Hạ Tu Âm và Hạ Du ở nhà cũ hai ngày.
Nhờ lễ trưởng thành, Hạ gia hiếm khi được quy tụ như vậy, Hạ Du cũng nhận được quà anh cả và anh hai Hạ Tu Âm tặng.
Hạ Văn Tử còn mặc suit màu ngọc đứng ở đại sảnh, quần tây dài đi qua hành lang, sơ mi cũng cởi mấy cúc áo.
Hắn có đôi mắt đào hoa, không cười cũng lộ vẻ phong lưu: "Tháng trước có mua chút đồ chơi nhỏ, cho Tiểu Du để trên đầu giường."
Chiếc nhẫn mỏng tinh xảo, đính mấy hạt kim cương, được thiết kế táo bạo đến từ một thương hiệu Pháp, tuy nhỏ mà có võ.
"Tiểu Du còn nhỏ, anh đưa con bé cái này làm gì?" Hạ Hạc Hiên ít khi nói cười, diện suit cũng trầm ổn đứng đắn hơn, vừa thấy Hạ Văn Tử đưa quà trong mắt liền có ý trách cứ.
"Con gái bây giờ là vậy mà." Hạ Văn Tử thờ ơ nhún vai: "Lại nói đẹp là được, đỡ hơn không có."
Hạ Hạc Hiên lắc đầu.
"Qua đây Tiểu Du, mở quà của lão nhị xem, anh muốn coi nó tặng cái gì?"
Hạ Văn Tử đút tay vào túi, hơi nghiêng người ngó xem quà của Hạ Du, toàn phần áo dán hẳn vào lưng.
Giấy gói vừa được mở ra, Hạ Văn Tử "phụt" cười một cái.
"Lão nhị, chú còn nói anh tặng không thích hợp, chắc thứ chú đưa thích hợp ha?"
Đồng hồ bạch kim được chế tác tinh xảo phức tạp, từ hơn sáu trăm linh kiện tạo thành, có chức năng lịch trăng*, lịch vạn niên, chức năng lựa chọn ba trong một, đối với một đứa trẻ mười mấy tuổi mà nói thì quá mức ngột ngạt, không mấy thú vị.
*lịch trăng: có chức năng chỉ dẫn chu kỳ trăng tròn, trăng khuyết của mặt trăng.
"Tiểu Du còn nhỏ, cho nên thời gian đối với con bé rất là quan trọng." Hạ Hạc Hiên nói có sách mách có chứng.
Hạ Văn Tử buồn cười nhìn hắn vịt chết cái mỏ còn cứng.
Hạ Du cất hết quà tặng, giao cho tỷ tỷ.
Sau đó, nàng nói cảm ơn với hai người đối diện.
"Cảm ơn anh cả, anh hai." Hạ Du đứng bên cạnh Hạ Tu Âm, nữ hài như được xây từ tuyết, vừa sạch sẽ vừa trong sáng.
Nhìn đối phương một cách nghiêm túc như vậy, khó tránh khỏi làm người ta sinh ra vài phần xúc động.
"Cái này thì có gì mà cảm ơn." Hạ Văn Tử xua tay: "Chờ lễ trưởng thành của em, anh cả sẽ cho em học hỏi thêm nhiều thứ nữa."
Quà mà hắn và Hạ Hạc Hiên tặng cho Hạ Tu Âm là công ty con ở thành phố Tích cùng với một phần cổ phần sản nghiệp Hạ gia.
Tuy là hắn thích một đứa trẻ ngoan nhưng cũng không thể nào tặng quà cho Hạ Du giống như Hạ Tu Âm được, nếu tốn chút tiền để nàng vui vẻ thì cũng không có vấn đề gì lớn.
Trêu chọc Hạ Du, nhìn đứa trẻ này có chút chống đỡ không được, lúc này Hạ Văn Tử mới đặt tầm mắt trở lại trên người Hạ Tu Âm.
