"Thiếu niên" thay áo sơ mi hoa hào hứng gọi một tiếng, chạy chậm tới bên cạnh Thẩm Du Hi, nhào vào lòng anh.
"Cha, A Cốt tới chơi với cha!"
m cuối của "thiếu niên" tóc đen như kèm theo gợn sóng vui vẻ, cậu ta ôm cổ Thẩm Du Hi, tỏ ra tự nhiên nhìn qua Thích Triều. Bắt gặp ánh mắt của hắn, nụ cười trên môi A Cốt càng rạng rỡ.
"Chú là bạn tốt của cha ạ?"
A Cốt tuột xuống khỏi người Tiến sĩ, đi vòng quanh xe lăn, cậu ta kéo kính râm xuống, đôi mắt xanh lục tràn đầy ý cười.
Thích Triều để ý thấy khớp cầu trên người thiếu niên, nghĩ đến xưng hô cậu ta gọi Thẩm Du Hi, quả nhiên A Cốt là búp bê Tiến sĩ tạo ra. Hắn nhìn thoáng qua Thẩm Du Hi, cười với búp bê trước mặt. "Đúng vậy."
Nụ cười trên mặt Thẩm Du Hi không thay đổi nhưng A Cốt cảm nhận được cha đang che giấu sự không vui.
Cơ mà làm cha bực mình là chuyện thường ngày của A Cốt, cậu ta chẳng sợ tí nào. Dù sao cha cũng không thể phạt A Cốt ngay trước mặt Thích Triều được.
Nghĩ vậy, nụ cười A Cốt càng rạng rỡ, cậu ta líu lo với Thích Triều. "Con là A Cốt, búp bê thứ hai được cha tạo ra."
"A Cốt, tên dễ thương lắm." Thích Triều mỉm cười, hắn còn muốn nói thêm vài câu nhưng Tiến sĩ ở bên cạnh đã lên tiếng. "Con đến đây bằng cách nào?"
Biểu cảm A Cốt không hề thay đổi, vẫn cười híp mắt. "A Cốt ngồi phi thuyền đến đây, ai bảo người ta nhớ cha quá mà." Giọng A Cốt kéo dài, cứ như tủi thân ghê gớm lắm.
Nụ cười trên môi Thẩm Du Hi biến mất, dù trên mặt vẫn còn chút ý cười, song ánh mắt rõ ràng lạnh hẳn đi.
Thích Triều đương nhiên nhận ra bầu không khí kỳ lạ giữa hai cha con, hắn dừng lại một chút, cười nói. "A Cốt giỏi quá, còn biết tự đi phi thuyền đến gặp anh Thẩm."
"Đúng! A Cốt siêu giỏi!"
A Cốt nghe câu này không những không ngại ngùng mà còn gật đầu đồng ý, đôi mắt xanh nheo lại, đắc ý nói với Thích Triều.
"Để đến đây, khi ở trên phi thuyền A Cốt còn giả trang thành con người nữa."
"A Cốt không có căn cước công dân, sao con mua vé lên phi thuyền được thế?" Thích Triều rất hưởng ứng, tò mò hỏi.
"Chuyện đơn giản ạ."
Mặc dù kêu đơn giản nhưng A Cốt không tiết lộ cách mình mua vé, dù sao việc này có dính líu đến sân huấn luyện. A Cốt luôn biết rõ giới hạn của cha, cậu ta cười tủm tỉm chuyển chủ đề sang những điều thú vị mình thấy trên phi thuyền.
Thích Triều luôn bao dung với các búp bê, thấy A Cốt chuyển đề tài hắn cũng không nói gì, tiếp tục mỉm cười nghe A Cốt nói.
Không hổ là con của anh Thẩm.
Nhìn A Cốt tràn đầy năng lượng, Thích Triều không khỏi cảm thán.
Thẩm Du Hi thấy Thích Triều và A Cốt nói chuyện vui vẻ, lông mi khẽ run, anh cố ý ngắt lời hai người, nói với Thích Triều. "Người phụ trách bên Hiệp hội còn đang đợi chúng ta, mấy chuyện này để sau nói đi, A Cốt tạm thời sẽ không rời đi mà."
Anh dịu dàng nhìn A Cốt. "Phải không? A Cốt."
