Ở đây có nhiều NPC như thế, càng không nói đến nam chính, nữ chính và cả nữ phụ.
Một khi bị quá tải, hệ thống sẽ tự thiêu đốt chính mình.
Sự thật chứng minh, tôi thắng rồi.
15.
Ngày ấy, ba người chúng tôi bỏ lại mọi người rời đi.
Thẩm phu nhân không chịu thả người, củ cải nhỏ của Thẩm Tri Tuyết ầm ĩ, khóc lóc lăn lộn ở cửa ra vào không cho cô bé đi.
Con gái thật và con gái giả không chịu nhận người thân, ngay cả con trai ruột cũng không ra giúp đỡ.
Sau hôm nay, Thẩm gia có lẽ sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ giới hào môn.
Trong taxi, Thẩm Tri Tuyết đã bình tĩnh lại.
Trần Niệm hỏi tôi, những lời tôi nói lúc nãy có phải sự thật không?
Tôi và Thẩm Tri Tuyết liếc nhau, ăn ý không nói ra.
Tuy không biết chuyện cụ thể như thế nào, nhưng tôi có thể đoán được sơ sơ, có lẽ là do tôi tạo ra một cái bug mới giúp cô bé thoát khỏi cốt truyện.
Hơn nữa, là một thiếu nữ thông minh, lý trí, ai lại mong mình trở thành nhân vật chính của cái loại truyện tục tĩu này?
“Chị đùa thôi, họ cư xử như thế, nên chị mới trù bọn họ mấy câu, trút giận cho em”
Trần Niệm hớn hở cọ cọ vào cổ tôi.
Tôi cũng cười.
Lúc nãy tôi chưa nói một chi tiết, bí mật của tập đoàn Thẩm thị là do thiên kim thật tiết lộ, thậm chí cô ta còn chạy đến bệnh viện, ý đồ phá đám cuộc phẫu thuật.
Là thiên kim giả ngăn cô ta lại, hao hết công sức mới có thể giải quyết xong xuôi.
Bất kể là ngoại hình, tính cách, năng lực, thậm chí cả mức độ được người khác giới yêu thích, hai cô bé đều bị bọn họ đem ra so sánh.
Sau đó nữa, vợ chồng Thẩm thị nhờ có sự trợ giúp của thiên kim giả mà vượt qua được khó khăn, nhận ra ai tốt ai xấu, cuối cùng họ vứt bỏ thiên kim thật, tổ chức một hôn lễ thế kỷ cho thiên kim giả và nam chính.
Mấy cái tình tiết máu chó này!
May là cả hai đứa, không đứa nào dây vào.
Mà lựa chọn đi một con đường bằng phẳng hơn.
Lúc về tới nhà, Thẩm Tri Tuyết đã có thể đi đứng được.
“Oaa, không khí thật tươi mát” Thẩm Tri Tuyết giang hai tay, vẻ mặt hưởng thụ.
“Đồ tâm thần” Trần Niệm trợn mắt, dẫn đầu bước vào nhà trước.
“Sau này em định làm gì?”
Thẩm Tri Tuyết: “Chưa nghĩ tới, đi một bước tính một bước vậy, có cơ hội em sẽ trả ân tình này lại cho chị”
Cô bé hạ tay xuống, phóng khoáng y như lúc mới gặp.
16.
“Sao chỉ có một mình chị vào?” Trần Niệm sửng sốt.
“Không thì sao?”
“Chị không bảo Thẩm Tri Tuyết…”
“Bảo gì? Bảo cô bé đi vào? Ở nhà chúng ta à?”
Trần Niệm khó hiểu, cuối cùng vẫn hỏi ra: “Không phải chị cảm thấy cậu ta đáng thương sao?”
“Lúc nãy còn nói gì mà sống trong hoàn cảnh vất vả như vậy” Trần Niệm lẩm bẩm, “Thì ra cả nhà họ đều không bình thường, khó trách cậu ta lại không thích ở nhà”
“Chị thấy cô bé đáng thương thật, nhưng mà em quan trọng hơn”
Trần Niệm sửng sốt.
Tôi nói: “Trong lòng chị, em là quan trọng nhất”
“Cho nên dù chị rất đồng tình với cô bé thì cũng sẽ không thu lưu cô bé, cho cô bé trở thành một phần của nhà chúng ta mà chưa có sự đồng ý của em”
Trong mắt Trần Niệm hiện lên chút ánh nước, quay đầu mạnh miệng nói: “Ai muốn cậu ta trở thành một phần của nhà mình chứ?”
Tôi nghiêng đầu: “Lúc nãy em hỏi chị sao không bảo cô bé vào nhà không phải là ý này à?”
Hai tai Trần Niệm đỏ rực, im lặng một lúc lâu mới nói:
“Lần trước cậu ta ngủ trong phòng em, nói cái gì mà mất ngủ, sau đó lại bật đèn học, làm hết tất cả bài tập giúp em”
Vì là bình thường tôi khá bận, nên bài nào không biết làm, Trần Niệm sẽ gom lại, đợi tôi chỉ em luôn một lượt.
Mà thời gian này tôi bận hơn hẳn bình thường, có lẽ Trần Niệm đã gom không ít bài.