Chỉ chớp mắt vài cái, em gái bọn họ đã lớn rồi.
Cô gái cố chấp quật cường kia đã đ ĩnh đạc như vậy.
Dung mạo của cô cùng Hạ Trăn rất giống nhau, mỹ lệ đến làm nhân tâm giật mình, lại phủ thêm một tầng ôn nhuận, như ngọc thượng hạng ngàn trác trăm mài, ẩn ẩn sắc bén.
Hắn ôm Hạ Tu Âm, tay vỗ bả vai mỏng manh: "Tu Âm, hoan nghênh em đến với thế giới của người lớn."
Hạ Hạc Hiên cũng nói: "Chúng tôi vĩnh viễn ở phía sau em."
Hạ Văn Tử đào hoa nháy mắt: "Có gì khó thì cứ đến tìm anh khóc."
Hạ Tu Âm sau khi ôm bọn họ, thật lâu không nói.
Lúc Hạ Tu Âm cùng Hạ Du rời đi, hai người Hạ Văn Tử đứng dưới hiên nhà nhìn theo hai cô gái đi qua đường mòn rải đầy đá xanh, đến bên xe ngồi vào trong, mặc kệ những ồn ào náo động bên ngoài.
Hạ Văn Tử dùng khuỷu tay thúc nhẹ Hạ Hạc Hiên: "Lão nhị, anh đột nhiên nghĩ đến một chuyện."
Hạ Hạc Hiên vuốt nếp gấp trên bộ suit cho phẳng: "Chuyện gì?"
"Hộ khẩu Tiểu Du hẳn là thuộc nhà Hạ Mãn đúng không?" Ngón tay hắn sờ cằm: "Vậy coi như trên luật pháp thì Hạ Mãn là ba con bé rồi......"
"Ừ." Hạ Hạc Hiên khó hiểu.
"Vậy... Tiểu Du chẳng phải nên gọi chúng ta là chú sao?" Hạ Văn Tử cười: "Đứa nhỏ này đi theo Tu Âm hơn ba năm nay, quen gọi chúng ta anh cả anh hai, cũng để con bé lời quá rồi."
Chân mày Hạ Hạc Hiên thả lỏng, cũng có ý cười: "Cũng đúng."
Sau lại nói: "Tu Âm vui là được."
"Chờ về đến nhà, A Du tự mình cất quà đi." Hạ Tu Âm đưa hai cái hộp nhỏ cho Hạ Du.
Hạ Du lắc đầu: "Tỷ tỷ giữ giùm em đi."
"Đây là anh cả và anh hai tặng em, tôi giữ làm gì?" Hạ Tu Âm chống cằm cùng nàng đối diện, biểu tình lười biếng thả lỏng, tóc dài an phận nằm trên khuỷu tay trắng nõn, vừa có chút cử động nhỏ liền trượt xuống.
Thật tốt, tỷ tỷ lại biến thành bộ dáng nàng quen thuộc.
Hạ Du nhanh nhẹn vùi đầu vào đùi Hạ Tu Âm, giương mắt nhìn cánh môi và phần cằm của Hạ Tu Âm, dùng tay nắm tóc cô.
Nàng nũng nịu nói: "Cất đồ mệt lắm. Tỷ tỷ giúp A Du đi, được không?"
Hạ Tu Âm không khỏi nghĩ đến hộp gỗ giấu trong tấm chăn, đúng thật là cần không ít sức lực để lấy ra.
Cô cúi đầu nhìn khuôn mặt phấn trắng nhỏ, đuôi tóc dừng ở bên má Hạ Du, bị Hạ Du bắt lấy.
Ngón trỏ nhẹ nhàng búng vào trán Hạ Du.
"Chỉ lần này thôi đó."
Hạ Du dùng tay nhỏ che trán, đuôi mắt càng lúc càng cong lên rõ ràng, làm Hạ Tu Âm một nửa là e lệ một nửa là háo hức cười.
