Nước Quýt Có Gas

Chương 34: Em vứt tôi ở đây, tôi phải làm sao?



Mỗi lần được nghỉ Châu Ngư đều không rảnh rỗi, rõ ràng trong nhà chỉ có ba người, nhưng bao giờ cũng làm không hết việc.

Thời tiết lạnh, bà ngoại sẽ không thường xuyên ra ngoài, điều này trái lại cũng không đỡ lo được, mặc dù người đi qua lại trước cửa không nhiều, nhưng thường có xe hàng lớn đi ngang qua, không có ai trông bà cũng không an toàn lắm. 

Gần tối Lưu Phân đã đi mua đồ, Châu Ngư phải đợi bà ấy về mới có thể ra ngoài.

Bà ngoại xem TV, Châu Ngư ở bên cạnh làm bài tập, làm xong một đề thì tựa vào lưng ghế xoa xoa bả vai, phát hiện bà ngoại đã híp mắt ngủ thiếp đi, Châu Ngư nhẹ nhàng đi qua giúp bà đắp chăn đàng hoàng, tắt TV.

Châu Ngư về phòng thay quần áo, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là tìm sợi dây màu đỏ kia để ở trong tủ quần áo đeo lên.

Còn có một chiếc vòng tay bạc bà ngoại cho cô năm cô mười tuổi.

Lưu Phân mua đồ mấy ngày nữa đi cúng Châu Lập Văn về, vào nhà nhìn thấy Châu Ngư đang chải tóc, “Sắp ra ngoài à?”

Châu Ngư nói, “Đến nhà bà nội Tiền ạ, xem phim chung với nhóm Vãn Nguyệt.”

“Đừng chơi muộn quá, về sớm chút.”

“Dạ.”

“Có thời gian tự đi mua quần áo với giày đi, mùa đông năm nay lạnh.” Lưu Phân cầm ít tiền đặt lên bàn, phần tiền bồi thường năm ngoái người phụ trách mỏ than đưa đều để trong thẻ ngân hàng, một đồng bà ấy cũng không động vào.  

“Mẹ, con vẫn còn tiền.”

“Mua thêm mấy cái chất lượng tốt, ở trường cũng phải ăn no.”

Advertisement

Châu Ngư dạ một tiếng, bỏ tiền vào trong ngăn kéo, đội mũ lên ra ngoài.

Nhà hàng xóm rất náo nhiệt, Châu Ngư đi đến chỗ khúc rẽ vẫn có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng những người lớn cười uống rượu đố nhau (*).

(*) đố nhau: khi uống rượu, hai người cùng giơ ngón tay ra một lúc rồi đoán số, ai nói đúng là được, nói sai bị phạt uống rượu, cả hai người đều nói sai thi hoà.

Trời tối sớm, 6 giờ đèn đường đã sáng.

Châu Ngư ngẩng đầu đã nhìn thấy Trình Ngộ Chu đứng bên cạnh đèn đường, hôm qua đã nói cô phải đợi sau bữa tối mới có thể ra ngoài, trên chiếc dù đen đó đã phủ đầy tuyết.

Không biết đã chờ bao lâu, không gọi điện thoại, cũng không nhắn tin.

Anh chỉ đứng ở đó, đợi Châu Ngư đến gần.

“Hôm nay rất lạnh, một lát thì mình đi qua rồi, không phải hôm qua đã nói rồi sao?”

“Biết là cậu sẽ đi, nhưng mà muốn nhìn thấy cậu trước bọn họ.” Trình Ngộ Chu duỗi tay nắm lấy tay cô, “Dù gì ở nhà chờ cũng chẳng có việc gì.”

Tay cô có thể được bàn tay ấm áp của anh bao bọc hoàn toàn, hiển nhiên là cô lạnh hơn.

“Ban ngày cậu làm gì vậy?”

“Dọn dẹp phòng, làm bài tập, còn ngủ trưa nữa, cậu thì sao?”

“Ăn cơm, đánh bài, gần đây ba mẹ mình rất bận, cũng không về.” Trình Ngộ Chu chạm phải một đồ vật lạnh lẽo ở ống tay áo Châu Ngư, cầm tay cô hơi nâng lên, lộ ra chiếc vòng tay bạc và sợi dây đỏ đó trên cổ tay.

Anh dừng bước, tầm mắt dừng ở cổ tay cô, “Sao lại đeo cái này?”

