Nước Quýt Có Gas

Chương 51



Lưu Phân cuối cùng vẫn không cứu được.

Ngôn Từ hận bà ấy, khi đó bà ấy phát điên, dường như mỗi ngày đều tìm tới cổng gây ầm ĩ, ba Ngôn cũng vì tránh bà ấy mới đâm vào chiếc xe tải lớn

Bây giờ bà ấy sẽ không chửi, cũng sẽ không ồn ào, chỉ lặng lẽ nằm trên giường, được một tấm vải bố trắng phủ từ đầu đến chân.

Bác sĩ nói bà ấy đã chết.

Châu Ngư là con gái duy nhất của bà ấy, phải tiếp nhận sự thật bà ấy mất, còn phải xử lý hậu sự.

Nhà người ta đều đang tổ chức tiệc ăn mừng vào đại học, tràn đầy không khí vui mừng, chỉ có nhà họ Châu làm đám tang.

Ngôn Từ nhìn Châu Ngư đứng ở cửa khom lưng chào lại người ta, như thấy được bản thân trước đây.

Châu Ngư đã ba ngày không chợp mắt, sau khi tang sự kết thúc đã ngủ rất lâu, mấy lần Ngôn Từ còn tưởng là cô hôn mê, sau khi cô bị đánh thức thì mờ mịt nhìn anh ta, không nói lời nào, trở mình rồi lại nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Thư thông báo trúng tuyển gửi đến nhà, cô cũng chưa từng mở ra xem.

Trời nắng, Châu Ngư dọn dẹp lại phòng của Lưu Phân, phía dưới gối đè lên thẻ ngân hàng và sổ tiết kiệm của gia đình, trên tờ giấy viết mật mã còn thêm mấy câu:

Bé ngoan, mẹ liên lụy con rồi.

Nếu còn có kiếp sau, nhất định đừng làm con gái của mẹ, làm con gái của mẹ quá khổ.

Lưu Phân đã mấy năm chưa từng đọc sách, hai hàng chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, Châu Ngư nhìn nét bút chì trên giấy, nước mắt cứ rơi mãi chẳng ngừng được.

Cô khóc thương tâm đến vậy, bà ngoại lúng ta lúng túng không biết làm sao, cũng khóc theo.

“Con không nên nổi giận với bà ấy, biết rõ bà ấy bị bệnh rồi… Bà ấy chỉ là quá sợ con rời xa bà ấy thôi, vậy mà con lại gào hét quát lớn với bà ấy.”

“Nếu như ngày đó con không quát bà ấy, chắc chắn bà ấy sẽ không uống thuốc trừ sâu.”

Ngôn Từ muốn nói đây không phải là lỗi của cô, thế mà mấy chữ đơn giản này lại kẹt ở trong cổ họng, mãi cho đến ngày cô rời khỏi Bạch Thành cũng chưa thể nói ra.

Trước khi đi, Châu Ngư đưa bà ngoại đến viện dưỡng lão, tất cả đồ đạc quen thuộc cũng đều mang theo qua, có mười mấy người già sống ở viện dưỡng lão, mỗi lần Châu Ngư đến thăm bà ngoại, bà ngoại đều cười ha hả hỏi cô ngày mai còn đến không.

Cho dù là trường học ở trong thành phố, cũng không có cách nào mỗi tuần đều về nhà.

Ngôn Từ học Đại học Giao thông, nhưng khai giảng không kịp báo danh đúng hạn, bị muộn rất nhiều ngày.

Ngành của Châu Ngư thiên về nam sinh nhiều, trong lớp chỉ có sáu nữ sinh, huấn luyện quân sự ngày thứ tư Châu Ngư ngất xỉu, tên tuổi cô được lan truyền khắp cả khoa.

Ồ, đó là cô gái đã ngất xỉu khi đứng hành quân đó à.

Ăn uống không đầy đủ dẫn đến bị ngất xỉu vì đói, rất giống như là chút mưu kế để trốn tránh huấn luyện quân sự, nhắc đến Châu Ngư, mọi người đều là cười cười rồi thôi, trái lại lời bàn tán về Ngôn Từ càng lúc càng nhiều, bởi vì anh ta từ hàng ngũ rất xa chạy tới bế Châu Ngư đang ngất xỉu đi đến phòng y tế, trở thành người nổi tiếng trong giới tân sinh viên.