Ngoài xe, hàng cây xanh liên tục bị đẩy lùi ra phía sau, hoa hồng rải rác biến thành mấy chấm đỏ, đám mây bị gió giữ lại, treo lên ngọn cây.
Lưu Chí đột nhiên dừng xe.
"Sao vậy chú Lưu?"
"Tiểu thư, là ông Phương." Ngữ khí Lưu Chí không tốt lắm.
Hạ Tu Âm thấy được trước kính chắn gió không xa, Phương Đoan cà lơ phất phơ đang đứng đó, có lẽ giữ tư thế này đã lâu.
Hắn có lẽ là uống rượu, trên quần áo có vết bẩn, biểu tình có chút lạnh nhạt xen lẫn điên cuồng.
Phương Đoan có hơi hoảng hốt mà dừng mắt lên khuôn mặt quen thuộc.
Hạ Trăn, đã lâu không gặp.
Nhưng gương mặt kia bình tĩnh như vậy nhìn hắn, lạnh lẽo đến thấm vào xương tủy, hắn run lập cập, ảo ảnh chợt lóe rồi biến mất.
"Hạ Tu Âm!" Hắn gọi cô, "Xuống đây, ba ba nói với con vài câu."
"Xuống đây! Hạ Tu Âm!"
"Hạ -- Tu -- Âm --" Hắn đá chân lung tung, lảo đảo muốn tới gần xe Lưu Chí hơn.
Hạ Du ôm cánh tay Hạ Tu Âm, hơi bất an nhìn tỷ tỷ.
"Chú Lưu, chú xuống cùng con đi." Hạ Tu Âm trấn an xoa ngón tay Hạ Du, nhẹ nhàng rút tay mình ra.
"Tỷ tỷ......" Hạ Du giữ Hạ Tu Âm lại.
"Ngoan, ở đây chờ một chút." Hạ Tu Âm đóng cửa xe lại.
Phương Đoan thấy Hạ Tu Âm cách hắn khoảng chừng vài mét, cảm xúc yên ổn đôi chút.
"Tu Âm." Hắn đánh giá: "Con lớn như vậy rồi."
Hạ Tu Âm chỉ nói: "Ba ở đây bao lâu rồi?"
"Bao lâu?" Phương Đoan trầm ngâm sau một lúc lâu: "...... Hai...... Hai ngày."
Từ nhà cũ về biệt thự, phải đi qua một con đường hẻo lánh, ít có xe qua lại.
Phương Đoan thật sự đã chờ cô trên con đường này rất lâu rồi.
"Ba muốn nói gì với tôi?"
Phương Đoan hoàn hồn.
Dung mạo Hạ Tu Âm rõ ràng là cùng Hạ Trăn một khuôn mẫu in ra, nhưng nhìn kỹ thì lại càng không giống.
Không biết lúc Hạ Trăn nhìn Hạ Tu Âm như vậy, có phải sẽ tức giận đến phát điên?
Hắn hỏi: "Lễ trưởng thành sao không mời ba?"
"Nhà cũ đó của Hạ gia, không có thiệp mời căn bản không vào được." Phương Đoan cau mày, đột nhiên cười: "Ba cùng Hạ Trăn có mười mấy năm vợ chồng, vào nhà cha cô ấy còn cần lấy thiệp mời?"
"Con không phải là con gái Hạ Trăn!"
Ánh mắt oán độc.
Hạ Tu Âm biểu tình hòa hoãn: "Là chính ba cự tuyệt."
Tiếng lòng người đàn ông rối loạn.
"Ba?"
''Ba...... Khi nào?"
Hạ Tu Âm quay mặt sang: "Ba tự mình suy nghĩ một chút được không?"
Phương Đoan sốt ruột đỡ trán, lắc đầu.
"Nghĩ không ra."
Cồn phát huy tác dụng, hắn đã hoàn toàn quên bản thân từng xem con gái mình là thù địch như thế nào, chỉ kém hút máu ăn thịt.
