Chu Ngư ngơ ngác một lúc lâu mới phản ứng kịp, vén chiếc áo đang che trên người mình lên, cúi đầu nhìn một cái, quần áo ướt dán lên người, màu sắc nội y đều rất rõ ràng.
Trình Ngộ Chu xoay qua chỗ khác bóng chiếu trên mặt đất vừa khéo che Chu Ngư ở trong bóng tối, anh vén áo lên vắt nước, lộ ra đường nét eo lưng đẹp đẽ, mặt Chu Ngư nóng lên, vội vàng mặc áo vào, cài cúc áo đến cúc trên cùng.
Không xem được thuyền chài, cũng không xem được hoàng hôn.
Sắc trời trở tối, nắng chiều tỏa ra ánh sáng màu đỏ cam, sau khi được lọc qua rèm cửa sổ có cảm giác mông lung mơ hồ, nước vào trong tai Chu Ngư vẫn chưa chảy ra hết, thoáng một cái đã có âm thanh, cô đứng trong phòng Trình Ngộ Chu, một lúc sau, Trình Ngộ Chu gõ cửa, đưa đến một bộ quần áo.
Quần áo của Trình Vãn Nguyệt, màu sắc rất tươi sáng, bên dưới còn có một cái khăn mới.
Bà nội không ở nhà, Trình Ngộ Chu dùng phòng rửa mặt dưới lầu, sau khi thay quần áo xong cầm máy sấy lên lầu, tóc Chu Ngư dính bùn, không dễ gội lắm, cô chỉ vò giặt đơn giản quần áo lót một chút, đã giặt gần hai mươi phút.
Chu Ngư sầu muộn cầm quần áo lót ướt sũng, không mặc chắc chắn không được, nhưng nếu mặc vào, sẽ lại làm ướt quần áo của Trình Vãn Nguyệt.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Chu Ngư cũng cảm thấy mình lề mề quá lâu, định nhanh chóng mặc vào cho xong.
Trình Ngộ Chu không giục cô, chỉ nói, “Máy sấy đặt ở cửa.”
“Được.” Chu Ngư đáp một tiếng.
Sau khi Trình Ngộ Chu rời đi, Chu Ngư mở cửa lấy máy sấy vào phòng, sấy khô quần áo lót trước, sau khi mặc quần áo vào xong, cầm quần áo ướt nhẹp ra ngoài treo lên giá áo sấy.
Trình Ngộ Chu ở dưới lầu, ngẩng đầu nhìn thấy Chu Ngư ở ban công thì mới lên lầu.
Mới vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, cô dùng chính là dầu gội và sữa tắm của anh, anh đã sớm ngửi quen, nhưng bên trong dường như có thêm một mùi hương đặc biệt, hương thơm ngọt ngào chỉ thuộc về con gái.
Tiếng máy sấy thổi vù vù át đi những âm thanh khác, sắc trời càng ngày càng ảm đạm, nắng chiều hiện lên càng rực rỡ hơn.
Một tia nắng chiếu lên mép giường, đưa tay qua, làn da cũng sẽ trở nên đỏ ửng.
Trình Ngộ Chu tìm băng keo cá nhân ở trong ngăn kéo, trên cổ anh có hai vết cào, đã cào rách da, thấy máu, ở dưới nước sau khi cậu bé túm được anh thì quấn lên người anh thật chặt, lúc ấy không cảm thấy đau, khi tắm mới cảm nhận được.
Tiếng máy sấy dừng lại, Trình Ngộ Chu ngẩng đầu lên, Chu Ngư đang nhìn anh.
Hơi nước trong phòng tắm sau khi bốc hơi tan vào trong không khí, vừa ẩm ướt vừa khô nóng, trong lúc ánh mắt đối diện nhau bầu không khí mập mờ lẳng lặng nảy sinh.
“Dán lệch rồi.” Cô chỉ chỉ cổ, “Dán về phía sau một chút.”
Anh xé ra, lại dán bừa, “Như vậy?”
Trong phòng không có gương, Chu Ngư để máy sấy xuống, đi qua giúp anh dán lại.
Trình Ngộ Chu ngồi trên ghế, Chu Ngư đứng phía sau, nước từ lọn tóc cô rơi xuống gáy anh xuôi theo làn da trượt đến tận xương đuôi, lành lạnh.
“Có phải là nên khử trùng trước không? Nước sông không sạch, đề phòng lây nhiễm.”
“Trong ngăn kéo có lọ cồn 75.”
Chu Ngư tìm ra, lấy tăm bông chấm lên, sau khi cồn chạm vào miệng vết thương thì đau rát, Trình Ngộ Chu phát ra tiếng rên khàn khàn từ trong cổ họng.
“Đau lắm sao? Cậu chịu đựng nhé.”
“Ừ.” Dưới cơn đau nhói kéo dài Trình Ngộ Chu đã tỉnh táo lên rất nhiều, nếu không anh sẽ luôn có một ảo giác tay của cô sẽ xuôi theo vết nước sau lưng đó sờ xuống dưới, “Ơn cứu mạng này, cậu phải cảm ơn mình đấy.”
Chu Ngư cười nói, “Ngày mai mẹ cậu bé sẽ xách theo sữa và trái cây tới cảm ơn cậu.”
