Cô bất lực nhún nhún vai, Ngôn Húc nhìn chằm chằm vào cô, ở nơi sâu thẳm trong đáy mắt hiện lên cảm xúc nhạt nhòa, anh mỉm cười một cái: “Người phụ nữ dễ rơi nước mắt có trái tim mềm yếu hơn bất cứ ai”
Giống như cô bé nhỏ luôn khóc vì những con vật nhỏ kia. “Anh Ngôn Húc, chim nhỏ chết rồi” Cầm lấy thân xác lạnh băng của con chim nhỏ đã chết, cô bé nhỏ như búp bê sứ khóc sướt mướt. “Anh Ngôn, anh Ngôn. Ngôn Húc đang chìm đắm trong ký ức quá khứ, nghe thấy có người gọi mình, chợt tỉnh hồn lại, bắt gặp một đôi con ngươi tràn đầy lo lắng.
Có chút sững sờ, nhưng rất nhanh anh liền phản ứng lại, mỉm cười ôn hòa: “Tôi không sao.”
Tiêu Diệp Nhiên cắn môi, sau đó hỏi: “Tôi có thể đi không?”
Biết rõ rằng sau khi tỉnh lại cô sẽ đi, nhưng Ngôn Húc vừa nghe thấy cô nói phải đi rồi, đáy mắt chợt lóe qua một tia ầm đạm, ngay cả nụ cười trên mặt cũng trở nên có chút miễn cưỡng.
“Được, tôi đưa cô xuống dưới.”
“Cảm ơn”
Tiêu Diệp Nhiên mỉm cười cảm kích với anh.
Anh cười cười không nói gì, sau đó quay người bước ra ngoài trước.
cau mày, không biết có phải do mình nhạy cảm không, sao cô lại cảm thấy cảm xúc của anh đột nhiên trầm xuống vậy?
Không lẽ vì cô phải đi sao?
Ngay lập tức, cô cảm thấy suy nghĩ của mình có chút nực cười, bọn họ không phải người thân cũng chẳng phải cố nhân, sao có thể vì cô đi mà không vui chứ?
Bĩu môi, cô vội vàng đuổi theo.
Đi xuống lầu, Ngôn Húc và Tiêu Diệp Nhiên đứng ở đại sảnh của cao ốc để chờ người.
Tiêu Diệp Nhiên hơi xấu hổ, vội vàng nói: “Anh Ngôn, thật ra một mình tôi cũng được mà”
Ngôn Húc hờ hững quét nhìn cô một chút: “Iôi không yên tâm”
Được thôi, Tiêu Diệp Nhiên không còn lời gì có thể nói. Hôm qua nhìn thấy anh ta ở trên tấm poster, vẻ mặt đạm mạc, mặc dù là đang cười nhưng mà lại làm cho người ta cảm thấy rất khó tới gần.
Anh ta trong buổi họp báo cũng là như thế, khi đối mặt với sự tương tác của diễn viên cùng đoàn làm phim, anh †a có lễ phép mà xa cách, không hề gần gũi với bất cứ người nào.
Nhưng mà hôm nay anh ta lại cho cô một loại cảm giác khác.
Ngoài lạnh trong nóng, cũng là một người rất tri kỷ dịu dàng.
Giống như là phát hiện ra một bí mật gì đó to lớn, Tiêu Diệp Nhiên cúi đầu xuống, khóe môi không thể kiềm chế được mà cong lên. Thật ra cô cũng không biết, cô là đặc biệt, Ngôn Húc mới có thể đối xử dịu dàng với cô như vậy.