Châu Ngư rút tay ra, kéo cổ tay áo lại, nghiêng đầu đi, “Giữ bình an á.”

“Mình cũng có.” Hôm nay Trình Ngộ Chu không đeo đồng hồ, ung dung để lộ sợi dây đỏ ra cho cô xem, “Có phải là giống nhau không?”

Châu Ngư nói, “Mấy món đồ này chắc là chẳng khác mấy đâu, rất nhiều người đều có.”

Sắc trời tối tăm, cô lại đội mũ, vành tai ửng đỏ giấu ở bên trong, nóng nóng hơi ngứa.

Phía trước có người đi tới, tay của hai người chạm vào nhau lại tách ra, đợi đến sau khi người đi đường đi ngang qua bên người, Trình Ngộ Chu nắm chặt lấy tay cô.

Trình Diên Thanh nói muốn xem phim, máy chiếu không tiện chuyển tới chuyển lui, cuối cùng vẫn là gọi Ngôn Từ đến nhà Tiền Thục.

Người lớn ở tầng 3, tụi nhỏ đều ở phòng Trình Ngộ Chu chơi bài, người thua bị dán giấy lên mặt.

Trình Vãn Nguyệt cho dù gian lận cũng bị thua nhiều nhất, Châu Ngư ngồi cạnh trơ mắt nhìn trán và hai má của cô ấy đều bị dán đầy.

Tiền Thục tới gõ cửa đưa đồ ăn vặt, thấy bọn họ làm ầm ĩ trên ghế sofa cũng không nhịn được cười.

“Không chơi nữa, bốn người thông minh mấy người tự chơi đi.”

Trình Vãn Nguyệt kéo Châu Ngư đến cái bàn nhỏ bên cạnh, Trình Ngộ Chu ném hai tấm nệm qua, hai người ngồi dưới đất, đổi một bộ phim hài xem.

Ngôn Từ và Khanh Hàng ít nói, Trình Diên Thanh có làm ầm ĩ đi nữa cũng chẳng ảnh hưởng đến các cô ấy.

“Ngư, cái mũ này của cậu đẹp thật đấy, mua ở đâu vậy?”

“Của mẹ mình đan.”

“Dì lợi hại thế!”

Advertisement

“Cậu thích không? Ở nhà chắc là vẫn còn dư len, mình về bảo mẹ đan cho cậu.”

“Thích thích.” Trình Vãn Nguyệt gật đầu như giã tỏi, lúc này mới lấy một hộp từ trong túi ra đưa cho Châu Ngư, “Thế mình tặng bình nước giữ nhiệt này cho cậu, mình cũng có một cái giống y như đúc, bọn họ đều không có.”

“Cảm ơn.” Bình Châu Ngư dùng lúc trước đã bị rớt bể rồi.

“Phía trên có cái nắp, có thể vặn ra dùng làm cái cốc nhỏ.”

Trình Vãn Nguyệt mở một lon đồ uống ra, đổ vào trong hai cái nắp bình, đồ uống vẫn còn đang sủi bọt.

“Cạn ly.”

Châu Ngư cười cụng ly với cô ấy.

Trình Ngộ Chu liếc mắt đã nhìn thấy lon nước uống dán nhãn 3% cồn đó, “Trình Vãn Nguyệt, em đang uống gì đấy?”

“Nước có gas á.”

“Mang qua đây.”

Trình Vãn Nguyệt không để ý tới anh, “Em không muốn di chuyển, anh tự lấy.” 

Trình Ngộ Chu đi qua cất mấy lon còn lại đi, anh cúi đầu nhìn Châu Ngư, máy sưởi trong phòng bật hết công suất, lúc cô chơi bài tai đã đỏ ửng, “Cậu cũng uống?”

Châu Ngư vẫn còn cầm cái nắp của bình giữ nhiệt, “Một ly nhỏ.”

Thật ra là không ngừng.

Cô thích đồ uống vị đào, Trình Vãn Nguyệt cũng vậy, xem bộ phim đầu tiên đã uống rồi.

Trình Ngộ Chu lựa ra một chai sữa chua đưa cho cô, “Khát thì uống cái này.”

Châu Ngư gật đầu, “Ừm.”

Hội con trai đang tán gẫu chuyện khác, Châu Ngư nghe thấy Trình Vãn Nguyệt nói, “Sang năm ba mình có thể phải thuyên chuyển công tác, muốn để bà nội cũng chuyển đến thành phố ở.”