Trình Ngộ Chu, “…”
Dán băng keo cá nhân xong, Chu Ngư lại cầm máy sấy lên đến ban công sấy quần áo, gió nóng thỉnh thoảng thổi lên người Trình Ngộ Chu, mang theo một luồng cảm giác khô nóng mơ hồ.
Chu Ngư thấy quần áo gần như đã khô, bèn gỡ khỏi giá áo, ánh chiều tà cuối cùng nơi chân trời chìm vào bóng tối, trong phòng không bật đèn, cô xoay người, Trình Ngộ Chu vẫn đang dựa vào cửa sổ, lúc cô nhìn về phía anh, anh cũng đang nhìn cô.
Chu Ngư hơi mất tự nhiên, cô rất hiếm khi mặc váy, vì không tiện lắm, chiều dài chiếc váy này của Trình Vãn Nguyệt còn chưa đến đầu gối.
Trình Ngộ Chu biết cô muốn thay quần áo, cũng biết mình cần tránh đi, thế nhưng cảm giác thiêu đốt nóng rát từ miệng vết thương ở sau gáy khiến anh không bình tĩnh được, làn váy bị gió thổi lên giống như từng chút từng chút đâm vào lòng anh, đây là tác dụng của hoóc-môn kích thích, chẳng hạn như adrenalin, đây là một loại hoóc-môn kích thích cứu người sắp tử vong, đại não cũng sẽ phản ứng lại sau khi cảm nhận được nó tiết ra quá nhiều, chuyển tín hiệu đến từng bộ phận của cơ thể để khôi phục nhịp tim trở lại bình thường, nhìn cơ chế có vẻ như đơn giản thực chất rất phức tạp, đại não đóng vai trò điều tiết khống chế, thế nên khả năng suy nghĩ chuyện khác vào lúc này đã bị suy yếu.
“Cậu có muốn cân nhắc đổi người thích không?” Trước khi suy nghĩ đã nói ra khỏi miệng.
Vì những lời này cô kinh ngạc mở to mắt, Trình Ngộ Chu vẫn chưa nhìn rõ trong mấy phút yên lặng này cô rốt cuộc có đỏ mặt hay không, thì đã bị cảm giác nóng rực như bị sốt trên da thúc giục đến gần cô.
Lúc anh bước ra bước đầu tiên Chu Ngu đã lùi về phía sau, lưng dán vào lan can ban công mới dừng lại.
Cô cho rằng mình che giấu rất bí mật, vẫn bị phát hiện rồi sao?
Không khí bên ngoài cũng chẳng khá hơn trong phòng bao nhiêu, bị phơi nắng cả ngày, cảm giác ngột ngạt này còn phải kéo dài thêm hai ba tiếng đồng hồ, Trình Ngộ Chu lại hỏi lần nữa, “Chu Ngư, cậu có muốn cân nhắc đổi người thích không?”
Anh thấy cô lắc đầu.
“Ý mình là… suy nghĩ trước, chứ không phải bảo cậu ngay bây giờ tìm ai đó tỏ tình.”
Chu Ngư nói, “Mình từng suy nghĩ, không muốn đổi.”
Trình Ngộ Chu kiên nhẫn mà khuyên nhủ, “Cậu suy nghĩ thêm nữa đi, một tháng, một tuần cũng được, đâu có ai suy nghĩ qua loa như cậu, còn chưa đến một phút.”
“Mình đã sớm suy nghĩ rất nhiều rất nhiều cái một phút rồi.” Chu Ngư vẫn là ba chữ đó, “Không muốn đổi.”
Đèn trong sân đột nhiên được bật lên, là Tiền Thục đã về.
Trình Ngộ Chu không nói lời nào xoay người xuống lầu, Chu Ngư vào phòng thay quần áo, còn có thể mơ hồ nghe thấy Tiền Thục hỏi anh buổi tối muốn ăn món gì, anh nói bực no rồi.
Bà cười vỗ lên lưng anh một cái, đi vào nhà đến phòng bếp rửa rau.
Chu Ngư thay lại quần áo của mình rồi xuống lầu, lên tiếng chào hỏi bà, liếc mắt thấy Trình Ngộ Chu đứng ở trong sân, lúc có lúc không mà đá quả bóng, tiếng bóng bật lên tường càng lúc càng lớn.
Tiền Thục ở trong phòng gọi anh, “Nhóc con, đèn đường bên ngoài vẫn chưa sáng, cháu tiễn Chu Ngư đi.”
Chu Ngư khẽ nói, “Không cần ạ.”
Trình Ngộ Chu cũng chẳng nhìn cô, ra khỏi sân trước.
Ngôn Từ thờ ơ nhìn hai người một trước một sau đi ra khỏi cánh cổng đỏ sẫm, Chu Ngư xõa tóc, tóc mái che khuất tầm mắt, đi ra mới nhìn thấy Ngôn Từ.
Anh ta lại đang hút thuốc, còn ho khan.
Trình Ngộ Chu dừng bước, nói với Chu Ngư, “Mau về đi.”
Chu Ngư gật đầu, “Ừ.”
Mãi đến khi bóng dáng đó biến mất ở chỗ rẽ, tầm mắt Ngôn Từ mới dừng trên mặt Trình Ngộ Chu, “Cậu thân với cô ta lắm à?”