Nhìn căn phòng trống rỗng, tôi khẽ thở ra một hơi, may mắn là không phải như tôi nghĩ.
“Em yêu, em về khi nào vậy?”
Chồng tôi đứng dưới nhà với một đĩa bữa sáng và ngước nhìn tôi.
“Em ngủ chỗ mẹ không quen nên về thôi”.
“Vậy xuống mau đi, anh làm bữa sáng.”
Tôi xoa xoa huyệt thái dương, đi vào phòng ngủ, nghĩ hành vi mình vừa muốn bắt gian thật sự là buồn cười.
Làm thế nào chồng tôi có thể phản bội tôi, chúng tôi …
Tôi nhìn bàn trang điểm kỹ thấy mỹ phẩm bị động lộn xộn, trái tim vừa mới nhẹ nhõm lại nâng lên, tôi ngồi ở trước bàn trang điểm, đem từng lọ mỹ phẩm trên mặt bàn ném vào thùng rác.
Tết dì dọn dẹp đều về nhà ăn Tết, trong nhà này chỉ có chồng và Tiểu Phương, chồng chưa bao giờ động đến đồ đạc của tôi, mỹ phẩm của tôi mỗi lần đều bị động qua chỉ có Tiểu Phương.
Tiểu Phương thừa dịp tôi vắng mặt đi vào phòng ngủ của tôi.
Tôi nhìn bao cao su ở khắp nơi trong thùng rác, mỉm cười lạnh lùng.
Bao cao su.
Tôi nắm chặt chai mỹ phẩm trong tay, nhìn chằm chằm vào gương trang điểm và mỉm cười.
Đưa tay rút mấy tờ giấy vệ sinh, nhịn xúc động nôn mửa, lấy bao cao su đã qua sử dụng trong thùng rác ra.
Hôn nhân không được duy trì bằng tình yêu mà bằng vật chất, không chung thủy trong hôn nhân và xen vào hôn nhân của người khác, hai điều này cộng thêm với đôi vợ chồng này, đủ để họ ăn một nồi.