“Cậu ta… Cậu ta còn làm… khá tốt”
Tôi: “À”
“Còn có hôm nay, cậu ta cũng không thích cái đứa con trai giả tạo kia”
“Lúc em phản bác Thẩm phu nhân, cậu ta cũng giúp em…”
“Cậu ta cũng đang bị bệnh…”
Tôi càng tỏ ra bình tĩnh, em càng nóng nảy:
“Thì, thì chị bảo cậu ta vào đi, em đâu có keo kiệt vậy đâu”
Tôi nhịn cười: “Càng ngày càng giỏi rồi nhỉ? Dám sai cả chị! Muốn nói thì em tự đi mà nói”
Nhìn Trần Niệm lúng ta lúng tung ra cửa, tôi rốt cuộc không nhịn được ôm bụng cười haha.
17.
Sau đó là những chuỗi ngày gà bay chó sủa.
“Thẩm Tri Tuyết, tôi gi ết cậu”
Vừa vào cửa tôi liền nghe thấy tiếng Trần Niệm rống giận: “Đó là bánh trôi chị để cho tôi, ai cho cậu ăn vụng?”
Thẩm Tri Tuyết khinh thường: “Bậy bạ, đó là chị để cho tôi”
“Ai là chị cậu, đừng có gọi bậy!”
Thẩm Tri Tuyết chạy tới phía sau tôi, đáng thương nói:
“Chị, chị nhìn kìa, Trần Niệm dữ quá đi”
“Xếp hạng còn không vào nổi 100 mà dữ quá đi… sao mà ngoan bằng em được? Chị, sau này có đồ ăn ngon để lại cho em được không?”
Gương mặt Trần Niệm vặn vẹo.
Trong nhà có ba người thì hai người là học sinh giỏi rồi.
Trần Niệm suốt ngày bị Thẩm Tri Tuyết khịa, rốt cuộc từ hạng 300-400 đã lên tới 100.
Nhưng bất hạnh thay, kiểm tra lần này, Thẩm Tri Tuyết đứng đầu, còn Trần Niệm đứng thứ 101.
Tôi bất lực nhìn hai đứa chạy vòng vòng xung quanh tôi.
“Chị, đây là học bổng thi đua của em.”
Thẩm Tri Tuyết đắc ý nhìn Trần Niệm: “Em còn mua cho chị một cái máy mát xa cổ nữa”
“Sinh nhật vui vẻ!”
Bánh kem là Trần Niệm tự tay làm.
Tôi cảm thấy nếu đây không phải là cái bánh sinh nhật của tôi thì Trần Niệm đã ụp nó lên mặt Thẩm Tri Tuyết rồi.
Ba cây nến được thắp lên, tôi nhắm mắt ước.
“A! Cậu dẫm phải tôi!”
“Ai bảo cậu duỗi chân xa vậy làm gì?”
“Trần Niệm, có phải cậu chán sống…”
Vốn dĩ những lời này phải dùng trong trường hợp nữ chính PK sinh tử với nữ phụ.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã yên bình, hai cô bé cãi nhau ầm ĩ suốt cả ngày, còn tranh sủng với nhau, gia đình ấm áp hạnh phúc.
Trong ánh nến lay động…
Tôi ước, từ nay ân oán sẽ rời xa ba người chúng tôi.
Để chúng tôi được sống một cuộc sống hạnh phúc, yên bình.
18.
Trăm năm sau, tôi già và mất.
Mở mắt lần nữa, đập vào mặt là máy tình bàn xa cách đã lâu.
Tôi sửng sốt hồi lâu mới tiêu hóa xong sự thật tôi lại xuyên về rồi.
Tôi di chuột, màn hình máy tính sáng lên, là một tệp Word.
Đúng vậy, tôi suýt thì quên mất.
Tôi chính là vị tác giả xui xẻo bị người ta đạo văn của mình kia.
Tình tiết nam chính lên sân khấu tôi lại không nhớ, chỉ nhớ rõ 125 vạn là vì tôi phát hiện người đó đạo văn ở ngay khúc này.
Tôi hay lưu toàn bộ bản thảo trước khi đăng và chỉ duy nhất có một người bạn của tôi có thể đọc được những bản thảo này.
Với tay, liên hệ luật sư, tôi muốn đấu tranh với cậu ta tới cùng.
Tôi bỏ điện thoại trong tay xuống, sao đó nhìn mấy chục vạn chữ trên màn hình mà ngẩn ngơ
Tôi cố chạy theo xu hướng, viết một câu chuyện về thiên kim thật giả.
Nhưng không khoa trương như quyển đạo văn kia, thiên kim thật không hề hại người, thiên kim giả cũng không một hai phải ép cô ta vào chỗ ch ết, chỉ là một câu chuyện bình thường nữ chính đả đảo cái ác.
Có lẽ là không đủ “sảng” nên mới bị viết lại thành một dáng vẻ khác.
Tôi mới lạ đặt tay lên bàn phím, đóng file này lại, mở một file khác ra.
Còn may, tôi chỉ mới tuyên bố văn án.
Vẫn còn kịp.
Tôi phải viết cho hai cô bé ấy một cái kết cục khác.