Trông thấy đoạn phim vừa rồi, sắc mặt của đám người bên phía Huyết Tổ liền trở nên ngưng trọng. Âm thanh bàn tán ngày một ồn ào:
- Chuyện quỷ quái gì thế này?
- Thứ virus kia... Còn có tác dụng như vậy sao?
- Không được\, chuyện này nếu còn kéo dài e rằng sẽ gây ra hậu họa khôn lường. Lâm gia nếu có thể tạo ra được quái vật đột biến như vậy thì chẳng mấy chốc thế giới này sẽ bị bọn chúng càn quét mất thôi.
- Thủ lĩnh\, chúng ta không thể làm ngơ được nữa rồi!
...
Trong lúc đám người Huyết Tổ đang nghị luận không ngừng thì đột nhiên một giọng nói lạnh lùng của nữ nhân vang lên:
- Xin hỏi Vô Thiên tiền bối\, đoạn phim vừa rồi được quay từ bao giờ?
Vô Thiên không vội vàng trả lời mà mỉm cười nhìn cô gái nọ. Nàng là một thiếu nữ trẻ tuổi, sở hữu một khuôn mặt xinh đẹp sắc xảo, đôi mắt tuy lạnh lùng nhưng toát ra một nét kiên định tuyệt đối. Làn da có chút dám nắng cùng với đôi tay đầy vết chai sạn chính là minh chứng rõ ràng cho những tháng ngày tập luyện cực kỳ gian khổ của nàng. Vô Thiên khẽ gật đầu tán thưởng nói:
- Câu hỏi rất đúng trọng tâm đó\, Tiểu Vũ. Tầm nhìn của nha đầu ngươi không tệ chút nào\, quả không hổ danh là một trong thập đại cao thủ Sát Thần bảng a!
Ninh Tiểu Vũ trầm mặc không đáp lại, ánh mắt lạnh nhạt chờ đợi câu trả lời của đối phương. Các đệ tử Huyết Sát vốn đã quen với tính cách này của nàng. Vốn dĩ ở trong thế giới ngầm nàng được mệnh danh là Băng sương đệ nhất mỹ nhân. Dù nổi tiếng xinh đẹp là thế nhưng trước nay chưa từng có kẻ nào dám lại gần buông lời trêu ghẹo nàng, bởi Ninh Tiểu Vũ chính là át chủ bài trong lớp đệ tử của Huyết Tổ, cũng là cao thủ được bài danh thứ hai trên Sát Thần bảng. Muốn tán tỉnh nàng sao? Trừ phi ngươi muốn tìm chết!
Vô Thiên rất có phong phạm của một trưởng bối, không hề để ý đến thái độ hờ hững của nàng mà tiếp tục đi thẳng vào vấn đề:
- Đoạn tư liệu vừa rồi tuy không được tiết lộ là xuất hiện ở thời điểm nào. Bất quá nếu đối chiếu cùng thông tin mà bộ phận tình báo của chúng ta gửi về trước đó\, hẳn là Lâm gia bọn chúng đã thực hiện thí nghiệm này từ trước khi xảy ra sự cố tại Zgod khoảng chừng vài tháng rồi.
Thiết Diện Quỷ liền nhíu mày chất vấn:
- Nói như vậy\, không phải là bây giờ bọn chúng đang sở hữu đội quân quái vật đột biến rồi hay sao?
- Haha\, điều này cũng chưa chắc. Nội tình của bọn chúng còn khá nhiều điểm phức tạp. Có điều\, hiện giờ Lâm gia đã trở thành tay sai cho Thiên Mệnh Hội. Nếu chúng ta không chịu hợp tác với chúng thì ta cũng không dám chắc Huyết Sát còn có thể đứng ngoài trong bao lâu nữa đâu.
- Hừ\, ngươi nói thì hay lắm. Tổ chức chúng ta xưa nay luôn đứng ở trí trung lập\, nay chỉ vì e ngại trước vài tên đột biến không rõ nguồn gốc mà lại phải cúi mình đi hợp tác với bọn chúng hay sao?
- Thiết Diện Quỷ\, ta nói ông bảo thủ ông lại còn tự ái. Đừng nói là ta không cảnh báo các người trước. Hiện nay sức chống cự của quân chính phủ vốn đã ở thế hạ phong rồi\, đợi đến khi Thiên Mệnh Hội tung ra con bài này để thâu tóm toàn bộ quyền lực\, ông nghĩ chúng ta còn có thể bình yên vô sự sao?
