Nước Sôi Lửa Bỏng

Chương 31



Cơn gió lạnh ngoài cửa sổ lay động bức màn màu sẫm, vầng sáng lập lòe bên ngoài tấm chăn mỏng cũng tung bay theo gió.

Cô mặc chiếc áo thun mỏng manh ngắn cũn, trước ngực ẩm ướt, viên anh đào đo đỏ theo hô hấp lên xuống cọ xát vào khuôn ngực trần trụi nóng bỏng của Kỉ Viêm. Đôi chân trắng nõn mịn màng của cô quấn chặt hai bắp đùi anh, tựa như linh hồn nhỏ ràng buộc lôi kéo suy nghĩ của anh.

Hơi thở người đàn ông nặng nề, càng lúc càng thêm kiềm nén.

Trong bầu không khí im lặng, trái tim Giang Miểu đập điên cuồng như thể sắp vọt lên tận cổ họng. Cô cúi đầu nhìn đôi mắt bị đêm đen bao phủ của người đàn ông. So với màu đen nhánh sâu thẳm, thứ khiến người ta lo sợ hơn lại là ánh sáng màu đỏ như máu kia.

Bàn tay nhỏ nhắn bị giữ chặt hơi giãy thoát, tay anh mất đi lực nên cũng kệ cô.

Kỉ Viêm ngẩng đầu lên nhưng không nói lời nào. Anh để mặc ngón tay mềm mại của cô từ sớ thịt dưới bụng dần dần dời lên, lướt qua cơ ngực rắn chắc, chạm phải xương quai xanh, xương sụn nhô ra nơi cổ họng…

Vừa thấy yết hầu anh trượt một cái, Giang Miểu không kìm được nuốt nước miếng, phát ra âm thanh nho nhỏ.

Anh không nhúc nhích cũng chẳng nói gì. Cô gái nhỏ vừa thẹn thùng vừa sốt ruột, hai chân tách ra khẽ cựa quậy, muốn điều chỉnh tư thế ngồi cứng đờ của mình. Ai ngờ, cô lại ngã xuống, lòng bàn chân đụng vào vật cứng nóng hổi ở giữa háng anh, xúc cảm xa lạ khiến cô theo phản xạ muốn trốn đi.

Chợt, vòng eo cô bị bàn tay to giữ chặt, vật nóng hừng hực khí thế mạnh mẽ chạm đến cô bé mềm mại, khiến nó run lên bần bật.

Cô hoảng hốt cúi đầu nhìn. Đôi mắt Kỷ Viêm u ám không rõ, khóe môi hơi cong lên: “Chú cảnh sát, chuyên đi bắt những đứa trẻ không nghe lời.”

Giang Miểu chầm chậm chớp đôi mắt to, cả người như bị đông cứng, dũng khí ban nãy trêu chọc anh không biết đã bị ném tới quốc gia thần bí nào rồi.

Môi cô hơi mấp máy, lời nói mắc kẹt ở cổ họng chưa kịp thốt lên, thì đã bị anh dùng sức ấn vào lòng. Cô vừa cúi đầu, cái miệng nhỏ nhắn đã bị người nào đó ngậm lấy.

Anh hôn nhẹ nhàng. Cô gái nhỏ nhắm mắt lại, ngoan ngoãn hé miệng ra, mặc cho chiếc lưỡi linh hoạt khuấy đảo trong khoang miệng ẩm ướt, mút vào. Thỉnh thoảng cô cũng sẽ chơi xấu, trộm cắn anh một cái. Yết hầu của Kỷ Viêm chợt bật ra tiếng, theo sau là đợt sóng tiến công khác, nụ hôn trở nên vừa sâu vừa mạnh mẽ, ép đến mức cô không thở nổi.

Hai người bị tấm chăn mỏng bao phủ trong thế giới tối tăm, không khí dần dần loãng, vì thiếu oxy mà tinh thần cô trở nên hỗn loạn.

Ngay lúc cô đứng bên bờ vực nghẹt thở, rốt cuộc anh cũng tha cho cô. Nhưng không chờ cô khôi phục ý thức, bàn tay thô ráp chầm chậm từ eo dịch xuống, vuốt ve xương bướm xinh đẹp của cô.

Lòng bàn tay anh đầy những vết chai, nhẹ nhàng rong chơi trên làn da trơn bóng mềm mại, một cảm giác kỳ lạ khó tả.

