Trình Ngộ Chu đặt rổ ở bên cạnh, cũng ngồi xuống ghế dài dưới tàn cây, hình như anh còn cao hơn Trình Diên Thanh một ít.
“Cậu lớn hơn Vãn Nguyệt bao nhiêu?”
“Hơn hai tháng.” Anh nói, “Ba mẹ mình yêu sớm, sau này người trong nhà không đồng ý, lén đăng ký kết hôn, không bao lâu thì có mình.”
Trình Vãn Nguyệt nói, “Chú hai mình thật sự siêu đẹp trai!”
Nước cà chua nhỏ lên quần áo, cô ấy lập tức nhảy dựng lên đến bên cạnh ao nước rửa, Trình Ngộ Chu hỏi Chu Ngư, “Có thể cho mình mượn xem bài kiểm tra cuối kỳ học kỳ trước của các cậu không? Trình Vãn Nguyệt hoàn toàn không có thứ này, Trình Diên Thanh càng không trông cậy được.”
Hai anh em này đều là vô dụng, người này học tập còn kém người kia.
“Không phải cậu chỉ về nghỉ hè sao?”
“Không chỉ về nghỉ hè, mà còn về chuẩn bị thi đại học.” Trình Ngộ Chu cười nhìn cô, “Qua nửa tháng nữa, chúng ta cũng là bạn học rồi.”
Chu Ngư vẫn luôn cho rằng giống như trước đây, lần này anh cũng chỉ là về ở lại một hai tháng, ngay cả khi vừa rồi Trình Vãn Nguyệt nói đùa muốn giới thiệu hoa khôi lớp mỹ thuật cho anh làm quen, cô cũng không nghĩ nhiều.
Anh nói anh muốn học lớp 12 ở huyện.
Huyện chỉ có một trường cấp Ba, nói cách khác, trong một năm này cô đều có thể nhìn thấy anh.
“Mình tìm bài thi giúp cậu, còn cần cái khác không?”
Trình Ngộ Chu chỉ là muốn xem thử độ khó của đề thi, “Bài tập hè cũng được, cậu viết xong cho mình mượn.”
“Được.”
Chu Ngư đứng dậy đi vào phòng, dù sao cũng là phòng con gái, Trình Ngộ Chu cũng không đi vào, chỉ đợi bên ngoài phòng, vô tình nhìn thấy trên tường dán poster của Châu Kiệt Luân.
Bà ngoại xem TV ở phòng khách, tóc đã bạc một nửa, bà cũng có cặp mắt cười, trìu mến mà nhìn Trình Ngộ Chu cười.
Trình Ngộ Chu vừa tới đã chào hỏi, chắc là bà quên rồi.
“Chào ngoại.”
“Cháu là ai?”
“Cháu là bạn của Chu Ngư.”
“Chu Ngư? Chu Ngư là cháu ngoại của bà.” Bà ngoại nắm lấy tay anh, quan sát tỉ mỉ, “Bà nhớ ra rồi, cháu là Ngôn Từ đúng không.”
Trình Ngộ Chu thầm nghĩ, Ngôn Từ và cô thân thiết đến mức ngay cả bà ngoại bị sa sút trí nhớ cũng còn có thể nhớ rõ tên.
“Không phải ạ.” Anh kiên nhẫn mà nói, “Cháu tên Trình Ngộ Chu.”
Bà ngơ ngác mà lắc đầu, “Không nhận ra.”
Chu Ngư từ phòng đi ra, bài thi đều đặt ngay ngắn trong tệp hồ sơ, Trình Ngộ Chu nhận lấy, ánh chiều tà trong vườn vô cùng đẹp, hoàng nơi chân trời có màu tím rất mộng ảo.
Cô lựa cà chua đã rửa ra hai quả cắt thành nhiều miếng bỏ vào đĩa, rải một túi kẹo nổ lên.
Trình Vãn Nguyệt lấy từ trong túi ra một cây son bóng, gọi Chu Ngư đi qua.
“A Ngư, cậu thử đi.”
“…Không cần đâu.”
“Thử đi mà, ngồi xuống, mình bôi giúp cậu.” Trình Vãn Nguyệt kéo cô ngồi trước mặt mình, vặn son bóng ra, bôi một chút lên môi cô, “Hai ngày nữa là Thất Tịch rồi, cậu đến nhà mình chơi, xem phim.”
Đối với Chu Ngư mà nói bất kỳ ngày lễ nào cũng chẳng có gì đặc biệt, đều như ngày thường cả, “Không phải cậu nói đợi thi đại học xong mới xem sao?”
“Ui dào không phải xem loại phim đó.” Trình Vãn Nguyệt sợ Trình Ngộ Chu nghe thấy, vội vàng che miệng lại, “Nói xem phim cậu đã lập tức nghĩ đến cái đó, cậu cũng tò mò lắm đúng không?”
Chu Ngư dời mắt, “Không tò mò.”
“Thật ư? Thật ư?” Trình Vãn Nguyệt không tin, cô ấy muốn xem mặt Chu Ngư có đỏ không, bèn không ngừng sáp lại gần mặt Chu Ngư.
Mấy cô gái thân thiết đùa giỡn với nhau rất dễ động thủ, Trình Vãn Nguyệt đột nhiên dừng lại, ánh mắt từ gương mặt nhỏ trắng nõn của Chu Ngư từ từ đi xuống.
