Rừng cây rậm rạp che khuất ánh mặt trời. Dù đang là ban ngày nhưng lại yên tĩnh lạ thường. Mấy giây sau, trong rừng vang lên tiếng thở dốc cùng tiếng bước chân lộn xộn. Bốn, năm người đàn ông trưởng thành trên người loang lổ vết máu nhìn thấy hồ nước quen thuộc, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
Quần áo trên người lộn xộn, cứ như bị thứ gì xé rách. Cánh tay và đùi đều có dấu vết bị vũ khí sắc nhọn chém vào, máu tươi kéo dài từ sâu trong rừng rậm đến tận bên hồ.
"Vì sao không thoát được, vì sao?!" Triệu Nam râu ria xồm xoàm thất thần lẩm bẩm, hốc mắt đỏ bừng. Hắn ta dùng sức gõ vào đầu mình như thể không tin được những gì trước mắt.
Đây là lần thứ năm bọn họ quay lại chỗ hồ này. Mấy ngày nay hệt như ác mộng, bị đám quái vật dị dạng truy đuổi, bị búp bê tóc đen ngoại hình đẹp đẽ mỉm cười chém đứt chân tay rồi nghêu ngao rời đi. Đến lúc gần chết, bọn họ được bạn đồng hành chữa trị, nỗi đau đớn, tuyệt vọng chồng chéo, vòng đi vòng lại như một vòng tuần hoàn vô tận.
Nghe thấy lời Triệu Nam nói, Lợi Đặc dáng người mập mạp, bụng bia dùng bàn tay ướt đẫm mồ hôi nắm lấy cánh tay mình. Gã không hài lòng quát về phía bên phải. "Còn không mau chữa trị cho tao, phế vật!"
Người đàn ông gầy yếu ôm bụng cuộn tròn tên Trương Thao vội vàng bò dậy, đặt tay lên cánh tay Lợi Đặc, giây tiếp theo, một luồng sáng màu vàng ấm áp xuất hiện. Khi ánh sáng dần tan biến, cánh tay bị chặt đứt của Lợi Đặc bắt đầu mọc lại, chớp mắt đã y hệt như cũ.
Vẻ mặt mấy người đàn ông không có gì khác thường, bọn họ đều đã sớm quen với cảnh tượng này.
Trên thực tế, người thường không thể nhìn thấy luồng sáng màu vàng kia, chỉ có người có dị năng do viện nghiên cứu tạo ra mới có thể thấy.
Địa vị bọn họ ở Lam Tinh đều rất cao, vì vậy nên mới có thể vượt qua một loạt các nguyên soái, thượng tướng, trở thành nhóm người đầu tiên có năng lực.
Lẽ ra sau khi có năng lực, bọn họ phải được mọi người tôn sùng, ngưỡng mộ, ai mà ngờ lại bị kéo tới nơi quỷ quái này.
"Bây giờ chúng ta phải làm sao?" Ánh mắt Lợi Đặc mập mạp tràn đầy lo lắng, tưởng tượng tới vài phút nữa mấy búp bê kia sẽ tìm được bọn họ, gã không nhịn được mà run bần bật. Nỗi đau thể xác và cơn đói khát khiến gã tuyệt vọng.
Mấy người đàn ông khác nghe vậy, vẻ mặt chết lặng. Trong hồ không có cá, đến bây giờ bọn họ vẫn không tìm thấy chút thức ăn nào, chỉ có thể ăn lá cây chống đói. Lá cây có vị chua, không thích hợp để ăn.
Triệu Nam râu ria xồm xoàm thất thần nhìn mặt hồ tĩnh lặng. Nếu nhóm búp bê không giết bọn họ thì mấy ngày nữa bọn họ cũng sẽ chết đói ở chỗ này.
Trong rừng cây mơ hồ truyền tới âm thanh rất nhỏ, lộn xộn giống như vô số con nhện đang bò trên mặt đất. Mấy người đàn ông trung niên nháy mắt nhận ra gì đó, run rẩy đứng dậy chạy trốn.
Chạy vội khiến mấy người sống trong nhung lụa như bọn họ thở không nổi, bên tai ong ong, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Triệu Nam hoảng hốt chạy loạn, lúc nghe thấy tiếng thét chói tai của Lợi Đặc, hắn ta cố hết sức quay đầu nhìn lại.