Bóng ma phía sau Hạ Tu Âm, có một nửa là nỗ lực của hắn.
Mặt Phương Đoan mang theo điểm lấy lòng: "Tu Âm, con xem, ba tặng con quà này."
Hắn sờ toàn thân, cuối cùng mất hết hình tượng nằm sấp trên mặt đất, dùng tay chạm gầm xe, lẩm bẩm: "Ở đâu rồi, ở đâu rồi."
Hạ Tu Âm lẳng lặng đứng cạnh Lưu Chí, nhìn Phương Đoan trước vốn khí phách hăng hái nay biến thành cái dạng làm người khác nhìn muốn phát nôn, trườn bò như một con chó vậy.
Mấy năm nay, thời gian hắn trải qua hẳn là cũng không tốt.
Hạ Tu Âm bí mật làm cho công ty hắn một số chuyện nhỏ, tuy không ảnh hưởng đến toàn cục nhưng kéo dài thời gian lâu như vậy, bởi vì cô sắp trưởng thành, Hạ gia không hề cấm kỵ mà bốn phía chèn ép sản nghiệp hắn.
Cha mẹ Phương Đoan sớm đã đem gia nghiệp truyền cho trưởng tử, Phương Đoan tứ cố vô thân.
Hạ Tu Âm vốn tưởng rằng niềm vui lớn nhất chính là thấy Phương Đoan bị lụi bại, nhưng kết quả đảo cũng không thú vị lắm.
Tháng mười, bầu trời bao la, nhưng mặt trời vẫn chưa thu hết cái nóng mùa hè.
Gió thổi, lá rào rạt rụng.
Hạ Tu Âm khép hờ mắt.
A Du còn đang đợi cô, chỉ cần xoay người là ánh mắt mang theo hơi nước kia có thể thu cô vào trong.
Nữ hài tự cho bản thân mình là người lớn, mỗi lần có chuyện gì buồn đều nỗ lực nhẫn nại, nào có ngờ kìm nén nước mắt rơi đến đáng thương như vậy.
Cô đột nhiên không có kiên nhẫn.
''Đừng gấp, ba cứ từ từ tìm..... Tìm được rồi hãy đưa cho tôi được không?"
Phương Đoan không ngừng gật đầu: "Được, được. Tu Âm, ba sẽ nhanh chóng tìm được cho con."
"Tạm biệt."
"Tạm biệt, tạm biệt."
Hạ Tu Âm được Lưu Chí hộ tống lên xe, lập tức trong ngực cảm nhận được thân thể đang run bần bật kia.
Ngón tay trắng nõn nắm chặt tay áo, đầu rúc vào hõm vai cô, cả người đều quấn lên người cô.
Cứ như vậy, đứa trẻ ngốc khóc sướt mướt mà nói: "Tỷ tỷ, đừng sợ, đừng sợ".
Nói được vài tiếng, Hạ Du nho nhỏ mà nức nở lên, nước mắt "tách" "tách" thấm ướt cả phần sau gáy của cô.
Nàng đang thay mình khổ sở sao?
Nàng lại vì mình mà khóc.
Hạ Tu Âm vỗ về đứa trẻ mềm mại này.
Cô nhìn hình ảnh mơ hồ của mình trên kính xe, cảm nhận những giọt nước mắt kia dần chảy thành một dòng suối nhỏ, từng chút từng chút làm dịu linh hồn cằn cỗi khô khốc này.
Còn lại lồ ng ngực trống rỗng, nơi đó cũng được thứ cảm giác tốt đẹp này lấp đầy.
Một mùa thu ấm áp.
《 Xuân Sinh 》 mang sắc điệu u ám, đối với không khí năm mới không được tính là hợp lý, nhưng danh tiếng Tần Chính thật sự lớn, người xem trông chờ cũng cao, trầm trồ khen ngợi đồng thời miễn cưỡng cũng coi như ăn khách.
