Nuông Chiều - Dưỡng Xuân

Chương 37



Hạ Tu Âm từ chối hết mấy công ty giải trí ném cành ô liu tới.

Bọn họ đồng loạt đưa ra các hợp đồng tham lam, khắc nghiệt, cao cao tại thượng như nhau.

"Điều kiện này không tồi đâu cô gái à. Mặc dù là đóng phim của Tần đạo diễn, nhưng cùng lắm cũng chỉ một, hai chục giây. Đối với đứa trẻ Hạ Ngư này chúng tôi đã rất coi trọng nên mới chủ động liên hệ đó."

"Lúc Hạ Ngư đến tham gia đợt tuyển diễn viên trước, các người hẳn đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi ha?"

"Cô đủ tuổi chưa? Cô gái à, tôi không muốn lãng phí thời gian với cô, gọi cha mẹ cô qua nói chuyện đi."

Hạ Tu Âm nói.

"Cảm ơn đã đánh giá cao Hạ Du, ngài rất có mắt nhìn."

"Sự chuẩn bị tâm lý cần thiết trước giờ chỉ đối với những kịch bản em ấy quan tâm mà thôi."

"Để ngài phí tâm rồi, người thân em ấy là tôi."

"Cô đừng quá cố chấp, không ai có thể vĩnh viễn ở trong tháp ngà* đâu."

*ở trong tháp ngà (giấu mình trong tháp ngà): chỉ thế giới cao siêu, xa vời của những tri thức sách vở và ý nghĩ chủ quan. Nơi mà người tri thức, nghệ sĩ ẩn náu mình, thoát li đời sống thực tế.

Hạ Tu Âm cười: "Cứ vậy đi, chúng ta cùng nhau chờ xem."

Hai tuần ghi hình cùng với đợt phong ba nhỏ trên mạng cũng không làm sinh hoạt Hạ Du thay đổi nhiều lắm.

Trong trường thỉnh thoảng sẽ có đồng học thấy nàng mà che miệng lại, kinh ngạc cảm thán: "Cô ấy chính là tiểu nữ hài trên phim đó! Thật sự rất đáng yêu! Đôi mắt thật xinh đẹp!"

"Aaaaa...... Là học tỷ, vẫn là học tỷ lợi hại nhất......"

Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó.

Môi trường trường học vẫn luôn đơn thuần như vậy.

Giai đoạn nước rút của kỳ thi tuyển sinh, lượng kiến thức lớn lặp lại cùng các kỳ thi thử làm học sinh khó có thể chịu đựng nổi, nhưng Hạ Du lại rất thích điều này.

Không cần học thêm kiến thức mới, đồng nghĩa rằng nàng có thể tự mình tìm hiểu thêm các lĩnh vực kiến thức khác mà nàng hứng thú, hoặc là khoa học viễn tưởng, hoặc là hoa cỏ, du lịch.

Giờ dạy học bị giờ thi thử thay thế, Hạ Du trước tiên nộp bài thi sau liền ngồi giao thông công cộng tìm tỷ tỷ.

Nàng từ cầu thang đến cửa sau phòng học lén vào, nhìn giáo viên nước ngoài đang khoa tay múa chân, nghe khẩu âm phát âm tiếng Anh ở từng khu vực khác nhau của bọn hắn.

Hạ Du nếm thử qua rất nhiều lần cái thình lình xuất hiện cạnh Hạ Tu Âm, nhưng tỷ tỷ luôn là dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn xem bộ mặt xám xịt của nàng.

"Ngoan ngoãn chờ tôi." Đầu ngón tay tỷ tỷ chọc vào trán nàng, nàng liền nghiêm túc ngồi bên cạnh cô.

Chỉ có điều nàng trước nay không nghĩ tới, lần đầu tiên đến lớp gặp tỷ tỷ, nàng chỉ có thể ngồi ở hàng sau.