Triệu Nam vừa lúc nhìn thấy cảnh Lợi Đặc té ngã, bị một đống búp bê dị dạng nhào lên. Bóng đen quấn quanh người đám quái vật, từ dáng vẻ có thể thấy các bóng đen cực kỳ giống hình người. Lợi Đặc to béo cứ thế bị đàn quái vật vùi lấp.
Đám người Triệu Nam thấy vậy trong lòng run lên nhưng chân không dừng bước. Quái vật đuổi mãi không tha, bọn họ chỉ có thể không ngừng chạy trốn.
Không biết bao lâu sau, mấy người Triệu Nam lại quay về bờ hồ. Trương Thao gầy yếu quỳ rạp trên mặt đất, trên người loang lổ vết máu. Năng lực chữa trị của anh ta đã sắp cạn kiệt. Một khi năng lực dùng hết thì ít nhất trong vòng tám giờ, Trương Thao không thể trị thương được.
Triệu Nam thở hổn hển, trên mặt dính vệt máu đỏ tươi. Hắn ta lê đôi chân mềm nhũn đi tới chỗ Lợi Đặc ngã xuống. Nhìn thấy người đàn ông máu thịt be bét, vẻ mặt Triệu Nam cũng không ngạc nhiên. Hắn ta lật người Lợi Đặc lại, thấy lồng ngực đối phương còn phập phồng yếu ớt liền thở phào nhẹ nhõm.
Địa vị của Lợi Đặc rất cao.
Nếu gã chết thì mình và đám người kia khó mà ăn nói.
Nhớ lại những gì đã trải qua trong mấy ngày vừa rồi, Triệu Nam nhận ra đám búp bê chưa từng giết chết họ. Triệu Nam cảm nhận được sự chán ghét và sát ý của chúng nhưng dù xuống tay nặng thế nào, đám quái vật đều để lại cho họ một con đường sống, cứ như thể có gì đó kiềm chế chúng.
"Anh Triệu, trị thương luôn không?"
Trương Thao co ro đi tới, ánh mắt rơi trên người Lợi Đặc.
"Không cần." Quan hệ của Triệu Nam và Trương Thao khá tốt, hắn ta chán ghét liếc Lợi Đặc. "Gã còn chưa chết."
Tại nơi quỷ quái này ai mà biết được giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, trước tiên cứ giữ được mạng mình đã. Triệu Nam ước lượng thời gian mình khôi phục dị năng, nói tiếp. "Ba tiếng sau cậu hẵn chữa trị cho gã."
Trương Thao là người nhát gan, từ trước đến nay đều coi Triệu Nam như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, đương nhiên không có ý kiến.
Bóng đêm dần dần bao trùm, các búp bê dị dạng sẽ không xuất hiện vào buổi tối, song Triệu Nam lại cảm thấy lúc này còn đáng sợ hơn buổi sáng nhiều, trong rừng dường như có thêm thứ gì đó quái dị.
Gió đêm thổi qua tán cây, mơ hồ nghe được tiếng bước chân. Triệu Nam và Trương Thao lập tức cảnh giác, túm Lợi Đặc nửa chết nửa sống trốn sau thân cây. Lúc nhìn thấy mấy người gầy trơ xương đi ra từ trong bóng tối, Triệu Nam và Trương Thao liếc nhau.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp được người sống.
Triệu Nam nuốt nước bọt, ước lượng năng lực của mình đã khôi phục được một nửa, hắn ta run chân, để Trương Thao chờ tại chỗ, mình thì đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng lá cây xào xạc, đám người đang múc nước bên hồ quay lại nhìn.
"Người mới sao?"
Triệu Nam gật đầu, hắn ta vui mừng khôn xiết. "Mọi người cũng đột nhiên bị đưa tới đây sao? Chỗ này là chỗ nào thế?"
"Chỗ nào ư?"
Giọng người phụ nữ gầy guộc run run, cô ta nghiêng đầu, dưới mắt thâm quầng, ánh mắt điên cuồng, nhếch môi cười lớn. "Là địa ngục đó."
Gió đêm cuối thu thổi qua, Triệu Nam đột nhiên thấy lạnh cả người.
Cùng lúc đó ở bên kia, chiếc đuôi cún màu đen của Hướng Nguyệt xoay tít. Đôi mắt đỏ sáng quắc nhìn chằm chằm quả bóng chày trong tay mình rồi ngẩng đầu nhìn cha, giọng hơi kích động. "Đây là cho Hướng Nguyệt ạ?"
