Nuôi Dưỡng Con Gái Của Kẻ Thù

Chương 46: Niềm Tin Của Ninh Tiểu Bảo



Ninh Tiểu Vũ nhìn theo bóng lưng đệ đệ, tâm trạng hồi hộp lo lắng nhờ vào sự tự tin của hắn mà cũng được giảm đi đôi phần.

Nàng nhớ đến thời điểm hai chị em còn sống ở cô nhi viện. Tiểu Bảo khi đó thường xuyên bị đám trẻ đồng lứa bắt nạt, không bao giờ dám rời xa nàng nửa bước. Nhưng bọn nhóc nào có chịu buông tha. Chúng gọi tới đám trẻ lớn hơn, muốn bắt nạt cả nàng.

Tiểu Vũ chân yếu tay mềm, sức con gái làm sao đọ lại được bọn chúng, liền phải chịu lỗ mấy cái bạt tai. Nào ngờ Tiểu Bảo khi thấy chị mình bị đánh, không biết lấy đâu ra dũng khí thật lớn, một mình lao vào giữa vòng vây, tay đấm chân đá loạn xạ, vừa khóc vừa đánh cho đám người chạy tán loạn.

Hành động đó đã ngẫu nhiên gây ấn tượng mạnh với một cán bộ tuyển trạch của Huyết Sát nằm vùng tại đây. Hắn ngỏ ý muốn đưa Tiểu Bảo về tổ chức để huấn luyện, thế nhưng đệ đệ nhất quyết không chịu, nói muốn ở cạnh nàng.

Vậy là vị cán bộ tuyển trạch kia bất đắc dĩ phải đồng ý đưa cả nàng theo. Nhớ lại thì xem ra, nàng chính là nhờ vận khí của đệ đệ mới có được ngày hôm nay.

Tiểu Vũ nhắm mắt lại, khuôn mặt băng lãnh thả lỏng đôi chút.

"Tiểu Bảo, tỷ tỷ tin ngươi sẽ làm được".

***

Thiết Đằng là cao thủ đứng thứ tư Sát Thần Bảng, chuyên môn sử dụng bộ móng vuốt bằng sắt làm vũ khí. Hắn có làn da xanh xao, nhợt nhạt, luôn luôn đeo một chiếc khẩu trang màu đen có in hình cái miệng đang cười ngoác tới tận mang tai.

Lúc này cả hai đã bước lên sàn đấu, Thiết Đằng chậm rãi đánh giá đối thủ của mình như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương rồi cất giọng the thé nói:

- "Ngạ Quỷ" Thiết Đằng\, xin được chỉ giáo!

Ninh Tiểu Bảo vốn không lạ gì tên này. Hắn chính là kẻ đã đánh trọng thương rất nhiều đệ tử của Huyết Tổ, mỗi lần ra tay đều cực kì tàn nhẫn, không tàn phế thì cũng mất nửa cái mạng. Tiểu Bảo vốn muốn đợi tới năm sau khi căn cơ của mình vững chắc hơn thì mới khiêu chiến với hắn để trả thù cho các huynh đệ. Nào ngờ hôm nay cơ hội lại đến sớm hơn dự kiến, đã vậy thì liền cho hắn nếm mùi lợi hại thôi.

Tiểu Bảo bắt chước phong thái của các cao nhân trong truyện tiên hiệp, một tay chắp sau lưng, một tay giương kiếm, ánh mắt sắc lạnh nói:

- "Liệp Ảnh" Ninh Tiểu Bảo\, mời!

Lời vừa dứt, thân ảnh của hai bên chợt lóe lên rồi và chạm với nhau ngay tại trung tâm sàn đấu.

"KENG"



Thiết Đằng vươn móng vuốt tạo thành thế ưng trảo, một tay hướng vào mặt, một tay hướng vào ngực của đối thủ.

Tiểu Bảo nhanh chóng vung thanh nhuyễn kiếm chém thành hình bán nguyệt, một chiêu liền hóa giải công kích của hắn. Tiết Đằng vờ bị đánh bật ra rồi thầm cười lạnh, không những không thối lui mà thuận thế cúi thấp người quét móng vuốt tấn công phần thân dưới của Tiểu Bảo.

Hắn đã từng sử dụng chiêu này để triệt hạ đôi chân của rất nhiều người. Đối với một kẻ non nớt mới đặt chân vào top mười Sát Thần Bảng như Tiểu Bảo, hắn thập phần tự tin chiêu này hoàn toàn có thể phế được đối phương.

Ngay lúc hắn thầm đắc ý, Tiểu Bảo đột nhiên sử dụng thân pháp nhanh nhẹn của mình vận lực từ hai chân rồi lăng không lên cao né tránh.

Nhuyễn kiếm trong tay như một cái bóng mờ ảo, chuẩn xác nhắm vào cổ của Tiết Đằng mà lướt tới.

Tiết Đằng chưa kịp tỏ ra bất ngờ vì chiêu thức của mình bị hóa giải quá dễ dàng, đã ngay lập tức cảm thấy nguy hiểm đến dựng tóc gáy vì phải nhận về một đòn hoàn thủ nhanh như điện.

Hắn theo bản năng vận lực đạp mạnh xuống sàn đấu khiến cơ thể bắn về phía sau, né tránh được một đòn trí mạng.