Bác sĩ của trường nói Châu Ngư thiếu máu, bảo cô nhất định phải ăn uống đúng giờ, cho dù có gặp phải chuyện buồn gì đi nữa cũng không thể tổn hại đến sức khỏe như vậy.

Châu Ngư tuy nghe nhưng trong lòng vẫn còn đang nhớ đến giấc mơ sau khi ngất đi.

Cô mơ thấy tất cả mọi người vẫn còn ở thị trấn nhỏ ấy, với vô số bài tập về nhà và vô số bài kiểm tra, ngày qua ngày, nhàm chán ngột ngạt. Trình Ngộ Chu cầm lấy cây bút chọc nhẹ vào lưng cô, khe khẽ hỏi cô có muốn trốn học không, cô nói không muốn, nhưng anh lại túm lấy tay cô rồi chạy ra ngoài, trốn thoát khỏi ông chú gác cổng, xuyên qua từng con ngõ hẻm, chạy vào một vườn quýt rộng lớn, anh hái lấy một quả quýt thoạt nhìn trông rất ngọt, lột ra đút cho cô ăn, cô bị chua đến nỗi răng như mềm đi, anh cười khóe miệng cô có nước bọt, anh cười khoa trương đến nỗi không thẳng eo lên được, lúc đầu cô cảm thấy anh thật đáng ghét, nhưng thấy anh cười đến như vậy cô cũng không nhịn được cười, rồi anh đột nhiên sáp đến gần, rất gần, đưa lưỡi ra liế.m đi nước bọt ở khóe miệng cô.

Có phải anh cũng đang huấn luyện quân sự không?

Nam Kinh lúc này có nóng không?

Cô không biết, bởi vì cô cố tình cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người, cũng đã đổi số mới, ngoại trừ Ngôn Từ cùng trường thỉnh thoảng sẽ gặp mặt ra, những người khác giống hệt như đã biến mất khỏi cuộc sống của cô.

Chỉ cần ở trường không có chuyện quan trọng, Châu Ngư nửa tháng lại trở về thăm bà ngoại một lần, buổi họp mặt của các bạn cùng phòng cô cũng rất ít khi tham gia, vậy nên quan hệ rất bình thường.

“Châu Ngư, có phải Ngôn Từ ở viện Thương mại đang theo đuổi cậu không?”

Châu Ngư lắc đầu, “Không có.”

“Anh ta không theo đuổi cậu, vậy mình sẽ theo đuổi anh ta.” Bạn cùng phòng cười nói, “Mình cũng đã hỏi cậu trước rồi, đến lúc đó cậu không được nói là mình giật người đàn ông của cậu.”

“Sẽ không đâu, mình với anh ta chỉ là bạn học mà thôi.”

“Hóa ra hai người là bạn học cấp Ba à!” Bạn cùng phòng kinh ngạc, lập tức nhiệt tình mà kéo lấy tay Châu Ngư, “Thảo nào mọi người đều nói anh ta muốn theo đuổi cậu, nhưng lại theo đuổi không rõ ràng, hóa ra chỉ là bạn học, vậy cậu có thể kể cho mình chuyện của anh ta được không? Anh ta thật lạnh lùng, lại còn rất bí ẩn. Cậu cho mình WeChat của anh ta đi.”

Châu Ngư nói xin lỗi, “Mình không dùng WeChat.”

“Sau cậu quê mùa vậy, bây giờ mọi người đều dùng WeChat hết rồi, rất ít người dùng QQ nữa, người hướng dẫn thông báo tin tức cũng đều là gửi vào trong nhóm WeChat trước, cậu lấy điện thoại download WeChat đi, buổi tối mình chỉ cậu đăng ký.”

Cô ấy chỉ là nói thẳng, cũng không có ác ý gì.

Phức cảm tự ti của Châu Ngư ẩn giấu ở trong xương cốt, trước mặt người ngoài che giấu rất kỹ, khi ở một mình mới có thể để lộ ra ngoài.

Thứ duy nhất cô giữ lại là một tài khoản của app âm nhạc, ở trong đó có danh sách phát Trình Ngộ Chu tạo cho cô, cô hệt như một kẻ nhìn trộm, chỉ dám đăng nhập vào ban đêm để xem, nhưng danh sách phát đó cũng không còn được cập nhật nữa.