- Thâu tóm thì thâu tóm\, nếu chúng đủ sức thì đã sớm làm rồi\, nơi nào còn đợi chúng ta tới chia phần? Nực cười!
Mắt thấy hai bên lại tiếp tục giằng co, hội đồng trưởng lão lúc này mới lên tiếng phân xử:
- Nhị vị thủ lĩnh\, xin hãy giữ bình tĩnh một chút. Việc này hội đồng trưởng lão chúng ta cũng có một vài nhìn nhận riêng\, không biết hai vị có thể lắng nghe không?
Ở trong tổ chức Huyết Sát, mặc dù địa vị của hai vị thủ lĩnh luôn được coi là cao nhất. Thế nhưng hội đồng trưởng lão lại là những người đóng vai trò quyết định trong việc phân xử mỗi khi hai bên xảy ra tranh chấp. Đây đều là những kẻ đã từng hoạt đồng nhiều năm trong tổ chức, có tiếng nói và địa vị rất lớn, trong số họ thậm chí còn có cả các thủ lĩnh tiền nhiệm.
Có thể nói sự tồn tại của Hội đồng trưởng lão là cực kì quan trọng, bởi vì họ giống như cán cân giữ thăng bằng, ngăn cho hai phân nhánh hạn chế xảy ra xung đột.
Thấy Thiết Diện Quỷ cùng Vô Thiên không nói gì thêm, một vị trưởng lão trông có vẻ lớn tuổi nhất gật đầu hài lòng rồi nói tiếp:
- Sự việc lần này tất cả chúng ta đều đã nắm được tình hình rồi\, còn về hướng đi tiếp theo nên quyết định thế nào\, có lẽ cần phải từ từ quan sát thế cục xem sao đã. Dù gì đây cũng là chuyện có liên quan đến tồn vong của cả tổ chức\, không thể đưa ra lựa chọn hấp tấp được.
Vô Thiên nghe vậy liền dứt khoát ngắt lời:
- Không được đâu Hắc Viêm đại trưởng lão\, Thiên Mệnh Hội chỉ cho chúng ta thời gian ngắn để trả lời mà thôi. Nếu còn chậm trễ thì e là không còn cơ hội cứu vãn nữa đâu.
Nghe vậy, Hắc Viêm đại trưởng lão thở dài nói:
- Sát Tổ các ngươi thật là... Vậy theo ý ngươi thì muốn phân xử thế nào đây?
- Được\, nếu đã vậy thì hai phân nhánh chúng ta tổ chức thi đấu đối kháng giữa các đệ tử đi. Ba trận thắng hai\, bên thắng liền có toàn quyền quyết định\, thế nào? Huyết Tổ các ngươi không phải luôn tự tin vào khả năng tác chiến độc lập sao? Dám nhận lời nghênh chiến cùng chúng ta không?
Lời vừa dứt, đám đông lại trở nên hỗn loạn:
- Chiến thì chiến\, con mẹ nó lão nương ta sợ Sát Tổ các ngươi chắc!!!
- Hỗn láo\, các huynh đệ mau cùng ta dạy cho đám chuột nhắt Huyết Tổ này một bài học đi!
- Xông lênnn... ủa? Kiếm của ta đâu\, ai lấy nhầm kiếm của ta???
- Ta giết...!!! Aaaa mụ nội các ngươi đứa nào ném trái táo vào mặt lão tử?!!!
....
Đứng trước cảnh tượng này, các vị trưởng lão cũng đành phải lắc đầu ngao ngán. Trông thấy hai bên lại sắp sửa lao vào nhau, Hắc Viêm trưởng lão phi thân lên cao rồi tung cước vào giữa chiếc bàn tròn. Lực đạo khủng bố khiến cho cái bàn lớn vỡ ra làm đôi rồi đổ sập xuống. Không khí căng thẳng phút chốc lại được giải trừ. Hắn giận dữ quát lớn:
- Lũ khốn các ngươi còn là trẻ con sao? Muốn coi đây là phòng nghị sự hay chỗ để chơi đùa? Tất cả cút về chỗ ngồi cho ta!
Nói xong vị trưởng lão lại cúi xuống nhìn, giọng lẩm bẩm tiếc rẻ: