Rời khỏi làng Mã Uy, Đường Viễn mang theo San San chạy một mạch không nghỉ.
Lối về tổ chức xuyên qua cánh rừng rậm, đối với người bình thường nếu biết đường đi thì cũng phải mất vài ngày lộ trình. Thế nhưng với một kẻ đã từng lăn lộn ở đây suốt nhiều năm trời như Đường Viễn thì lại chẳng mất bao lâu.
Men theo lối mòn bí mật của tổ chức dọc theo Uy Mã sơn mạch, chẳng mấy chốc hai người đã nhìn thấy doanh trại của tổ chức ở phía xa xa.
Đường núi quanh co hiểm trở, cả một đoạn đường dài đều là hắn cõng theo San San mà đi. Hai người dừng chân dưới một căn nhà nhỏ được dựng tạm bợ ở bên trong khu rừng trúc.
- Nhìn này\, bé con. Đây là nơi ta đã thường ở lại để tập luyện đó.
Đường Viễn có chút hoài niệm nói. Đây chính là nơi mà hắn thường xuyên nghỉ lại mỗi khi trốn ra ngoài tự tập luyện. Bên trong căn nhà ngoài một chiếc giường tre ra thì không còn bất kì đồ vật nào cả.
- Nơi này cảm giác thật yên bình nha. Sau này San San cũng đến đây sống cùng chú được không? - Bé con ngắm nghía một chút rồi nghiêng đầu hỏi.
- Hả? Tiểu nha đầu ngươi không chê nơi này nhàm chán sao?
- Không có\, ở bên cạnh chú rất an toàn. Sau này chú sống ở đâu San San liền sẽ ở đó cùng chú!
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười như đóa hoa hướng dương nở rộ, Đường Viễn bỗng nhiên cảm thấy có chút đau lòng.
Chính bản thân hắn còn không biết, cuộc sống của mình sau khi hoàn thành sứ mệnh trả thù xong thì sẽ như thế nào. Vậy mà tiểu nha đầu này vẫn cứ luôn hồn nhiên như vậy, thật sự cho rằng hắn sẽ có thể vĩnh viễn bảo hộ nàng.
"Ta cứ luôn mạo hiểm như thế này...Cũng không biết là sẽ chết lúc nào. Có lẽ cũng nên tìm kiếm một phương án dự phòng để bảo đảm cuộc sống sau này của bé con được vui vẻ thôi".
Nghĩ rồi hắn xoa xoa khuôn mặt phấn nộn của San San một chút. Dạo gần đây được hắn cho ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ, vóc dáng của nàng cũng đã có chút tròn trịa hơn, không còn là tiểu cô nương gầy gò xanh xao như trước nữa.
- Thôi được\, để sau này rồi tính. Trời sắp sáng rồi\, chúng ta sớm trở về một chút nào.
Đường Viễn xoay lưng lại rồi chậm rãi quỳ gối xuống, bé con rất hiểu ý leo lên lưng hắn để tiếp tục cuộc hành trình.
Một đường chạy xuyên qua khu rừng rậm rạp trong đêm tối vốn dĩ cực kì nguy hiểm. Thế nhưng khi núp sau tấm lưng rộng lớn của hắn, nàng hoàn toàn không có chút sợ hãi nào, đối với cảnh vật xung quanh còn không ngừng tò mò chỉ trỏ mà hỏi tới hỏi lui.
Khi trời vừa bắt đầu hửng sáng cũng chính là lúc hai người đặt chân đến trước cổng doanh trại phía Tây của Huyết Tổ. Chiếc cổng lớn kết cấu bằng thép vững chãi, được bố trí đài canh gác ở xung quanh, ở giữa treo một tấm biển lớn in hình chiếc lưỡi liềm cùng dòng chữ "Huyết Sát" thật uy nghiêm.
Đám lính gác cổng trông thấy hắn cũng không đưa ra khí giới để đề phòng mà lặng lẽ gật đầu cho qua.