Nếu bà nội Tiền dọn đi khỏi huyện, sau này người nhà họ Trình sẽ ít có dịp trở về.

Lời này không chỉ có Châu Ngư nghe vào trong đầu, Khanh Hàng cũng nghe thấy.

“Khanh Hàng đến anh ra bài rồi, nhanh lên.” Trình Diên Thanh bốc được bài tốt, đang đắc ý, cậu ta ngồi ở tít bên trong, lười di chuyển vị trí, “Châu Ngư, ném mấy quả quýt sang đây giúp bọn tôi.”

“Được.” Châu Ngư lấy lại tinh thần, đứng dậy đi lấy đĩa trái cây.

Quả có vỏ màu xanh hơi chua, quả có vỏ vàng thì ngọt hơn, Châu Ngư ném cho Khanh Hàng với Trình Diên Thanh ở bên trong mỗi người hai quả, Trình Ngộ Chu là tự mình duỗi tay nhận, quả của Ngôn Từ thì đặt lên bàn.

Trình Diên Thanh một hơi nuốt trọn nửa quả quýt, bớt thời gian hỏi Ngôn Từ, “Tôi nghe nói cuối tuần trước cảnh sát đã tới một chuyến, có chuyện gì vậy?”

Ngôn Từ nhìn quả quýt trên bàn thản nhiên nói, “Có người không quản được miệng nói năng lung tung, tôi báo cảnh sát.”

“Là Đường Thiến à? Cô ta đúng là phiền phức thật.” Trình Diên Thanh nghe thấy điện thoại vang lên, cậu ta liếc mắt nhìn rồi ngay lập tức vứt bài trong tay xuống, “Mấy người chơi đi, tôi có chút chuyện ra ngoài một chuyến.”

Ngôn Từ đi ra ngoài theo, “Tôi cũng về đây.”

Mười phút sau, Trình Ngộ Chu cõng cây đàn ghi-ta trên lưng đi ra ngoài, Châu Ngư xem phim xong, đến nói một tiếng với bà nội Tiền rồi mới đi.

Trong phòng chỉ còn lại Trình Vãn Nguyệt với Khanh Hàng.

Cô ấy chê tấm nệm ngồi không thoải mái, đổi thành ghế sofa, vắt một chân lên trên đùi Khanh Hàng, thỉnh thoảng khẽ lắc lư, nhìn thấy cảnh đặc sắc trong phim liền kích động, động tác của cô ấy mạnh hơn, đã không cẩn thận cạ vào.

Làn da trắng bóc trên cổ Khanh Hàng lẳng lặng đỏ ửng lên, nhưng sắc mặt vẫn rất bình tĩnh.

“Bài tập làm hết rồi à?”

“Em không biết làm, mấy câu đó khó quá.” 

“Lấy ra đây, anh dạy em.”

Trình Vãn Nguyệt bất mãn lầm bầm, “Giao thừa mà còn làm bài tập gì chứ, em không muốn, Khanh Hàng dây nịt của anh cộm vào em, anh ngồi lùi về sau chút đi.”

Một lát sau, anh nói, “Anh không dùng dây nịt.”

Trình Vãn Nguyệt kịp phản ứng, sau khi khóa kỹ cửa xong thì nhảy vào trong lòng anh ngồi, hai tay ôm cổ anh, cười hà hơi bên tai anh.

“Lại bị em tóm được rồi nhé, Khanh Hàng, anh đúng là càng lúc càng to gan, ba mẹ em còn đang ở trên lầu đấy.”

“Làm bài tập trước đi, ngày mai không nộp em sẽ lại bị giáo viên phê bình.”

“Em cứ không viết đấy, thì thế nào?”

Khanh Hàng đỡ lấy gáy cô áp về phía anh, “Thì thế này.”



Ngôn Từ cầm quả quýt vỏ vàng đó, đi vòng quanh thị trấn một vòng, tuyết rơi càng lúc càng lớn, vỏ quýt cũng càng lúc càng lạnh. 

Trước khi anh ta kịp định thần, người đã ở trên con đường đi đến thôn nhà họ Châu này rồi. 

Huyện nhỏ không có thói quen đón năm mới, họ hàng bạn bè tụ họp bên nhau xong đã giải tán, gần đến mười hai giờ, ven đường rất yên tĩnh.

Anh ta chẳng biết tại sao mình lại hoài niệm con đường này, hệt như vô số đêm khuya trước đây không ngủ được, rõ ràng càng đến gần trong lòng càng bực bội, nhưng vẫn sẽ đến.