Nhưng kể từ đó về sau, chẳng hiểu lý do gì mà Hạ Tu Âm luôn chừa hai chỗ trống bên cạnh.

Hạ Du thi hai ngày, thời tiết rất xấu, oi bức, mây đen quay cuồng như mực.

Hơi ẩm tràn đầy đến muốn vắt kiệt nước, giống như thế giới có thể dễ dàng ướt sũng như vậy, yên tĩnh ngấm xuống lòng biển không một tiếng động.

Cây xanh theo gió lay động, thoáng như được sinh ra ở đáy biển.

Chính sách thi ở thành phố Tích đang thay đổi. Lần này, Hạ Du thích nó.

Các môn phụ kiểm tra trước và được tính toán theo cấp bậc, được cụ thể hóa và kết hợp với nhau, cho nên cuối cùng chỉ thi có bốn môn.

Có thể nhanh chóng kết thúc.

Vật lý thi tám mươi phút.

Hạ Du nghe lời giáo viên kiểm tra lại số báo danh, họ tên, dò xem lại đáp án hai lần. Ngước mắt lên, còn đến bốn mươi phút.

Nàng lấy một tờ giấy nháp trắng sạch ra, đặt cằm lên mặt bàn, nghiêng đầu cầm bút chì viết lên.

Đêm qua...... Nàng lén đọc vài trang sách của bạn cùng bàn cho mượn.

Hề Diệu Hoa tiên sinh dịch 《 Tình yêu sách lược》, sưu tầm từ nhiều bức thư tình do các nhân vật nổi tiếng thế kỷ XVIII, XIX viết.

Hạ Du trốn trong ổ chăn đọc những ái ngữ nồng nhiệt kia mà đỏ mặt, nàng đóng sách lại rồi dụi đầu vào gối, chờ nhiệt độ hai má được điều chỉnh, lại nhịn không được tiếp tục lật xem.

Những nhân vật trong biên niên sử đó dùng đóa hoa, cánh chim, chân lý...... Hết thảy dùng những sự vật tốt đẹp nhất để định nghĩa tình yêu.

Thật khó có thể tưởng tượng rằng những người ưu tú như vậy lại hèn mọn cầu xin đối phương ưu ái, tự làm giá trị của mình thấp đến không đáng một đồng.

Lại có lẽ, những danh hiệu đó vốn chỉ do người ngoài tâng bốc, hoặc được thứ mình cực kỳ hâm mộ xúc tác mà thông qua thiên phú chăm chỉ có thể lấy được.

Có thể là tình yêu không đúng.

Thật là mâu thuẫn.

Họ nói mình bị tra tấn đến phát điên, rồi lại nói nhờ yêu mà lấy lại được bình yên.

Họ nói tình yêu khiến họ yếu đuối, rồi lại trở nên can đảm như trước giờ chưa từng có.

Tinh tế mà lại thô bạo, thận trọng mà lại khinh cuồng, lãng mạn mà lại thế tục...

Thật...... Kỳ quái.

Không có lý lẽ.

Không có cơ sở.

【 Nếu ta không thể đem tất cả nói hết cho ngươi, vậy nhìn gia đình còn ý nghĩa gì nữa?】

Hạ Du nghĩ, nàng chắc là nhìn không ra gia đình rồi.

Nàng cũng không cần nói hết tất cả.

Nàng chỉ cần nhìn thấy tỷ tỷ.

Hết thảy mọi thứ sẽ trở nên bừng sáng.

Giám thị coi thi đến cạnh nàng nghỉ chân, Hạ Du vội giấu bản giấy nháp.

Mặt trên viết đầy "Tu Âm".

Hạ Tu Âm nếm thức uống trái cây trong quán trà sữa, vị ngọt được tinh chế đến phát ngán.

Cô nghịch ống hút, tự nhủ từ nay về sau sẽ không thử thứ đồ uống mà lứa trẻ thích nữa.

Cả Hạ Du cũng không cho.