A Cốt thấy sự cảnh cáo trong mắt cha, cậu ta cười tít mắt gật đầu: "Vâng, đúng ạ."
Sau đó, cậu tò mò hỏi. "Cha và chú định đi đâu thế ạ? A Cốt có thể đi cùng không?"
"A Cốt ngồi phi thuyền đã mệt rồi, không nên hỏi nhiều nữa." Thẩm Du Hi liếc A Cốt một cái, đôi mắt đào hoa hơi cong lên.
A Cốt sớm đã biết cha sẽ chẳng chịu nói cho mình, cậu ta quay đầu nhìn Thích Triều, tháo kính râm, để lộ đôi mắt xanh biếc, cộng thêm làn da màu lúa mì càng làm nổi bật nét đẹp rất riêng. "Chú ơi. chú nói cho A Cốt được không ạ?"
A Cốt không hiểu nhiều về Thích Triều, song cậu ta luôn biết cách tận dụng vẻ ngoài của mình, đôi mắt cong cong, khuyên tai màu lam lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Thích Triều không có ấn tượng tốt với Hiệp hội, mấy nhóc con trong nhà đều được hắn lùa hết vào phi thuyền, hắn không muốn bọn nhỏ tiếp xúc nhiều với tổ chức ấy. Mặc dù mới là lần đầu gặp A Cốt, nhưng hắn cũng coi cậu nhóc như mấy đứa nhỏ khác, tất nhiên sẽ không dẫn theo.
"A Cốt phải ngoan ngoãn nghe lời cha. Con vào phi thuyền nghỉ ngơi đi nhé, tối nay chú sẽ làm món ngon cho con."
Thích Triều cũng cười từ chối.
Nụ cười của A Cốt cứng lại, cậu ta đeo kính râm, đứng dậy vòng tay ra sau, chân đá đá viên đá không tồn tại dưới đất, rầm rà rầm rì. "Không nói thì thôi, A Cốt cũng chẳng tò mò lắm."
Thích Triều và Thẩm Du Hi nhìn nhau, trong mắt đều có chút bất đắc dĩ. Hai người quay người chuẩn bị đưa A Cốt về chỗ đậu phi thuyền.
Rõ ràng A Cốt không biết phi thuyền ở đâu, nhưng vẫn phăm phăm đi trước bọn họ, lúc thì chạy nhanh lên trước đào đất, lúc thì đứng im nhìn trời, cực kỳ có tố chất của một tên đầu óc chập cheng.
"A Cốt thật năng động."
Thích Triều khẽ nói với Thẩm Du Hi.
Thẩm Du Hi nhìn A Cốt mặc sơ mi hoa, quần short, mấy giây sau anh mới từ từ dời mắt. "Ừm, nó là đứa trẻ hoạt bát nhất nhà."
Thẩm Du Hi rũ mi che giấu sự tối tăm dưới đáy mắt, anh đã quá buông thả với A Cốt, mới khiến A Cốt tự tiện rời vị trí, xem nhẹ mệnh lệnh của mình.
Trong phi thuyền, Lan Lạc và Li Bạch xem hoạt hình trên màn chiếu cỡ nhỏ, Mạc Tư thì đang chải tóc cho búp bê.
"Anh Mạc Tư, hôm nay tóc anh tết cho búp bê đẹp quá!" Màn hình xuất hiện quảng cáo, sự chú ý của Li Bạch liền chuyển sang búp bê trên tay Mạc Tư.
Bờ môi mỏng dưới băng vải mím lại, đôi mắt đen hơi cong, cậu rất hưởng thụ lời khen của Li Bạch.
Lan Lạc nhìn thoáng qua, mãi vẫn không thấy anh cả tết tóc có gì thú vị. Mà Lan Lạc cũng chẳng hiểu sao anh cả chơi con búp bê kia mãi không chán.
"Hoạt hình bắt đầu rồi."
Lan Lạc nhìn màn hình, vỗ vỗ Li Bạch bên cạnh, sự chú ý của Li Bạch lập tức quay lại bộ phim.
Phi thuyền tiếp tục yên tĩnh, bầu không khí trở nên đặc biệt hòa hợp. Đúng lúc này, cửa sổ vang lên tiếng cốc cốc cốc.
Li Bạch là người đầu tiên nghe thấy, cậu bé nhìn sang, bắt gặp một "thiếu niên" xa lạ.
"Anh hai?" Lan Lạc ngỡ ngàng khi thấy khuôn mặt ngoài cửa sổ. Anh hai tới đây làm gì? Cha ra lệnh hay sao?
Mạc Tư nghe thấy tiếng động ngoài cửa sổ cũng không có phản ứng, tiếp tục chăm sóc búp bê. Nghe thấy lời Lan Lạc thốt lên, cậu lập tức ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tươi cười ngoài cửa sổ, con mắt đen lập tức tối sầm.
Vậy mà A Cốt dám làm trái mệnh lệnh của cha.
Mạc Tư thấy nếu bây giờ cậu giết luôn cậu ta, cha hẳn sẽ không trách cậu đâu.
Nhưng Mạc Tư không ra tay luôn vì cậu phát hiện cha và Thích Triều đi ngay sau cậu ta.
Cậu rũ mi, ngón tay cuốn đầy băng vải siết chặt búp bê vào ngực. Chờ tới khi cha và Thích Triều rời đi, cậu sẽ thay cha xử lý tên vô dụng, đáng ghét này.
Thích Triều và Thẩm Du Hi không hề hay biết ý tưởng đáng sợ của Mạc Tư, sau khi đưa A Cốt về phi thuyền, hai người lại quay về hội trường, gặp người phụ trách bên Hiệp hội.
Khi họ tới nơi, có một ông già đeo kính, tóc hoa râm đang ngồi trên sofa. Người này là hội phó Lý, đồng thời cũng là một trong những khách mời sẽ đến trao giải.
Hội phó Lý thấy hai người ngoài cửa, đứng lên mỉm cười hiền hậu. "Tôi nghe nhân viên công tác báo quán quân cuộc thi lần này có chuyện muốn thương lượng với chúng tôi." Ông nhìn sang Thẩm Du Hi, hơi thắc mắc. "Vị này là?"
Thích Triều bình tĩnh đáp. "Anh ấy là bạn tôi, ngài không cần để ý."
Thích Triều biết Tiến sĩ và Hiệp hội có thù oán, ban đầu hắn cũng không định để Tiến sĩ đi với mình nhưng Thẩm Du Hi lại chủ động yêu cầu muốn cùng đi gặp phó hội trưởng.
"Tôi chưa từng tiếp xúc trực tiếp với Hiệp hội, bọn họ không biết tôi là ai đâu."
Nghe vậy, Thích Triều không từ chối nữa.
"Sau khi ngài bị thương, chúng tôi đã cho kiểm tra camera giám sát." Phó hội trưởng Lý cho rằng hắn tới vì việc này, ông nghiêm mặt nói. "Hiệp hội cảm thấy rất có lỗi khi thợ chế tác của chúng tôi lại gây ra hành động như vậy, chúng tôi nguyện ý thanh toán toàn bộ chi phí chữa trị và bồi thường tổn thất tinh thần cho ngài."
"Ban đầu chúng tôi còn muốn đến bệnh viện thăm ngài nhưng ngài Thích lo sẽ quấy rầy khi ngài nghỉ ngơi nên đã từ chối đề nghị của Hiệp hội."
"Không sao đâu."
Thích Triều mỉm cười. "Tôi đến đây không phải vì chuyện này."
Nụ cười trên mặt hội phó Lý không thay đổi. "Ngài là quán quân cuộc thi lần này, dựa trên quy tắc, nếu ngài gia nhập Hiệp hội sẽ trực tiếp được nhận danh hiệu thợ chế tác cấp một. Còn vấn đề gì cần giải đáp ngài cứ thoải mái hỏi."
Danh hiệu cấp cao nhất dành cho thợ chế tác trong hiệp hội là thợ chế tác đặc cấp. Thợ chế tác cấp một cũng vô cùng hiếm, tất cả Hiệp hội còn chưa được năm mươi người. Ông nói lời này có ý muốn mời Thích Triều gia nhập Hiệp hội của bọn họ.
Thích Triều là quán quân giải đấu, thành tích này chẳng cần nói cũng biết đã đánh bại hầu hết các thợ chế tác trên Lam Tinh. Mặc dù cuộc thi vừa kết thúc, chưa biết được rõ ràng, song thực tế sức ảnh hưởng của Thích Triều trong giới đang tăng nhanh chóng mặt. Nói cách khác, nếu đám fan hâm mộ biết hắn bị thợ chế tác của Hiệp hội tấn công thì chắc chắn tổ chức phải chịu áp lực dư luận nặng nề.
Còn chưa tính đến cha Thích Triều là người giàu có bậc nhất Lam Tinh. Bên đó vẫn còn nghi ngờ trong Hiệp hội có đồng bọn ở phía sau gây chuyện, chưa chịu từ bỏ ý định muốn điều tra sâu thêm.
Nói cho cùng là tại tên Chương Nha ngu xuẩn kia, nhớ tới chuyện Triệu ngốc nghếch thành thật khai báo, hội phó Lý càng thêm đau đầu. Bọn họ đã mất một thợ chế tác cấp một rồi, không thể để mất thêm Triệu ngốc nghếch nữa.
Hội phó Lý lại tiếp tục lời hay ý đẹp với Thích Triều, nếu có thể thuyết phục hắn gia nhập Hiệp hội thì mấy vấn đề kia sẽ được giải quyết dễ dàng. Bất kể là Hiệp hội hay bên gia đình tỷ phú đều vui vẻ.
Với suy nghĩ đó, hội phó Lý càng thêm nhiệt tình. "Chỉ cần là việc tôi có thể giúp thì ngài cứ nói."
Thích Triều hiểu sự hồ hởi của phó hội trưởng không đơn giản vì hắn là quán quân. Thích Triều chạm vào lồng ngực mình, khóe miệng giật giật, không ngờ có lúc hắn phải cảm ơn vết thương này.
"Rất lâu trước đó tôi đã gặp một búp bê tên Song Kính tại hội đấu giá." Thích Triều tựa vào xe lăn, mỉm cười với ông. "Tôi rất thích búp bê kia. Tôi nghe chủ phiên đấu giá nói Song Kính đã được mọi người mua về, tôi có thể gặp chúng được không?"
Thích Triều biết muốn mua búp bê từ tay Hiệp hội cần thương lượng thời gian dài. Chẳng bằng cứ gặp Song Kính trước, nếu chúng phải chịu tra tấn giống như hắn và anh Thẩm đoán thì dù có khó khăn thế nào cũng phải cứu cho bằng được.
Nghĩ đến búp bê cấp S phải chịu đau đớn do dị tật từ khi mới sinh, Thích Triều mím chặt môi.
Tuy nhiên điều khiến Thích Triều ngạc nhiên là chỉ mới nói muốn gặp búp bê, sắc mặt của phó hội trưởng đã tệ đi trông thấy.
"Không được sao?"
Đôi mắt nâu đậm của Thích Triều trở nên u ám nhưng khóe miệng vẫn cong lên.
"Thật ra không phải không được." Phó hội trưởng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ông cười nói. "Ngài cũng biết tuổi thọ của búp bê dị tật rất ngắn đúng không. Ba tháng là đủ để sinh mệnh của chúng vừa nở rộ đã tàn phai."
Tàn phai? Thích Triều nhăn mày.
"Nếu ngài muốn gặp thì để tôi cho người sắp xếp." Nói xong, phó hội trưởng đứng dậy nói vài câu với người đứng ở cửa rồi quay lại.
"Trái tim của bọn chúng vẫn còn trong kho. Nếu ngài muốn thì có thể mang đi." Phó hội trưởng nở nụ cười thân thiện. "Vì là ngài nên chúng tôi mới chấp nhận. Nếu là người khác thì nhất định Hiệp hội sẽ không giao trái tim của Song Kính ra đâu."
Dùng hai trái tim vô dụng đổi lấy thiện cảm của Thích Triều, phó hội trưởng cảm thấy đây là một cuộc mua bán có lời. Ông nhìn Thích Triều.
Sau đó lập tức bị ánh mắt khủng bố của người đàn ông dọa sợ. Ông cười gượng. "Có chuyện gì sao thưa ngài?"
"Không có gì."
Thích Triều thu hồi ánh mắt của mình, xem nhẹ cảm giác đau nhức ở trái tim. Hắn nhếch môi, chỉ là tự nhiên cảm thấy tức cười.