Cô gái nhỏ bị cái vuốt ve dịu dàng này dỗ đến không thấy phương hướng đâu, lồng ngực trống rỗng đột nhiên nóng lên, bàn tay to dày cầm lấy khối thịt thơm mềm, gần như thô bạo xoa nắn.

Người đàn ông không kiềm được tiếng thở dốc khiến người nghe mặt đỏ tía tai, anh như mãnh thú bị nhốt trong lồng sắt nhiều năm, bất kỳ chút ngon ngọt nào cũng có thể làm lý trí anh tan rã, bị sự cám dỗ kéo vào vực thẳm của dục vọng, can tâm tình nguyện mụ mị.

Hai tay cô đặt trên vai anh, không từ chối, cũng không biết nên nghênh hợp thế nào. Cô cắn đôi môi đỏ bừng ướt át, mơ hồ bật ra tiếng rên rỉ yêu kiều.

Bầu ngực yêu kiều bị người đàn ông mạnh mẽ xoa bóp, nặng trĩu như được rót vào lượng nước gấp đôi. Lúc anh buông lỏng tay, cô liền cảm thấy trống trải, khẽ lầm bầm.

Kỷ Viêm bật cười, ngón tay cuốn vạt áo rộng thùng thình của cô lên, mở ra khe hở nhỏ, Giang Miểu chưa kịp phản ứng thì anh đã chôn đầu trước ngực cô.

Cô ngây ngốc nhìn trước ngực phồng lên một khối lớn, giọng điệu run run: “Kỷ Viêm…”

“Ưm…”

Giọng Kỷ Viêm khàn khàn: “Anh muốn nếm thử.”

Giang Miểu đỏ mặt, tựa như uống phải thuốc câm, không nói được lời nào.

Hơi thở nóng rực của anh phả lên đầu v* đang cương cứng, ánh sáng màu cam chiếu xuyên qua hai lớp vải mỏng, anh vẫn có thể thấy rõ khe ngực đẹp đẽ cám dỗ kia, hạt đậu hồng nhạt khảm vào giữa tuyết trắng, như nụ hoa anh đào nở rộ trên ngọn cây, cắn vào miệng tràn đầy hương thơm say đắm lòng người.

Cổ họng đội trưởng Kỷ cuộn trào, đầu lưỡi liếm láp viên thịt béo mập, mùi hương tươi mát của vú xộc vào mũi.

Hơi thở cô run lên, trái tim đập như muốn tê dại, cơ thể cứng đờ không dám động đậy.

Anh nhìn đồi tuyết trắng bị liếm dính đầy vệt nước sáng bóng, yên lặng hai giây, sau đó đột nhiên há mồm cắn đầu v* ẩm ướt, nhẹ day day, mút thật mạnh rồi liếm láp.

Cô gái nhỏ “Ưm” một tiếng ngắn ngủi, âm thanh quyến rũ tràn ra, cô hoảng hốt che cái miệng nhỏ nhắn lại, sợ mình sẽ phát ra âm thanh kỳ quái gì nữa.

Đầu lưỡi anh thô nóng, khoang miệng ẩm ướt, mỗi lần liếm đều như tiêm một liều thuốc kích dục vào trong xương cốt cô, cơ thể mẫn cảm bắt đầu run rẩy dồn dập theo lực mút của anh.

Cô xấu hổ không dám lên tiếng, chỉ che miệng nhỏ giọng rên rỉ.

Như có hàng ngàn hàng vạn con côn trùng nhỏ đang gặm nhấm máu thịt cô, tê dại khó chịu, ngay cả sự trống trải sâu thẳm trong xương cốt cũng được lấp đầy bằng khoái cảm mới lạ này.

Người đàn ông “Tốt bụng” ban ân huệ, thay phiên chiều chuộng hai khối thịt nhỏ nơi khiến người ta thương tiếc, lưu lại dấu răng nông sâu.

Bàn tay còn trống nhịn không được trượt về bắp chân nhẵn nhụi bóng loáng của cô, xuôi theo biên độ uốn lượn hướng lên, năm ngón tay quanh quẩn ở đùi, bờ mông đầy đặn mịn màng gần trong gang tấc, tiến về trước một chút nữa thì có thể nắm trong tay.