"Mấy giờ rồi chú Lưu?" Cô nhàm chán mà xuyên thấu qua lớp thủy tinh nhìn xem dòng chữ viết trên cổng trường, tay khuấy ống hút.

Chữ màu đỏ xám, lực bút dứt khoác.

Có lẽ là mời người viết.

"Bốn giờ." Lưu Chí nhìn đồng hồ.

Sắp rồi.

Ngoài cổng trường tụ một nhóm lớn phụ huynh, ánh mắt trông chờ đến hận không thể xuyên qua cổng bảo vệ.

Lúc này, trong không khí không chỉ có hơi nước còn dày đặc sầu lo đang ngưng tụ lại, đặc quánh đến làm người ta hít thở không thông.

Hạ Tu Âm cũng cố gắng đồng cảm, nhưng cô nhớ không ra trong thi cử có cái gì làm mình khó xử.

Cô lại nghĩ đến lần thi đại học trước, tiểu đại nhân Hạ Du đã từng giúp cô kiểm tra đối chiếu các dụng cụ học tập, mới cảm thấy lần đó đi thi còn coi như có chút ý nghĩa.

"Chú Lưu, chúng ta qua đó đi." Có lẽ là do hiệu ứng đám đông, Hạ Tu Âm đột nhiên sinh chút cảm giác sốt ruột.

"Được."

Hạ Du đi theo dòng người xuống lầu.

Tốp năm tốp ba học sinh tụ với nhau bàn tán đáp án, thỉnh thoảng sẽ có giáo viên đi qua, dặn dò nói: "Thi xong môn nào thì gạt bỏ môn đó qua một bên, các em cứ giữ tâm trạng thoải mái đi."

Trường lạ, mấy người quen biết nhau được sắp xếp thi khác trường nhau.

Hạ Du đột nhiên cảm thấy may mắn, bởi vì nàng không cần vì ai mà dừng lại.

Nàng vô cùng sốt ruột.

Từ khi viết xuống hai từ đó, đến bây giờ, vẫn như vậy, rất giày vò.

Muốn thấy cô.

Người đông quá!

Đường đi cứ loạn cả lên.

Sao ngôi trường này lại lớn như vậy chứ?

Đi thế nào cũng chỉ đảo quanh khu dạy-học.

Tỷ tỷ có đang đợi mình không?

Giống như các gia trưởng khác......

Giống như vô số các lần trước?

Tỷ tỷ đợi đã bao lâu?

Có phải đã...... có điểm không kiên nhẫn?

Tỷ tỷ, đừng lo lắng.

Chờ một chút thôi.

Em sắp đến rồi.

Giữa tháng sáu, cái nóng mùa hè bao trùm khắp nơi, bị đè nén, bị giam cầm, ẩn nấp giữa không trung, gấp gáp phát ti3t một hồi.

Hơi ẩm mãnh liệt làm cho không khí mông lung biến dạng.

Hạ Tu Âm chờ nữ hài của mình.

Giữa đám đông đủ loại sắc thái, Hạ Du giống như vượt qua điểm sáng.

Bạn sẽ không có cách nào định nghĩa được sắc thái của nàng, nhưng bạn biết nàng là nổi bật, là không giống với những người khác.

Là thuộc về bạn.

Hạ Du chạy trong hoảng loạn, cặp sách không có tiết tấu dịch chuyển lên xuống.

Sợ hãi, lo lắng, chờ mong...... Cuối cùng khi đã nhìn thấy rõ Hạ Tu Âm, may mắn cùng cảm kích đan xen nhau trong mắt như sắp trào ra.

"Tỷ tỷ......"

Hạ Tu Âm được Hạ Du ôm một cách thỏa mãn.

Cô nghênh đón nữ hài cùng với đôi mắt ướt sườn sượt, cũng nghênh đón một trận mưa tuôn ướt sũng.

Sảng khoái tận hứng.