Nuôi Tà

Chương 6: Phiên ngoại - Hoàn toàn văn



Phiên ngoại. Dĩ Tình Vi Kính

- --------------------------------------

1.

Tạ Kính c.h.ế.t ở tuổi 29, c.h.ế.t trong vòng tay người hắn yêu nhất.

Khi kiếm quang đánh tới, hắn chẳng hề suy nghĩ, ngay lập tức đã chắn trước người Úy Trăn.

Cơn đau cùng với lượng máu mất quá nhiều làm ý thức hắn trở nên mơ hồ. Hắn không nhìn thấy rõ biểu cảm của Úy Trăn, chỉ mơ hồ nghe được tiếng nàng gọi thái y.

Hắn cố hết sức nắm lấy tay Úy Trăn, muốn bảo nàng đừng lo lắng, đột nhiên hắn thấy nước mắt rơi trên gò má.

“Nàng đang khóc.” Suy nghĩ của hắn cần rất nhiều thời gian mới truyền đạt được cho cơ thể.

Tạ Kính thầm nghĩ, đừng khóc.

Lần này, cuối cùng ta cũng đã bảo vệ được nàng.

2.

Từ nhỏ Tạ Kính và Úy Trăn đã quen biết nhau.

Dưới góc nhìn của Tạ Kính thì Úy Trăn là một cô nương đáng thương, rõ ràng là một vị công chúa tôn quý không ngờ lại thê thảm như vậy.

Hắn chắc chắn sẽ không bao giờ quên được ánh mắt nàng nhìn về hắn vào cái đêm đó, càng không thể quên được lời nàng nói rằng một ngày nào đó sẽ báo đáp hắn.

Mỗi lần vào cung, Tạ Kính đều tránh né cung nhân rồi đi về phía lãnh cung, đưa đồ ăn cho Úy Trăn.

Nàng sẽ dịu dàng cảm ơn hắn, ăn từng chút, từng chút một, rất đáng yêu.

Vì Úy Trăn, mà Tạ tiểu công tử - người từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc, nay đã biết bò lỗ chó, trèo tường, tay áo giờ đây đã có thêm rất nhiều đồ vật khác.

Hắn đắm chìm trong sự tự hào vì đã che chở được một cây non kiên cường trưởng thành. Cho đến mãi sau này, hắn mới biết được, một lãnh cung nho nhỏ như vậy lại giấu không ít tai mắt của Doãn hoàng hậu.

Mỗi một ơn huệ hắn cho nàng, đều đem đến cho nàng vô số rắc rối.

Nhưng nàng không nói gì với hắn, nàng chỉ dặn dò hắn lúc nào muốn tới phải báo trước với nàng.

Vì thế giới này cho nàng một ít ánh sáng, cho nên giờ đây nàng phải dùng hết sức mình để bảo vệ nó.

3.

Cung cấm thâm sâu, khó còn cơ hội được gặp lại nhau.

Gió xuân đã nuôi lớn thiếu niên năm ấy, hắn dần dần tiếp nhận Tạ gia, và cũng biết không ít bí mật.

Hắn càng ngày càng yêu cô nương ở lãnh cung, càng lo lắng nàng sẽ bị Doãn hoàng hậu hại chết. Hắn phớt lờ ánh mắt của phụ thân hắn.

Ngày Úy Trăn thành niên, cũng là ngày mẫu phi nàng nuốt vàng tự sát.

Tạ Kính tìm mọi cách để vào lãnh cung an ủi nàng, và hắn lại nhận ra một mặt khác của nàng.

Hắn thấy nàng khóc lóc kể lể trước mặt hoàng đế, nhưng quay lưng đi lại là bộ mặt vô cảm, trong mắt chỉ có sự tính toán.

Úy Trăn lớn lên trong nghịch cảnh, vậy nên nàng chưa bao giờ là một đóa hoa nhỏ yếu ớt cần người bảo vệ hết.

Ảo ảnh do Tạ Kính tạo ra cũng biến mất, nhưng hắn cũng chẳng thể nào khống chế được trái tim đã rung động của mình.

Đó là lần đầu tiên hắn biết được, cô nương hắn yêu là loại người gì.

Hắn yêu đóa hoa nhỏ yếu ớt, cũng sẽ bị cảm phục trước cánh chim ưng bay cao.

Sau đó, hắn nhìn Úy Trăn từng bước, từng bước một bò về phía trước. Nhìn nàng từ một người nhỏ bé, luôn bị ức hiếp, đến lúc nàng đã có thể đứng ngang hàng với Doãn gia, và có thể quang minh chính đại gọi tên hắn.

Hắn nhớ rõ mỗi một lần đạt được thành tựu, những lần mệt mỏi của nàng. Không biết từ bao giờ, hắn đã hy vọng bản thân sẽ là nơi nàng có thể dừng chân và nghỉ ngơi.

Sau khi Úy Trăn đăng cơ, nàng cho Tạ Kính một cơ hội lựa chọn.

Nàng hỏi hắn sẽ chọn làm Tạ đại nhân hay là làm quân hậu của nàng?

Đằng sau vương miện và bộ triều phục nặng nề đó, Tạ Kính nhìn thấy một bóng dáng cô độc. Giờ khắc này, hắn đã quên mất khát vọng của mình, chỉ hỏi nàng: “Bệ hạ muốn ta như thế nào?”

Nàng do dự nói: “Tạ Kính, ngươi có thể mãi ở bên cạnh ta không?”

Hắn nói: “Rất vinh hạnh!”