Trình Vãn Nguyệt hôn mê mười tám ngày mới tỉnh lại, chuyển tới bệnh viện ở Nam Kinh, Tiền Thục cũng đi theo đến Nam Kinh.

Trình Ngộ Chu trừ đi học ra thì tất cả thời gian đều ở bệnh viện, Trình Diên Thanh học ở Bắc Kinh, mỗi cuối tuần đều bay đến Nam Kinh.

Trình Vãn Nguyệt là người rất sợ đau, trên tay trầy da một chút thôi cũng có thể rơi mấy giọt nước mắt, làm sinh thiết đau như vậy, đa số những người khác đều rút ra rất dễ, nhưng cô lại rất khó, một cái ống bốn mươi năm mươi xen ti mét phải ở trong cơ thể cô rất lâu, lúc mới vừa bắt đầu, cô ở trong phòng bệnh khóc, người nhà họ Trình ở bên ngoài khóc, sau này cô không khóc nữa, người nhà họ Trình vẫn sẽ khóc, còn khóc khổ sở hơn trước kia. Trình Diên Thanh không tin Phật, cậu ta lại đến đền thờ thắp hương, quỳ dập đầu, nói sẵn sàng lấy hai mươi năm tuổi thọ của mình đổi lấy cơ thể Nguyệt Nguyệt khỏe mạnh.

Cô ấy gần như mỗi ngày đều phải rút máu và truyền dịch, mu bàn tay chi chít lỗ kim, máu ứ đọng từng mảng trên da.

Có một lần Trình Ngộ Chu ngủ ở phòng bệnh ban đêm, tim cô ấy đột nhiên ngừng đập, sau khi cấp cứu kết thúc, cả người Trình Ngộ Chu đổ mồ hôi lạnh, hệt như mới được vớt từ trong nước lên.

Cô ấy bắt đầu làm hóa học trị liệu, tóc rụng đi rất nhiều.

“Em còn muốn nhuộm tóc mà, là màu tím thiên xanh ấy, một ngôi sao em thích đã từng nhuộm, rất xinh đẹp.”

“Không sao đâu, sau này còn mọc ra nữa mà.” Trình Ngộ Chu nhặt từng sợi tóc trên gối lên, sờ sờ mặt Trình Vãn Nguyệt, “Tóc mới mọc sẽ vừa đen vừa đẹp, chờ em khoẻ rồi, anh dắt em đến tiệm uốn tóc đắt nhất, muốn nhuộm màu nào thì nhuộm màu đó.”

“Chị y tá nói, ngày mai phải chọc dò tủy sống, có phải là giống như chọc hút tủy xương không? Lần trước đã rất khó rút.” Cô vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa, “Sao Trình Diên Thanh vẫn chưa quay về nữa?”

Nửa tiếng trước, Trình Diên Thanh đã ra ngoài mua đồ nướng.

Trình Vãn Nguyệt không thể ăn, muốn ngửi chút hương vị.

“Em ngủ một lát đi, anh đi xem thử.” Trình Ngộ Chu đắp kín mền cho cô, ra khỏi phòng bệnh.

Cả tòa lầu tiếp nhận bệnh nhân nội trú đều cấm thuốc lá, Trình Diên Thanh ở vườn hoa bên dưới lầu, cậu ta lau nước mắt đi, đưa bật lửa cho Trình Ngộ Chu.

Trình Ngộ Chu cũng từ sau khi Trình Vãn Nguyệt bị bệnh mới bắt đầu hút thuốc.

Sau một trận mưa, lá ngô đồng rơi xuống đầy đất, Trình Ngộ Chu lẳng lặng hút hết một điếu thuốc, mở điện thoại lên gọi đến dãy số quen thuộc kia.

“Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi không tồn tại.”

Vẫn như vậy.

Trình Diên Thanh có điện thoại gọi đến, lần đầu tiên không nghe máy, lần thứ hai mới nghe máy, cậu ta vẫn luôn không lên tiếng, nghe Tần Họa ở bên kia điện thoại oán trách lúc nào cũng vào lúc cô ta cần cậu ta thì cậu ta lại chạy đến nơi khác.

Cậu ta nhịn đến mức không thể nhịn được nữa, mới lớn tiếng quát một câu, “Con mẹ nó chị nói đủ chưa?”