Khoảng cách rất xa mới có một ngọn đèn đường, thế nên trên đường chỗ nào đó sáng lên sẽ rất dễ thấy.

Ngôn Từ nghe thấy tiếng đàn ghi-ta trước, ngẩng đầu lên mới nhìn thấy hai người đang đứng bên cạnh đèn đường ở khúc cua phía trước.

Một hộp pháo hoa que chỉ còn lại hai cây cuối cùng, Châu Ngư có hơi luyến tiếc, nên chỉ châm lửa một cây bên tay trái trước.

Trình Ngộ Chu đi ra ngoài trước, đến nơi này chờ cô, đàn ghi-ta đặt ở bên trong đường cái, lúc cô tới không chú ý, bởi vì lon đồ uống kia, ngay cả khi Trình Ngộ Chu đeo đàn ghi-ta ở trên người, cô cũng không nhanh chóng phát hiện, chỉ nhìn pháo hoa que.

Ánh lửa bốc cháy chiếu lên mặt cô, chóp mũi ửng đỏ, Trình Ngộ Chu phẩy tuyết rơi trên mũ cô xuống, đợi cô đốt cây cuối cùng.

Châu Ngư chậm rãi ngẩng đầu lên, “Cậu đang nhìn gì vậy?”

Quả nhiên cô có hơi mơ mơ màng màng rồi.

Cũng không biết Trình Vãn Nguyệt là vô tình hay là cố ý, không khá hơn bao nhiêu so với lần hồi nghỉ hè, Trình Ngộ Chu nhớ tới lần đó, trong lòng hơi tự trách, tuyết rơi, mặt đất rất trơn, anh nên ở cổng đại viện nhà họ Trình chờ cô.

“Nhìn cậu đó, không được à?”

Châu Ngư mơ màng lắc đầu, “Không phải thế này.”

Advertisement

Giấc mơ lần trước không phải thế này.

Trình Ngộ Chu cười hỏi, “Vậy nên như thế nào?”

“Cậu nên…” Còn chưa nói hết.

Vì cô đã nhón chân lên, đôi môi se lạnh hôn lên cằm anh.

Trình Ngộ Chu chỉ ngẩn người một giây, đã hơi cúi đầu xuống ngậm lấy môi cô, cũng chẳng biết là ai đưa lưỡi vào trong thăm dò trước, anh nếm được vị quả đào.

Mãi đến khi Châu Ngư hít thở không thông, đẩy anh một cái mới tách ra.

Trình Ngộ Chu vẫn đang duy trì tư thế nghiêng đầu sang một bên, sáp lại gần hôn lên chóp mũi cô, “Bây giờ đến lượt mình tặng quà năm mới.”

Anh lùi về sau, cầm đàn ghi-ta lên.

Bài Châu Ngư thích nhất là 《 Thất lý hương 》.

Trong cơn tuyết lớn này, cô đã nghe xong một lần rồi lại một lần.

Đến nỗi sau khi đầu óc tỉnh táo rồi cũng vẫn không nỡ về nhà, Trình Ngộ Chu thấy cô lạnh đến mức run rẩy, chỉ có thể ép buộc đưa cô đến cổng nhà, bảo cô mau vào nhà.

Châu Ngư đã chuẩn bị ngủ rồi, đột nhiên nhớ tới cái bình Trình Vãn Nguyệt tặng cô bỏ quên ở chỗ đèn đường, lại choàng áo khoác lên đi lấy.

Cô không xem điện thoại, không biết Trình Ngộ Chu đã gửi tin nhắn cho cô nói anh cầm cái bình về trước, ngày mai sẽ mang tới trường đưa cho cô.

Châu Ngư ở bên cạnh đèn đường tìm một lúc lâu, tưởng là bỏ quên ở nhà bà nội Tiền.

Đã là rạng sáng, lúc Ngôn Từ từ trong bóng tối đi ra, cô sợ tới mức xuýt chút nữa trượt chân.

Anh ta mặc quần áo màu đen, mũ cũng màu đen, tuyết rơi trên mặt rất rõ ràng.

“Anh… sao anh ở đây?”

Anh ta chẳng nói lời nào, Châu Ngư cũng không hỏi thêm, “Tôi đi về ngủ đây, ngày mai còn phải đi học.”

Ngôn Từ nhìn cô đi về phía trước, “Châu Ngư, em vứt tôi ở đây, tôi phải làm sao?”