Hơi thở của anh khô nóng đến cực điểm, mất khống chế cắn mạnh vào đầu v*.

”Đau…”

Cô gái nhỏ hoảng sợ kêu thành tiếng, tiếng khóc nức nở dày đặc, nước mắt đều chảy ra.

Kỷ Viêm cụp mắt, hô hấp nặng nề, chờ anh tìm lại chút lý trí thì nhanh chóng rời ​​khỏi không gian nhỏ hẹp dâm mỹ kia. Anh kéo tấm chăn mỏng ra, Giang Miểu mở to đôi mắt đỏ hoe u oán trừng anh.

Người đàn ông cũng không thoải mái, tròng mắt đen như được tắm qua máu vẩn đục, ánh lên màu đỏ tươi.

Anh kéo khoé môi khô khốc rồi ngã người ra sau, cả người dựa vào sô pha, cô gái nằm trong ngực anh cũng ngã xuống theo.

Cô bị anh dày vò không còn chút sức lực nào, làm bộ giãy giụa hai lần, sau đó cũng ngoan ngoãn tiến vào lòng anh.

Đội trưởng Kỷ hơi cong môi: “Anh bắt nạt em rồi à?”

Cô gái nhỏ vùi đầu vào vai anh, giọng mũi ấm ức: “Dạ…”

Anh cười trầm thấp, mãn nguyện hôn lên chiếc mũi lấm tấm mồ hôi của cô, đầu lưỡi liếm liếm, hương vị thật ngọt.

“Miểu Miểu.”

Giọng anh khàn đục, đầu ngón tay sờ cằm cô, chưa thỏa mãn lên  tiếng: “Em thật mềm, anh rất thích.”

Giang Miểu ngẩng người, ngước đầu lên nhìn đôi mắt đầy ẩn ý, lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của anh. Cô mắc cỡ gương mặt đỏ bừng, lầm bầm dụi dụi chóp mũi vào cổ anh.

Hai người cứ như vậy náo loạn một hồi. Người đàn ông dùng lời nhỏ nhẹ dỗ dành: “Muộn lắm rồi, đi ngủ thôi.”

Cô nhóc đang làm nũng đột nhiên ngồi dậy, cúi đầu nhìn anh, đáy mắt lấp lánh nước, vừa tiếc nuối lại vừa nghi hoặc.

“Vậy thôi à?”

Đội trưởng Kỷ ngớ người trước câu hỏi, đưa tay nhéo nhéo lỗ tai nhỏ nhắn nóng hổi của cô, đôi mắt mang ý cười hỏi ngược lại: “Sao thế, đêm nay em muốn ăn anh à?”

Cô dời tầm mắt, cắn môi không trả lời. Sâu thẳm nội tâm có một mặt u ám của mình đang lén lút chọc chọc ngón tay, dĩ nhiên là muốn, từng phút từng giây đều muốn.

Anh vốn chưa nghĩ đến chuyện nhanh như vậy đã ăn sạch sẽ cô. Chuyện này không gấp được, phải từ từ đến, phát triển theo từng bước, nước chảy thành sông mới tốt.

Đợi một lúc mà vẫn chưa nghe được câu trả lời, anh nhỏ giọng nói: “Anh đưa em lên giường.”

“Không.”

Cả người Kỷ Viêm cứng ngắc, ngẩng đầu nhìn Giang Miểu với giọng điệu kiên định.

Cô hít sâu một hơi rồi đột nhiên nhoài người sang bên trái sô pha, bàn tay nhỏ bé lục lọi dưới đệm ghế, sau đó lúc thu tay về cuộn thành quả đấm nhỏ, mặt ủng hồng mở ra trước mặt anh.

Trong lòng bàn tay là chiếc bao màu xanh. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh, giọng nói rất nhẹ:

”Kỷ Viêm, em rất ghét sự yếu đuối và do dự trước kia của mình, cho đến bây giờ em chưa từng ra sức vì chính bản thân mình cố gắng cái gì cả, nên khi em không chùn bước muốn làm việc gì đó, em sẽ không cân nhắc hậu quả, em chỉ quan tâm nó đáng giá hay không thôi.”

“Em thích anh, ở bên anh dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra, em cũng không hối hận, bởi vì anh đáng giá.”

Cô ngại ngùng mở miệng: “Vậy… Nếu em muốn thử thì anh có đồng ý không?”