Thích Triều cầm quang não giải thích đầu đuôi chuyện xảy ra. [Chuyện này giải quyết xong rồi, nhóc béo kia cũng đã xin lỗi nhóc con. Lan Lạc không bị thương, tâm trạng nhóc không bị ảnh hưởng, nhóc con rất ngoan, cậu không cần lo đâu.]
Tin nhắn được gửi đi, bên kia không phản hồi nhưng giao diện nhắn tin vẫn hiện đối phương đang nhập.
Vốn dĩ Thích Triều không để ý mấy nhưng thấy trạng thái này kéo dài tới mười phút, hắn bắt đầu tò mò. Kiên nhẫn đợi thêm một hồi, giao diện chat cuối cùng cũng xuất hiện tin mới.
Tiến sĩ: [Ngài vất vả rồi.]
Gần hai mươi phút mới gõ ra được bốn chữ như này, Thích Triều cảm thấy hơi buồn cười. Trước mắt hắn như hiện ra cảnh một chàng trai không giỏi giao tiếp ngồi trên ghế, tập trung nhắn tin, gõ một câu lại xoá một câu, mãi mới đánh được hoàn chỉnh.
Đáng yêu phết.
Thích Triều nhấp vào giao diện trò chuyện, đôi mắt nâu thẫm ánh lên ý cười.
Nghe thấy lời miêu tả của ký chủ, hệ thống: ....?????
Nè, có khả năng do ngài hề quá làm vai ác thấy buồn cười nên mới trả lời chậm như vậy đấy?
Tiến sĩ là một thợ chế tác vô cùng thần bí, tin tức về anh ở trên mạng đều được bảo mật nhưng lượng fan cuồng nhiệt luôn không bao giờ thiếu.
Có lời đồn anh mới chừng hai mươi đã tạo ra tới năm búp bê cấp S. Không ai biết thực hư ra sao nhưng chắc chắn Tiến sĩ còn trẻ, gặt được thành tự như vậy quả thực rất ưu tú.
Thích Triều ngẫm nghĩ, gõ bàn phím hỏi. [Lúc chữa trị cho búp bê có cần tôi chuẩn bị gì không?]
Tiến sĩ: [Không cần.]
Lần này anh trả lời rất nhanh.
[Khi nào thì cậu sẽ đến, để tôi đi đón cậu?]
Thích Triều thấy biệt thự này nhiều phòng như vậy, nếu ở lại thêm vài ngày thì Lan Lạc sẽ có nhiều cơ hội gần gũi với cha hơn.
[Xin lỗi, có khả năng ngài sẽ phải đợi một thời gian. Bên này tôi đang vướng một ít công việc, khoảng tháng sau tôi sẽ ghé qua. Sau khi xác định thời gian chính xác tôi sẽ cử trợ lý qua kiểm tra tình trạng của Lan lạc trước một ngày.]
Thợ chế tác bên kia dường như đã khắc sâu nghi thức vào trong xương, mỗi câu mỗi chữ đều thể hiện anh là người có học thức, lịch thiệp.
Tháng sau?
Thích Triều không có ý kiến gì, thậm chí còn hơi mừng vì tin này.
Hiện giờ hắn mới gom được 70 vạn tiền sao, không tính là ít nhưng Tiến sĩ còn chưa kiểm tra thương tích của Lan Lạc, cũng chưa xác định được phương án chữa trị. Thích Triều không chắc mình cần tốn bao nhiêu tiền, nếu kéo dài đến tháng sau thì hắn có thể tích góp thêm một ít.
[Được.]
Thích Triều mỉm cười gõ phím, kết thúc cuộc trò chuyện rồi mới ngả người lên ghế sofa thở ra một hơi, cau mày tiếp tục tính toán các loại tỉ lệ khác nhau.
Hệ thống trong biển ý thức nhìn ký chủ bận rộn, lời nhắc nhở đến miệng lại nuốt trở vào.
Không cần nữa rồi, tháng sau ký chủ đã vào hòm nằm rồi, giờ mình nhắc nhở cũng đã quá muộn.
Việc duy nhất nó có thể làm bây giờ là giục tiến độ làm quan tài cho ký chủ, nhờ người ta phủ một lớp bụi vàng bên ngoài, số tiền bỏ ra chính là minh chứng cho tình nghĩa giữa nó và ký chủ!
Thích Triều chẳng hay biết mình lại bị hệ thống tuyên án "hoãn chết", tới gần rạng sáng hắn vẫn còn đang ở phòng làm việc.