Cứ như vậy, hắn đã đưa ra quyết định cho cuộc đời mình.

4.

Sau khi thành hôn, Tạ Kính cảm nhận được sự kỳ vọng của mọi người dành cho hắn đã thay đổi.

Tạ gia không cần hắn trở thành một gia chủ giỏi giang nữa. Bọn họ khuyên hắn lung lạc nữ đế, tốt nhất là có thể khiến nữ đế nhanh chóng sinh hạ hài tử mang huyết mạch Tạ Gia.

Tạ Kính đau khổ.

Sự đau khổ này trở nên mãnh liệt hơn lúc hắn biết được Úy Trăn là một quân chủ ưu tú như thế nào.

Úy Trăn hứa với Tạ Kính cả đời này chỉ có mình hắn, cho hắn làm một quân hậu tràn đầy sủng ái, nhưng cũng chỉ giới hạn ở đây mà thôi.

Nàng sẽ không chia sẻ chuyện triều chính với hắn, càng không cho hắn cơ hội can thiệp vào chuyện trong triều.

Về lý, hắn biết, đây là vì Tạ gia quá lớn mạnh, Úy Trăn sợ Tạ gia sẽ trở thành Doãn gia tiếp theo.

Về tình, hắn lại không thể chấp nhận được người đã từng cùng mình khăng khít kề vai chiến đấu, nay lại trở nên xa cách như vậy.

“Trời sáng nhất, trăng cao nhất, éo le thay, phu thê lại xa cách nhất!” Những đêm mất ngủ, Tạ Kính luôn nghĩ đến câu nói này.

Phu thê đế hậu chính là ví dụ điển hình cho câu nói trên.

4 năm ở phía sau bức tường chốn cung cấm, lúc nhìn bản thân trong gương, Tạ Kính mới phát hiện… hắn đã bạc đầu.

Hắn cũng không biết tại sao lại vừa cười vừa nói với Úy Trăn rằng nhan sắc của hắn không còn như xưa nữa.

Hắn biết điều hắn nói không phải là về nhan sắc, mà là sự tiếc nuối về thời niên thiếu đã qua.

Úy Trăn nói: “Ta biết, tất cả những điều chàng làm là vì ta.” Nàng cẩn thận nắm lấy tay hắn: “Ta sẽ không phụ chàng.”

Hắn yêu nàng nói thế, cũng hận nàng nói thế.

Nàng không phải là người bạc tình.

Nhưng đầu tiên nàng là vua, sau đó mới là thê tử của hắn.

Bối cảnh sau lưng Tạ Kính buộc nàng phải suy xét rất nhiều. Nếu đặt những vướng mắc này sang một bên, thì tình cảm còn lại dành cho hắn lại quá ít.

5.

Sau khi c.h.ế.t trong lòng Úy Trăn, Tạ Kính thấy mình giống như được giải thoát.

Hắn không còn bị nỗi sầu đau khi cách xa Úy Trăn hành hạ nữa, không xin lỗi nàng, càng không xin lỗi Tạ gia.

Nếu hắn c.h.ế.t, chắc chắn Úy Trăn cũng sẽ đối xử tốt với Tạ gia.

Những hy sinh của hắn, tất cả đều do hắn cam tâm tình nguyện.

Nước mắt nàng rơi, đã trả hết rồi!

6.

Tạ Kính không hề nghĩ tới việc sẽ bị một kẻ tự xưng là Tà Thần bắt lại sau khi hắn chết.

Tà Thần nói rằng đã vô tình phá hủy một thế giới có Tạ Kính và Úy Trăn khác, khiến cho bọn hắn không thể quen nhau.

Tà Thần đưa Tạ Kính vào thân thể của Tạ Kính ở thế giới kia, và bảo hắn đến ăn sinh thần của Úy Trăn.

Một lần nữa gặp lại Úy Trăn mới độ tuổi cập kê, lúc này hắn đã có cơ hội tặng nàng pháo hoa mà hắn đã ấp ủ từ lâu.

Ở bên Tà Thần, Úy Trăn bây giờ so với Úy Trăn mà hắn biết đã có một cuộc sống tốt hơn rất nhiều, trong mắt nàng luôn ẩn chứa sự ỷ lại và nụ cười.

Hắn chưa bao giờ thấy Úy Trăn như vậy.

Thế nên khi nói về quan hệ của bọn hắn, từ hai người yêu nhau giờ lại chỉ gói gọn được trong câu: “Quan hệ rất tốt.”

Ánh sáng từ cây pháo hoa nhỏ lung linh như những vì sao, phản chiếu trên gương mặt nàng.

Tạ Kính nghĩ, có lẽ sẽ tốt hơn nếu bọn hắn chưa bao giờ yêu nhau.

Úy Trăn sẽ có một quân hậu toàn tâm toàn ý chỉ yêu nàng, còn hắn, cũng có thể lựa chọn làm Tạ đại nhân.

Hắn sẽ trở thành lưỡi kiếm của nàng, người dẫn dắt nàng, chỉ là, không thể làm quân hậu của nàng nữa.

Một ngày nào đó, có thể trong sử sách sẽ ghi tên những vị minh quân, tướng tài, tên tuổi của bọn hắn sẽ đứng gần nhau.

Chỉ là lúc đó, Tạ Kính vẫn là Tạ Kính, chứ chẳng phải ai khác.

Lúc trở lại Tạ gia, Tạ Kính bắt đầu viết cho ‘bản thân’ ở thế giới này.

Một phong thư dài, không hề có một lời lãng mạn nào.

[Hoàn]