*) của anh thôi".
(*) Ý nói tt đó các bạn 😌
Nghiêm Song được đầu lưỡi nhỏ nhắn của Phương Nhược Vũ cần mẫn phục vụ, không thể chống đỡ nổi, như hiến thân đáp ứng mọi đòi hỏi của hôn quân. Anh vươn người đi tới chỗ cửa phòng khóa lại, nhưng do động tác di chuyển quá mạnh, không thể kéo theo Phương Nhược Vũ đi cùng, Phuơng Nhược Vũ trong phút chốc lảo đảo khuỵu chân phải xuống, đau đến váng đầu, duỗi tay nắm lấy eo Nghiêm Song để giữ thăng bằng. Kết quả không nghĩ tới lại vịn tay vào vết phương bị thắt lưng đánh của Nghiêm Song, trong phòng liền vang lên hai tiếng kêu rên thống khổ vô định.
Nghiêm Song đỡ eo, không ngừng rít lên "Tê quá". Còn Phương Nhược Vũ ngồi bệt trên mặt đất xoa bóp bàn chân bị thương.
"Ha ha ha, cái đệch, hai chúng ta người què người quặt, muốn hành sự cũng quá phiền phức, hay chọn ngày lành khác đi". Nghiêm Song dở khóc dở cười đề nghị.
Phương Nhược Vũ thầm nghĩ tiểu kê kê có ổn không ta, búng búng "cậu em" của anh nói, "Anh đã hỏi ý kiến nó chưa?"
Vừa dứt lời, cậu không câu nệ mà cẩn thận từng li từng tí thử nghiệm, trực tiếp làm theo kỹ thuật khẩu giao học lỏm từ bộ phim ngắn xem được, há miệng ngậm lấy quy đầu của Nghiêm Song, cố gắng nuốt thật sâu vào bên trong. Nhưng mới nuốt chưa được một nửa, Phương Nhược Vũ đã cảm thấy nhiệm vụ này có tính khiêu chiến quá lớn, thao tác thực tế so với xem phim hoàn toàn khác biệt. Cậu gắng gượng mở miệng để răng mình không cọ vào làm đau Nghiêm Song, nhưng kết quả lại khiến khóe miệng ngứa ngáy, nước miếng trào ra cũng không hề hay biết. Một lát sau, cậu cảm nhận dương v*t của Nghiêm Song trong miệng như mất đi cường lực, bỗng hóa thành một đạo cụ thí nghiệm kỳ lạ.
Lúc đầu Phương Nhược Vũ còn cảm thấy kỳ quái, chỉ muốn phì cười. Sợ rằng sẽ cắn vào bộ phận quý giá của Nghiêm Song, cậu vội vàng lui ra cười cho thỏa thích. Thẳng đến khi Nghiêm Song nghiêng đầu trầm ngâm nhìn cậu đánh giá, cậu mới nhịn lại, mắt đối mắt với Nghiêm Song, tay nắm chặt hạ bộ to lớn của anh, bỏ qua việc khiêu chiến năng lực của bản thân mà cố gắng ngậm thật sâu, lần này cậu chỉ thoải mái liếm nhẹ vài cm đỉnh quy đầu, phần còn lại lo không xuể thì dùng hai tay mà chăm sóc vuốt ve.
Khởi điểm, nhờ có tinh dịch và dịch tiết trên bề mặt da phân bổ, dương v*t của Nghiêm Song vẫn còn hơi mặn, liếm láp một hồi, giờ chỉ còn đọng lại tầng nước miếng mỏng manh của Phương Nhược Vũ, không mùi không vị, chỉ như mồi lửa thiêu đốt bầu không khí, hòa cùng cảm xúc khác lạ mà thân thể mang đến.
Nghiêm Song duỗi tay nhẹ nhàng giúp Phương Nhược Vũ lau đi nước miếng tụ lại, sau đó khẽ nâng cằm cậu, rồi bế bổng Phương Nhược Vũ đang chưa kịp phản ứng, ôm lên giường.
Phương Nhược Vũ hỏi, "Có thoải mái không?"
Nghiêm Song vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc, nhưng biểu tình có chút khác thường, đáp: "Thoải mái".
"Tuốt động sướng hay cái này sướng?"