“… Trình Diên Thanh, cậu mắng tôi? Tôi nói Trình Vãn Nguyệt đôi câu thì làm sao? Con bé chỉ là…”

“Trình Vãn Nguyệt là em gái tôi, tôi chỉ có một đứa em gái bảo bối này thôi! Mẹ nó không ai được phép nói xấu con bé!”

Chuyện Trình Vãn Nguyệt bị bệnh, ngoại trừ người nhà họ Trình ra, không ai biết rõ tình hình.

Cô ấy không muốn nói cho những người khác, người nhà họ Trình cũng không muốn, nhắc đến bệnh này, phần lớn mọi người đều sẽ cho rằng không cứu được.

Khanh Hàng hàng tháng vào thời gian cố định đều chuyển tiền vào trong tài khoản của Trình Quốc An, có lúc là một dòng tin nhắn, có lúc là một cuộc điện thoại ngắn ngủi, anh ta không hỏi tới Trình Vãn Nguyệt, Trình Quốc An cũng sẽ không chủ động nhắc đến.

Trình Vãn Nguyệt vẫn luôn ở trong phòng bệnh, thời gian đụng vào điện thoại đã ít lại càng thêm ít, ngay cả Châu Ngư cũng không biết, Ngôn Từ thì càng không cần phải nói.

“Tần Họa, đừng để cho tôi nghe thấy bất kỳ câu nào trong những câu vừa rồi từ miệng của chị nữa.”

Tần Họa sững sờ mấy giây, Trình Diên Thanh luôn luôn đáp ứng yêu cầu của cô ta, cậu vì cô ta mà đến Bắc Kinh, trong túi có một nghìn đồng có thể tiêu 990 cho cô ta, bản thân chỉ giữ lại mười đồng ngồi xe buýt với ăn mì gói, cậu đối xử với cô ta đủ tốt, cô ta mới có thể thuyết phục bản thân lại chờ thêm một chút, giới giải trí là nơi kiếm cơm bằng tuổi trẻ, cô ta không còn mấy năm có thể lãng phí nữa. Hôm nay đi thử vai, người phụ trách ra ám hiệu cô ngủ với ông ta, cô hắt rượu vang đỏ vào mặt đối phương, bây giờ nhếch nhác lang thang ở đầu đường, thật sự rất cần cậu, cho dù chỉ là ôm lấy cô ta, dỗ dành cô ta, vậy mà cậu ta lại đến Nam Kinh nữa, cô em gái đó của cậu ta chỉ là lên Đại học mà thôi, đâu có nhiều việc đến vậy.

“Trình Diên Thanh, chia tay đi, tôi không có tinh lực đợi cậu trưởng thành nữa.”

“Chia tay thì chia tay! Tần Họa, lần này là ông đây phiền chị!”

“Được, là cậu nói.” Tần Họa cúp máy, xóa bỏ tất cả phương thức liên lạc.

Trình Ngộ Chu ở bên cạnh nhìn Trình Diên Thanh trút hết ra, đợi sau khi cậu ta yên tĩnh lại mới đi qua vỗ vỗ vai cậu ta.

Trình Diên Thanh ôm đầu ngồi xổm bên cạnh bồn hoa, giọng khàn khàn, “Xác suất cũng chỉ có 3/100000, tại sao lại cố tình là Nguyệt Nguyệt?”

Trình Ngộ Chu không trả lời được.

Ngày hôm sau, cậu ta đi cạo đầu trọc.

Trình Diên Thanh quan tâm đến đầu tóc của bản thân như vậy, lớp Mười hai cho dù đã sắp trễ tiết tự học buổi sáng cậu ta cũng phải tạo kiểu tóc, nếu như ai đó sờ đầu cậu ta, cậu ta có thể đuổi theo nửa sân thể dục.

Anh cũng cạo tóc đi, trước khi tiến vào phòng bệnh nặn ra bộ mặt tươi tắn, vui vẻ gọi Nguyệt Nguyệt.

Trình Vãn Nguyệt nhìn hai cái đầu bóng loáng đến phản sáng, cười đến nỗi c.ảy nước mắt.

Chị y tá ở bên cạnh trêu ghẹo, “Bây giờ trai đẹp đều thịnh hành cạo đầu trọc rồi sao?”

Trình Vãn Nguyệt tự hào nói, “Hai người anh trai này của em đẹp trai từ nhỏ đến lớn, để đầu trọc cũng rất đẹp, người theo đuổi bọn họ nhiều lắm.”