Đường Viễn sống ở đây cũng đã hơn mười năm, đối với các đệ tử khác thì còn có thể hơi xa lạ, thế nhưng với đội cận vệ này thì lại cực kì quen thuộc.
Một đứa nhóc chuyên kháng lệnh tổ chức, ngày ngày nghĩ biện pháp né tránh sự ngăn cản của mọi người để trốn ra bên ngoài. Sự bướng bỉnh đó, lâu dần cũng thành quen, ngẫu nhiên lại hình thành mối quan hệ thân thiết giữa hắn và những người lính gác trong doanh trại.
Lần này ra ngoài đã được một quãng thời gian khá lâu, thế nên khi Đường Viễn trở về liền được bọn họ chào hỏi vô cùng sôi nổi.
- Uy\, là tên nhóc chuyên đào tẩu đó hả\, lâu như vậy mới trở về\, chúng ta còn tưởng ngươi toi mạng ở đâu rồi chứ\, hahaha!
- Đúng đúng a! Lại còn ôm theo một đứa nhỏ nữa chứ\, đừng nói với lão huynh đây là ngươi có khẩu vị độc đáo như vậy đấy nhé?
Những lời trêu trọc này, Đường Viễn sớm đã nghe nhiều thành quen, lâu dần cũng hình thành cảm giác vui vẻ giống như khi trở về nhà. Hắn không những không nổi giận mà còn mỉm cười đáp lại:
- Đây là con gái của một vị bằng hữu mà thôi. Thế nào\, các vị huynh đệ vẫn khỏe cả chứ. Hôm nay sao lại có ít người gác cổng như vậy?
- Còn không phải là bị điều động đến khu vực lôi đài sao? Ài\, nói đi nói lại\, người vất vả nhất vẫn là đội cận vệ chúng ta mà thôi.
- Lôi đài? Có chuyện gì sao? Trước kia chưa từng thấy động tĩnh lớn như vậy a! - Đường Viễn nghi hoặc hỏi lại.
- Đấy đấy\, ngươi xem ngươi đi. Lúc nào cũng thờ ơ với những chuyện đại sự của tổ chức\, đến việc trọng đại như vậy mà cũng không nắm được chút nào. Cẩn thận sau này bị người khác đá đít khỏi đây mà cũng không hiểu tại sao nha!
Hắn khẽ lắc đầu một chút rồi lại nói tiếp:
- Nói ngươi nghe\, lần này tổ chức chúng ta xảy ra biến cố lớn rồi. Hai phân nhánh nghe nói đã có môt cuộc tranh cãi rất lớn\, các trưởng lão cũng không thể phân xử. Vậy là hai bên liền đưa nhau ra lôi đài để giải quyết. Kẻ thắng sẽ được nắm toàn quyền quyết định chuyện của tổ chức. Ngươi nghĩ xem\, như vậy chẳng phải là muốn thâu tóm lẫn nhau sao?
Đường Viễn lắc đầu trầm ngâm một chút. Chuyện tranh đấu giữa hai phân nhánh từ xưa đến nay, hắn cũng đã sớm nghe qua. Thế nhưng mỗi lần đều được giàn xếp ổn thỏa, chưa từng xảy ra xung đột vũ lực như hiện tại.
Nghĩ lại thì, tình hình này lại diễn ra đúng vào thời điểm đại dịch bùng nổ, hẳn là có liên quan mật thiết đến phương án đối phó với xác sống rồi. Vừa đúng lúc hắn mang về một vài thông tin hữu ích, nhân tiện lần này hay là cứ đi nghe ngóng một chút xem sao.
Nghĩ tới đây, Đường Viễn lại có chút hổ thẹn mà sờ sờ mũi.
"Cái lôi đài gì gì đó của tổ chức, bản thiếu gia trước nay cũng chưa thèm ghé qua lần nào. Thôi thì tới xem náo nhiệt, thuận tiện đưa bé con đi dạo một vòng vậy".