- Hừ\, tiểu tử ngươi khá lắm.

Ninh Tiểu Bảo không để cho hắn có thời gian điều chỉnh lại trạng thái, ngay khi vừa tiếp đất liền tiếp tục đâm tới thêm một nhát kiếm. Tốc độ lao tới như một mũi tên khiến cho các khán giả âm thầm cảm thán không thôi.

"Tên nhóc này quả không hồ danh là cao thủ trẻ nhất trong số Thập đại cao thủ Sát Thần Bảng, ra tay vô cùng dứt khoát a!".

Thế nhưng ngay lúc mũi kiếm sắp sửa đâm trúng, Tiết Đằng không biết từ lúc nào đã thủ sẵn trong tay năm quả bom khói quăng mạnh xuống đất.

Nghệ thuật ngụy trang của tên này quả nhiên vô cùng lợi hại. Bom khói phát nổ tạo ra một vòng khói trắng dày đặc nhưng lại không bao trùm vào vị trí đứng của Tiểu Bảo, khiến toàn thân hắn hoàn toàn bị bại lộ.

Tiết Đằng di chuyển bên trong làn khói với tốc độ cực nhanh, liên tục tung ra đòn tấn công từ bốn phương tám hướng cực kì khó đoán bắt. Móng vuốt sắc bén thoắt ẩn thoắt hiện giống như đang đùa bỡn con mồi, hắn muốn ép kẻ địch hoảng loạn mà lơ là cảnh giác.

- Hahaha\, đúng là tên nhóc không biết tự lượng sức. Hôm nay ta sẽ đánh cho ngươi tàn phế\, rồi sau đó sẽ là tỷ tỷ ngươi\, vậy là Sát Tổ chúng ta liền có thể độc chiếm mười vị trí dẫn đầu của Sát Thần Bảng rồi. Hahaha!

Tiểu Bảo bị hạn chế tầm nhìn, nhất thời rơi vào thế hạ phong chỉ có thế bị động chống trả.

Hắn liên tục dính phải đòn công kích của đối phương. Tuy những vết thương không phải là trí mạng, thế nhưng nếu cứ tiếp tục kéo dài thì hắn cũng sẽ tự mất máu mà bất tỉnh thôi.



Giữa lúc đứng trong tình thế khó khăn, Tiểu Bảo lại nhớ tới những lần hắn bị dồn vào thế chân tường, hoàn toàn không có lối thoát nào khác ngoài tự mình mở đường máu thoát ra. Ví như lần hắn cứu chị gái khỏi những kẻ bắt nạt ở cô nhi viện, ví như lần hắn bị Đường Viễn thả vào giữa một bầy sói hung dữ phải một mình tìm cách thoát ra,...

Mỗi lần gặp hoàn cảnh như vậy, bên trong hắn luôn xuất hiện một loại cảm giác, chính là cảm giác không được phép thất bại. Đó chính là niềm tin của Ninh Tiểu Bảo, niềm tin rằng bản thân hoàn toàn có đủ khả năng để vượt qua nghịch cảnh để bảo vệ tỷ tỷ, cũng như bảo vệ chính mình.

Đột nhiên Tiểu Bảo nhắm nghiền đôi mắt lại, hai tay nắm chặt thanh nhuyễn kiếm, cảm nhận thật rõ động tĩnh xung quanh. Các giác quan của hắn như được kích phát tiềm năng đến cực hạn, bao phủ lấy toàn bộ sàn thi đấu và phát giác mọi động tĩnh của kẻ địch như một chiếc radar cỡ nhỏ.

Thanh kiếm trong tay hắn nhẹ nhàng uyển chuyển đón đỡ từng đòn công kích từ móng vuốt của Thiết Đằng. Chờ cho đến khi hoàn toàn thích ứng với trạng thái này, Tiểu Bảo đột nhiên hét lớn:

- Ngươi bại lộ rồi\, đi chết đi!!!

Tiếng hét vừa dứt, lưỡi kiếm của hắn chém gọn gàng về phía sau lưng. Trong ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, một bàn tay với năm móng vuốt bằng thép sắc nhọn đã bị cắt đứt, bay thẳng lên trên khu vực khán đài của Sát Tổ.

Chờ khi làn khói tan đi, thân hình Thiết Đằng dần dần lộ ra. Hắn nằm lăn lộn dưới đất, ôm lấy cánh tay bị cụt, máu tươi văng tung tóe ra sàn, miệng không ngừng chửi rủa:

- Aaaa mụ nội ngươi tên nhãi khốn kiếp\, dám chặt tay lão tử!!!

Không gian lặng lẽ như tờ, đến cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

"Điên rồi, tỉ thí thế này thì điên quá rồi!!!".

- Trận đấu thứ nhất kết thúc\, Ninh Tiểu Bảo của Huyết Tổ thắng\, tiếp nhận vị trí thứ tư trên Sát Thần Bảng!!!

"AAAAAAA"

"RÀO RÀO RÀO"

"Tiểu Bảo Bảo ngươi đúng là siêu cấp thần tượng của lão nương aaa!"

Ngay khi tiếng thông báo của Hắc Viêm trưởng lão vang lên, khán đài của Huyết Tổ như bùng nổ, tiếng la hét đinh tai nhức óc vang lên không dứt.

Ninh Tiểu Bảo thắng rồi!