"Ừm."
Thích Triều duỗi tay xoa đầu Hướng Nguyệt. Cảm nhận được tai cún run run, hắn không nhịn được nhéo nhéo đôi tai lông xù. "Thích chơi bóng thì bảo ba, để hôm nào ba dạy con chơi bóng chày."
Dịch vụ chuyển phát nhanh ở Lam Tinh nhanh hơn kiếp trước nhiều, hắn mới lúc sáng mà sáu giờ chiều đã tới rồi, hiệu suất rất cao.
Hướng Nguyệt gật đầu thật mạnh, vẻ mặt bình tĩnh nhưng chiếc đuôi phía sau sắp vẫy ra tàn ảnh tới nơi.
Đôi mắt vàng dưới mặt nạ của Li Bạch nhìn chằm chằm đuôi Hướng Nguyệt, tay cọ cọ vào quần, cực kỳ muốn sờ thử.
Mấy giây sau Li Bạch không nhịn được mà đưa tay ra.
Cảm giác đuôi mình bị túm chặt, sống lưng Hướng Nguyệt cứng đờ. Cậu quay đầu lại thì thấy Li Bạch rụt tay về, mỉm cười để lộ cặp răng nanh nhỏ.
Li Bạch là anh trai do cha tạo ra.
Hướng Nguyệt nghĩ vậy, không làm gì cả, đôi tai cún trên đỉnh đầu run run coi như chào hỏi, sau đó tiếp tục quan sát quả bóng của mình, chiếc đuôi phía sau vẫy vẫy.
Khi ở công viên Hướng Nguyệt đã để ý tới vật hình cầu này. Cậu không biết thứ này chơi thế nào, cậu chú ý tới nó là vì không có hứng thú với xích đu, nhưng từ lúc cha đưa thứ này cho cậu, Hướng Nguyệt liền xếp quả bóng này thành thứ mình thích thứ hai.
Xếp thứ nhất là lông vũ của cậu.
Lan Lạc nhìn Thích Triều xoa đầu Hướng Nguyệt, vừa dời mắt thì thấy Li Bạch chạm vào đuôi cậu, nụ cười trên mặt cứng đờ.
Cậu nhóc dừng lại, bước tới bên cạnh Thích Triều, kéo áo hắn. Lúc Thích Triều cúi xuống, Lan Lạc rúc vào eo hắn, nhỏ giọng nói. "Lan Lạc cũng muốn được xoa đầu ạ."
Thấy Lan Lạc nở nụ cười, Thích Triều nghĩ ngợi rồi đi qua xoa đầu Li Bạch, sau đó làm tương tự với Tam Nguyệt. Nhà đông con, Thích Triều đương nhiên biết không thể đối xử thiên vị.
Khi Thích Triều chạm vào tóc mình, Tam Nguyệt cứng người, song thấy ý cười trong mắt hắn, y mím môi.
"Đây là những món đồ chơi mà ta đã mua, mấy đứa lại đây xem có thích gì không?" Thích Triều không chỉ mua mỗi bóng mà còn mua cả rubik và mấy thứ khác để mấy nhóc con giải trí khi rảnh rỗi.
Hắn đưa rubik cho Tam Nguyệt, mỉm cười giải thích đơn giản cách chơi.
Tam Nguyệt nhìn khối rubik trong tay, hơi siết chặt món đồ chơi nhiều màu sắc.
Đồ Trang thật sự yêu quý Tam Nguyệt, lúc nhà còn khá giả, Tam Nguyệt có rất nhiều đồ chơi. Sau khi trắng tay, y chỉ còn có Đồ Trang.
"Cảm ơn."
Khóe môi Tam Nguyệt khẽ cong lên, dường như cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nghiêm túc nói.
"Không có gì."
Thích Triều mỉm cười. Buổi sáng hắn vẫn chưa nhận ra, nhưng sau đó hắn cũng phát hiện tâm trạng Tam Nguyệt hơi kỳ lạ.
Dù vẻ ngoài Tam Nguyệt là một người đàn ông trưởng thành, song trong mắt Thích Triều, y cũng chỉ như một đứa trẻ. Bây giờ thấy y thả lỏng, Thích Triều cũng yên tâm.
Thấy sắc trời đã không còn sớm, Thích Triều lái phi thuyền đưa Tam Nguyệt về nhà.