"Cái này sướng".
Phương Nhược Vũ ủ rũ: "Biểu tình của anh lúc này đâu gọi là sướng, lúc bắt đầu mới đúng là sướng".
"Không có, sướng thật mà, chỉ là anh đang suy nghĩ mấy chuyện".
Phương Nhược Vũ lấy gối đập mạnh vào đầu Nghiêm Song: "Đang hành sự mà anh còn có thể phân tâm?"
"Không phải", Nghiêm Song đỡ lấy Phương Nhược Vũ, tránh để cậu lại bị thương ở chân, "Chẳng qua anh cảm thấy, hai chúng ta thật sự làm chuyện như vậy vẫn có chút quái quái".
Phương Nhược Vũ xệ mặt, hoàn toàn mất hứng, kéo chăn che mắt Nghiêm Song, "Vậy thì anh nhắm mắt lại, rồi tưởng tượng người giúp anh khẩu giao là nữ thần trong lòng, được chưa!"
Nghiêm Song kéo kéo cổ tay Phương Nhược Vũ, xốc chăn lên, hôn lên chóp mũi cậu, dỗ dành Phương Nhược Vũ đang tức giận: "Làm gì có nữ thần nào, ngoan, tiếp tục đi".
Phương Nhược Vũ nghe được liền mềm lòng thoả mãn, cúi người thè lưỡi liếm liếm một vòng trên quy đầu của Nghiêm Song. Động tác này khi xem thấy rất dễ dàng, đến khi trực tiếp thực hiện mới biết hao tâm tổn lực ra sao. Phương Nhược Vũ cảm thấy đầu lưỡi mình đang co rút, liền đem toàn bộ đầu khấc nuốt trọn trong miệng, dùng sức mút vào. Khoái cảm từ đỉnh khấc truyền đến khiến Nghiêm Song thỏa mãn mà khẽ rên rỉ, đem ngón tay lướt sau gáy Phương Nhược Vũ nắm nhẹ.
"Ư... Nhả ra đi, anh muốn bắn".
Phương Nhược Vũ cũng không ham chiến, lập tức rời đi, dùng hai tay giúp Nghiêm Song kết thúc màn nước rút. Cậu vẫn chưa sẵn sàng để nếm mùi vị tinh dịch.
Nghiêm Song khẽ nhún vai, bắn ra dòng tinh dịch nóng hổi, Phương Nhược Vũ dùng tay đỡ lấy, không để dây bẩn ra chăn.
Lâm trận xong xuôi, Phương Nhược Vũ liền tay đau eo mỏi miệng tê, chân vẫn còn sưng nhức, cả người mệt mỏi đến không muốn nhúc nhích, nằm dài cạnh Nghiêm Song, nhìn chằm chằm trần nhà, một bên sảng khoái một bên lặng im mà suy nghĩ về nhân sinh.
Ngoài trời mưa yên gió lặng. Nghiêm Song nấp sau lưng Phương Nhược Vũ lúi húi bước vào phòng tắm, cùng cậu tắm rửa sạch sẽ rồi lấy khăn ướt lau mồ hôi trên người. Tắm rửa xong xuôi, Nghiêm Song chào tạm biệt Phương Nhược Vũ, nhưng bị Phương Nhược Vũ ngăn lại.
"Sao anh phải đi? Cứ ngủ lại nhà em".
Nghiêm Song chống nạnh: "Thế lúc ban ngày là con cu nào gáy bắt anh phải về nhà ngủ?"
Phương Nhược Vũ lắp bắp: "Anh... bây giờ mà về nhất định sẽ bị ông bô mắng đó..."
Nghiêm Song ngắt lời: "Cậu nói vậy bảo anh đáp lại thế nào".
Phương Nhược Vũ vội thẳng lưng nói xin lỗi, không dây dưa dài dòng: "Song ca, em sai rồi, em thật sự sai rồi".
Nghiêm Song lúc này mới thoả mãn, bật cười trong cổ họng, chui vào ổ chăn của Phương Nhược Vũ.
Phương Nhược Vũ chợt nhớ tới khi nãy có nói với ba không cần đưa thêm chăn.
Cảm giác lúc này chính là hối hận, vô cùng hối hận.