Chế tạo búp bê là một việc tốn nhiều thời gian và công sức, từ thiết kế, tạo hình đến đánh bóng, đúc khuôn. Mỗi quá trình đều tiêu hao rất nhiều thể lực và tinh thần của người chế tạo.
Trên giấy vẽ là bản thiết kế búp bê từ đời trước của Thích Triều, vốn dĩ nhóc con này cao có 43cm nhưng Lan Lạc cao tới một mét hai, nếu nhóc con thấp quá thì nhìn hơi kì cục.
Để chỉnh sửa các chỉ số mà Thích Triều phải thức suốt đêm.
Hôm sau, tờ mờ sáng, tiếng bút chì loạt xoạt mới dừng lại, thùng rác bên bàn làm việc chất đầy giấy nháp.
Bản thiết kế cuối cùng cũng hoàn thành.
Thích Triều thở phào nhẹ nhõm thì bên tai vang lên âm thanh điện tử quen thuộc.
[Đang kiểm tra—
Vật phẩm: Bản vẽ búp bê (đã hoàn thành)
Người chế tạo: Thích Triều
Cấp bậc: Không rõ (đã kiểm tra)
Độ khó: Không rõ (đang xác minh)
Đinh—
Chúc mừng ký chú nhận được thành tựu: Sơ cấp
Điểm tích lũy tài khoản: +200]
[Đinh—
Sau khi kiểm tra xác định tốc độ của ký chủ nhanh hơn 60% thợ thủ công thuộc Tổng cục, mở ra nhiệm vụ phụ.
Sưu tầm các công cụ cần thiết của thợ chế tác (0/30)
Điểm tích lũy được thưởng: +100 (đã nhận)]
Cả đêm không ngủ, thần kinh của Thích Triều có hơi mệt mỏi, âm thanh điện tử còn lùng bùng bên tai. Phản ứng đầu tiên của hắn không phải là làm cách nào để hoàn thành nhiệm vụ mà là tính toán số điểm tích lũy nhận được.
Hai trăm điểm tích lũy tương đương với sáu vạn tiền sao, kiếm được nhiều như vậy, Thích Triều cực kì hài lòng.
[Chúc mừng ký chủ mở được nhiệm vụ phụ, nhiệm vụ này sẽ làm mới hàng tuần. Kiến nghị ngài nên hoàn thành trong vòng một tuần.] Hệ thống thức đêm cùng với Thích Triều cuối cùng cũng không uổng công.
Hệ thống chưa bao giờ ôm hy vọng ký chủ sắp tèo sẽ hoàn thành nhiệm vụ nhưng thành tựu của ký chủ và hệ thống có liên quan, ký chủ của nó lại rất chăm chỉ. Hệ thống nhìn Thích Triều như nhìn thấy người chết có thể phun ra vàng mà đau đầu.
"Tuyệt." Thích Triều gật đầu, hắn thấy nhiệm vụ phụ này không khó, chẳng qua chỉ cần bỏ tiền ra thôi. Hắn lấy quang não bắt đầu chọn mua vật phẩm.
Quá trình chế tạo búp bê ở Lam Tinh có nhiều khác biệt so với đời trước. Thợ chế tác dùng sức mạnh tinh thần để chế tạo búp bê, công cụ được sử dụng cũng là đồ được chế tạo đặc biệt.
Hiệp hội độc quyền về phương thức chế tạo búp bê nhưng những công cụ này thì không.
Găng tay đặc biệt, dao khắc, dao cạo, mặt nạ phòng độc, v...v đã sớm vượt hơn 30 vật phẩm. Thích Triều đặt mua bằng quang não, tiêu hết một vạn tiền sao.
Này đã tính là rẻ rồi, hắn còn chưa mua đất sét cùng nhựa cây chuyên dụng và cả thứ sẽ trở thành trái tim của búp bê. Mấy đồ này đều rất quan trọng, hắn không định mua trên mạng.
Cả đêm làm việc nhưng giờ hắn cũng không thấy buồn ngủ, Thích Triều tính buổi chiều sẽ đi mua nhựa cây mà mấy đồ linh tinh.
Giờ đã bảy giờ, nhóc con cũng sẽ sớm dậy thôi.
Thích Triều đứng lên thả lỏng cơ bắp, chuẩn bị đi nấu cơm. Trước khi đi, bỗng hắn nhớ ra gì đó, gõ gõ quang não.