Nói về một cựu binh mạo điệt chi niên* ở nước ngoài phiêu diêu nhiều năm, nơi khí hậu xa lạ, cuộc sống trống rỗng, ông như bị tra tấn trong đau khổ mỗi khi nhớ về quê nhà.
*Mạo điệt chi niên: thành ngữ TQ chỉ người già
Đến khi vượt qua nhiều khó khăn trắc trở, cuối cùng ông cũng về lại cố hương, qùy xuống vùng đất thân thuộc, nhưng xung quanh chỉ còn tường đổ vách xiêu, hoang vu vắng lặng.
Tuyết phủ đầy đầu.
Ông tập tễnh bước đi trong đống đổ nát, dùng đôi mắt đã không còn nhìn rõ cố gắng tìm lại vết tích năm xưa.
Nhưng ông rời đi quá lâu, khi về thì đã quá muộn.
Kí ức len lỏi vào trong tâm trí ông.
Lão binh trong lúc tuyệt vọng thấy được thân ảnh nho nhỏ ngồi xổm giữa đống gạch nát.
Ông chần chờ tới gần.
Quân ủng cọ xát trên mặt đất tạo ra tiếng động.
Cô bé ngước đầu....
Hạ Tu Âm nghe thấy tiếng hít sâu quanh mình xuất hiện hết đợt này đến đợt khác.
Đôi mắt đó làm người ta kinh diễm hết mực, thuần khiết, sáng trong, hắc bạch phân minh.
Như ánh nắng rơi vào, nhan sắc rơi vào, ngọn gió rơi vào, cả thế giới rơi vào.
Làm thần trí người khác sụp đổ.
Những hạt tuyết nhỏ dừng trên làn mi đen láy, băng tinh trong suốt làm tròng mắt luân chuyển có nhẹ nhàng, có chờ mong.
Đó là một loại cảm xúc khó có thể miêu tả, mang theo tính trẻ con ngây thơ hồn nhiên, muốn được nói, muốn ước ao, muốn chờ mong.
Khuôn mặt nhỏ của cô bé dính bụi bẩn, mở bàn tay đã bị đông lạnh đến sưng đỏ ra trước mặt lão binh.
Một nắm hạt giống, khô quắt nhưng vẫn tràn đầy sức sống, xếp thành một chuỗi giữa lòng bàn tay.
Lão binh run rẩy tiếp nhận, sau đó nhận thấy phía sau cô bé......
Dưới đống tuyết trắng, gạch xanh mái ngói lớn, mấy luồng khói bếp, khói pháo nhân gian hồng trần phát ra nhiệt liệt, ấm áp.
Màn ảnh dừng trên những giọt nước mắt vẩn đục mới lăn xuống sườn má lão binh.
Nhiều năm đông tàng, một sớm xuân sinh.*
*Dịch nghĩa (tham khảo): Thầm ấp ủ nhiều năm nhựa sống / Đợi một ngày phát triển chồi xanh
Ở nơi tối tăm u ám, chồi non hé ra mầm xanh nho nhỏ.
Rạp phim chợt sáng, liền sau đó là một tràng vỗ tay không nghỉ.
Đầu ngón tay Hạ Tu Âm lộn xộn sờ lên tay vịn.
"Đứa nhỏ đó kiếm đâu ra vậy, đôi mắt tinh thật sự."
"Đúng vậy, ngay lúc đó tim tôi như ngừng đập."
Có người khe khẽ nói nhỏ.
Cô biết phân cảnh đó được quay như thế nào.
Cô biết đôi mắt kia ngoài màn ảnh sẽ có dáng vẻ ra sao.
Biết những thứ mềm mại đó, những thứ khát khao đó, những thứ muốn nói lại thôi đó.
"Tỷ tỷ......" Thanh âm mang chút khẩn trương nhẹ gọi.
Cô nghiêng đầu, lập tức cùng đôi mắt kia nhìn nhau.
Bên trong lấp đầy cô.
Thế giới dừng trong mắt nàng.
Cô là thế giới của nàng.