“A Ngư, mình mới vừa chạm vào ngực cậu rồi.”
“Mềm thật á ~”
Chu Ngư muốn đánh trả, Trình Vãn Nguyệt la hét trốn sau lưng Trình Ngộ Chu, đầu Chu Ngư đâm vào trong lòng Trình Ngộ Chu, anh đưa tay đỡ theo bản năng, cách một lớp áo mùa hè mỏng tanh, eo nhỏ đến mức như thể chỉ một tay đã có thể nắm lấy.
Hình như anh biết Trình Vãn Nguyệt vừa nãy là đang nói thứ gì rất mềm rồi.
Kẹo nổ không phải chỉ nổ ở đầu lưỡi, bị máu đưa tới tim cũng còn đang nổ.
Sau khi Chu Ngư đứng vững, Trình Ngộ Chu rất nhanh lấy lại tinh thần.
Xúc cảm ấm áp của bàn tay đó chỉ tồn tại trên eo cô hai giây, hoặc là ba giây, trên áo thun màu trắng của anh in dấu môi màu hồng nhạt, vị trí ở ngay ngực.
Trình Vãn Nguyệt khơi mào chiến tranh đã chạy xa, dùng hoàng hôn làm phông nền chụp ảnh tự sướng, Chu Ngư nhìn dấu môi đó, lấy mu bàn tay lau môi, trên da dính chút màu hồng nhạt lên.
Sao cô lúc nào cũng làm một vài chuyện ngu xuẩn ở trước mặt anh vậy?
“Hay là… Cậu cởi ra, mình giặt sạch giúp cậu?”
“Không sao, mình đi về giặt, cậu chỗ này…” Trình Ngộ Chu chỉ tay vào khóe miệng, “Chỗ này vẫn còn một ít.”
Chu Ngư có chút quẫn bách.
Nắng chiều như lửa, Trình Ngộ Chu nhìn gương mặt hơi ửng đỏ, anh lấy điện thoại ra bật camera, giơ đến độ cao thích hợp với cô, để cô làm thành gương, còn mình thì hơi nghiêng đầu đi.
Trong điện thoại của Trình Vãn Nguyệt toàn là ảnh selfie, cùng một địa điểm cũng có thể chụp mấy chục tấm.
Trên đường về cô ấy đã đăng chín tấm ảnh lên vòng bạn bè, ép buộc Trình Ngộ Chu bấm thích cho cô ấy, có một tấm hình trong phông cảnh có Trình Ngộ Chu và Chu Ngư, rất mờ, ngay cả gương mặt cũng không nhìn rõ, anh miễn cưỡng bấm thích.
Trình Vãn Nguyệt không ngủ ở nhà bà, đi về nhà mình.
Trình Ngộ Chu đánh răng rửa mặt xong nằm lên giường, bạn học trường cũ gửi WeChat gọi anh chơi game, bây giờ anh chẳng còn tâm trạng chơi game.
———— Hỏi mày một câu.
———— Nhanh đê.
———— Mày đối xử với người thứ ba trong tình yêu như thế nào?
———— Người thứ ba à, bất kể là nam hay nữ, trực tiếp lấy gậy đánh chết.
Trình Ngộ Chu nhìn câu nói đó, một phút sau đã chặn đối phương.
Tiền Thục viết quá trình làm mứt trái cây lên giấy, đến phòng Trình Ngộ Chu gõ cửa, sau khi Trình Ngộ Chu nhận được biên tập thành một tin nhắn gửi cho Chu Ngư, lúc chờ cô trả lời, lại nhớ tới trong phòng cô dán poster Châu Kiệt Luân, chắc là thích Châu Kiệt Luân.
Trước đây Trình Ngộ Chu từng đi xem buổi hòa nhạc của Châu Kiệt Luân hai lần, đều là vé mấy hàng đầu tiên.
Anh từng quay mấy đoạn video, định tìm ra rồi gửi chúng cho Chu Ngư, lúc mở album ra mới phát hiện chập tối trong một phút giơ điện thoại làm gương giúp cô không cẩn thận đã quay video lại.
Cô đối diện với màn hình lau đi lớp son bóng trên môi, lộ ra màu môi ban đầu, trên tay cô vẫn còn dính nước, có một ít son bóng lem ra vùng da xung quanh, gió khẽ thổi tóc mai, mấy sợi dính vào môi.
Vào lúc Trình Ngộ Chu xem lại lần thứ sáu, nhận được tin nhắn trả lời.
Chỉ có bốn chữ: Nhận được, cảm ơn.
Chu Ngư lưu số điện thoại xong chép công thức lên vở, điện thoại lại nhận được mấy đoạn video buổi hoà nhạc, mỗi đoạn khoảng 30 giây.
Cô click mở xem.
Những người có mặt trực tiếp vẫy light stick, cách sân khấu rất gần, Châu Kiệt Luân đang hát 《 Bí mật không thể nói 》, như thể đã liếc mắt nhìn vào ống kính.
Cô sinh ở đây, lớn ở đây, mười mấy năm qua chỉ từng ra ngoài xa nhà một lần, chính là đi nhận xác của ba về.
Chu Ngư đã nghe rất nhiều lần, gửi tin nhắn cho Trình Ngộ Chu: Không giống với xem TV.
Trước khi ngủ thấy anh trả lời: Vị cà chua nhà cậu cũng không giống với siêu thị bán.