Trên màn hình là sách học chữ Thích Triều mua hôm qua, thông báo hiển thị đơn hàng sẽ đến sau một giờ nữa.
Lan Lạc thông minh như vậy, mấy quyển sách đơn giản này chắc chắn không làm khó được nhóc.
Sự thật đúng như hắn nghĩ.
Chỉ cần dạy một lần, Lan Lạc đã có thể nhớ hết các ký tự của Lam Tinh, kể cả phức tạp đến đâu thì nhóc vẫn có thể viết chính xác.
Đúng là thiên tài bẩm sinh mà.
Thích Triều xoa đầu nhóc con, nhận được nụ cười rạng rỡ của thiên thần nhỏ.
Hắn không rõ có phải búp bê cấp S nào cũng thông minh như Lan Lạc không nhưng cha của Lan Lạc vốn là thiên tài, búp bê nhỏ thông minh như vậy có thể do thừa hưởng từ cha.
Tuy không có bằng chứng cho thấy IQ của thợ chế tác sẽ ảnh hưởng tới búp bê.
"Nhóc con, buổi chiều ba sẽ ra ngoài, con muốn đi với ba không?" Sau khi Lan Lạc học xong, Thích Triều cất tiếng hỏi.
Nghe thấy vậy, sự chú ý của Lan Lạc rời khỏi trang sách, nhóc ngẩng đầu nhìn Thích Triều, đôi mắt xanh thắm tràn đầy mong đợi. "Đi ra ngoài chơi ạ?"
"Không phải." Thích Triều vui vẻ, xem ra nhóc con rất thích đi chơi, vừa nhắc đến ra ngoài đã nghĩ tới đi chơi rồi. Hắn xoa xoa mái tóc vàng của Lan Lạc. "Ba ba muốn mua cho bạn tốt của con một ít đồ."
Không đi chơi = không quan sát được đám trẻ loài người = không vui.
Lan Lạc lập tức ỉu xìu.
Trẻ con bình thường đều có bạn bè.
Lan Lạc cũng muốn có bạn nhưng nhóc chỉ đơn thuần muốn thôi chứ không thật sự quan tâm bạn bè là như thế nào.
Thích Triều thấy Lan Lạc tụt hứng cũng không nghĩ nhiều, hắn chỉ cho rằng nhóc con không được đi chơi nên hơi buồn thôi. Hắn nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của Lan Lạc, an ủi nhóc. "Nếu con không muốn đi thì ngoan ngoãn ở nhà chờ ba về được không? Khi nào ba về sẽ đưa con đi chơi nhé?"
Gương mặt Lan Lạc nháy mắt sáng bừng, đôi mắt cong cong như mèo nhỏ, gật gật đầu. "Được ạ!"
Buổi chiều sau khi dọn xong đồ đạc, Thích Triều dặn dò Lan Lạc vài câu liền rời nhà.
Điểm dừng đầu tiên là khu trung tâm Lâm Thủy.
Theo như diễn đàn búp bê nói, nhựa cây chuyên dụng ở đây là tốt nhất, khuyết điểm duy nhất là giá thành đắt đỏ.
Khu Lâm Thủy ở ngay bên cạnh, không sầm uất như khu Lâm Kinh, Thích Triều để phi thuyền lái tự động còn hắn nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, có thể quan sát được sự khác biệt về trình độ kinh tế giữa khu.
Trên diễn đàn có nói các cửa hàng bán nhựa cây đều nằm trên một con phố, chẳng hiểu nổi ban quy hoạch đô thị làm ăn kiểu gì mà bãi đỗ xe của khu trung tâm lại nằm ngay bên cạnh phố đèn đỏ.
Nếu muốn đến cửa hàng phải đi qua cái khu phố khiến người lớn cũng phải đỏ mặt kia.
Hắn cắm tay vào túi, mặt vô cảm, trong mắt hắn chẳng có gì quan trọng hơn nhóc con ở nhà.
Nhưng lúc hắn chuẩn bị rời khỏi phố đèn đỏ thì xa xa thấy được hai quả đầu một đỏ một trắng, nhìn thân hình thì chắc chắn là hai thằng em trời đánh của mình.
Khiến hắn càng nhức đầu hơn là hai đứa đang tay trong tay với một nữ sinh mà hướng đi tới là một khách sạn treo tấm poster mờ ám.
Thích Triều: Trâu bò.
Phải chăng sau khi bị dạy dỗ một trận, hai đứa quyết định chạy tới khu này để hòa quyện tâm hồn với nhau à?