Dọc đường, ngón tay Tam Nguyệt xoay xoay rubik. Trông y giống đang tập trung chơi nhưng thật ra lại lơ đễnh nhớ tới những chuyện xảy ra trong hôm nay.
Thích Triều vô cùng ấm áp.
Hắn sẽ đưa các búp bê đi chơi công viên, sẽ điêu khắc đá năng lượng thành nhiều hình thù, cũng sẽ xoa đầu khen ngợi bọn họ.
Nếu mình nói cho hắn biết búp bê tên Lan Lạc kia bị mù thì hắn chắc chắn rất lo lắng.
Tam Nguyệt dừng tay, cuối cùng quyết định giữ bí mật chuyện này. Đầu tiên y phải làm rõ giấc mơ của mình là sao đã.
Thích Triều ngồi trên ghế lái, nhìn Tam Nguyệt đang nghĩ ngợi gì đó. Hắn dời mắt, khẽ cười, không hỏi thêm.
Thấy trời đã khuya, Thích Triều không vào biệt thự của hai đứa em trai, hắn chỉ nhìn búp bê rời đi rồi chuẩn bị lái phi thuyền về nhà. Đang định nhấn nút khởi động thì quang não bên cạnh đột nhiên rung lên.
Tiến sĩ: [Gần đây tôi có việc phải đến khu Lâm Kinh một chuyến, cậu có phiền nếu tôi ở lại nhà mấy ngày không?]
Thích Triều làm sao mà phiền được.
Khóe môi hắn cong lên, nụ cười càng thêm rạng rỡ, ngón tay gõ quang não: [Sao lại phiền được chứ. Khi nào về tới nhà em sẽ dọn phòng cho anh ngay.]
Tiến sĩ: [Cậu đang ở ngoài sao?]
Thích Triều tùy tiện đáp lại: [Ừm, em vừa đưa Tam Nguyệt về cho Đồ Trang. Đồ Trang rất dính búp bê.]
Gửi tin xong, quang não im lặng một lúc lâu. Thích Triều đọc lại tin nhắn của mình, chắc chắn không có gì sai nên không nghĩ nhiều nữa, chỉ cho rằng anh Thẩm có việc bận.
Tại biệt thự nhà họ Kiều ở khu Lâm Kinh, Kiều Thịnh từ miệng Lục Sâm biết được viện nghiên cứu đã có thêm mười người năng lực. Ông ta uể oải nằm dài trên xe lăn, ngẩn người.
Mười người có năng lực à, viện nghiên cứu hành động nhanh vậy sao? Để tạo ra mười người năng lực thì ít nhất phải phá hủy mười búp bê cấp S, từ khi nào có nhiều búp bê cấp S như vậy?
Kiều Thịnh nghĩ ngợi, ánh mắt liếc qua bài viết về Thanh Vũ trên quang não. Ông ta gãi cổ, viện nghiên cứu đẩy Thanh Vũ lên sàn nhanh thế không chừng là muốn tăng cường sản xuất búp bê cấp S.
Có lẽ vài ngày nữa sẽ có nhiều thợ chế tác từng chế tạo búp bê cấp S nhận được lời mời.
Nhớ tới Thích Triều đã thắng cuộc thi lần trước, khóe môi Kiều Thịnh khẽ nhếch. Nếu viện nghiên cứu thật sự nhắm vào Thích Triều thì phía bên Thẩm Du Hi sẽ thú vị lắm đây.
Ông ta xoa ngực, nhớ lại lần trước mình vừa đi thọc một dao.
"Sao đấy, ngực vẫn đau à?"
Lục Sâm thấy động tác của Kiều Thịnh, lo lắng hỏi. "Rốt cuộc là ai làm cậu bị thương thế?"
"Mộng du tự đâm thôi."
Kiều Thịnh tùy tiện trả lời.
Trước khi kế hoạch điên rồ của Thẩm Du Hi bắt đầu, Kiều Thịnh sẽ không tiết lộ bất cứ thông tin gì về anh.
Khác với Lục Sâm, người luôn hết mình vì loài người, Kiều Thịnh không có thiện cảm với viện nghiên cứu, đương nhiên cũng không có ác cảm. Miễn là đám người đó không có ý định nhắm tới mấy đứa con gái của ông ta thì Kiều Thịnh sẽ nể mặt Lục Sâm mà suy nghĩ cho loài người một chút.