Cô vội vàng mở vòi hoa sen, cúi đầu dùng tay lấy nước rửa khuôn mặt đang nóng hổi của mình, lặp đi lặp lại mấy. lần, cô mới dùng tay gạt đi nước đọng trên mặt, sau đó ngẩng đầu nhìn vào trong gương lần nữa.
So với vừa rồi thì đã tốt hơn một chút.
Cô nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới c ởi quần áo trên người xuống, cất bước đi vào gian tắm rửa. Thoải mái tắm rửa sạch sẽ, cô đưa tay lấy quần áo trên kệ nhưng lại sờ vào khoảng không.
Đột nhiên cô mở to mắt, nha! Cô đã quên mang áo ngủ vào rồi!
Vậy phải làm sao bây giờ? Cô không thể nào cứ để trần như vậy đi ra ngoài, tuy nói rằng khắp cơ thể mình trên dưới không có chỗ nào mà anh chưa từng nhìn thấy, nhưng...
Quá xấu hổ rồi!
Cô dùng sức lắc đầu, cô không muốn để mình phải để trần ra ngoài đâu.
Cô nhìn xung quanh xem có đồ vật gì có thể che thân không.
Trước kia trong phòng tắm đều sẽ có áo choàng tắm, nhưng hôm nay thật sự ảo diệu, không có gì hết!
Cô đành rũ vai chấp nhận số phận, chỉ có thể nhặt chiếc áo sơ mi trắng vừa rồi mình mới cởi ra và mặc vào, khó khăn lắm mới che khuất cái mông của cô.
Sau đó, cô đi đến kéo cửa phòng tăm ra, thò đầu ra, phát hiện người nào đó vẫn chưa tiến vào phòng.
Cô thở phào nhẹ nhõm sau đó nhanh chân bước ra ngoài. Đang định chạy thẳng vào phòng thay đồ đế thay áo ngủ thì cửa phòng đột nhiên mở ra.
Tiêu Diệp Nhiên cứng cổ quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy một bóng người cao lớn mạnh mẽ đi đến.
Anh đã mặc bộ đồ ngủ trên người, tóc vẫn chưa được sấy khô nên đang rủ xuống, khuôn mặt tuấn lãng không còn nghiêm túc và sắc bén như ban ngày mà lộ ra vẻ lười biếng mê người.
Tiêu Diệp Nhiên nhìn đến mức ngây người, và quên mất rằng lúc này trên người mình chỉ mặc một chiếc áo sơ mi rất mỏng.
Ánh sáng trong phòng lờ mờ, chỉ có một chiếc đèn tưởng tản ra ánh sáng màu cam ấm áp.
Lúc Cố Mặc Đình đẩy cửa đi vào, hoàn toàn không ngờ rằng sẽ thấy cảnh đẹp như vậy, sắc mặt cũng dần dần thâm sâu.
Cô đứng khuất sáng, vừa tắm rửa xong, tóc vẫn còn ướt nhỏ xuống chiếc áo sơ mi tạo thành hình dạng mờ ảo, có thể loáng thoáng thấy hình dáng bộ ng ực tròn trịa của cô, mang theo sự quyết rũ trí mạng.
Đôi chân thon dài cân xứng tinh tế dưới chiếc áo sơ mi trắng toát lên ánh sáng mê người.
Ánh mắt của anh vô cùng nóng bỏng, mang theo d*c vọng [email protected] trụi.
Tiêu Diệp Nhiên hoảng hốt, vội vàng giải thích: “Em quên mang theo áo ngủ bây giờ em sẽ đi thay!”
Nói xong, cô quay người muốn đi về phía phòng thay đồ. Nhưng tốc độ của anh còn nhanh hơn cô, chỉ thấy anh nhanh chân bước vài bước đã đến bên cạnh cô, cánh tay dài duỗi ra, mạnh mế kéo cô vào lòng.
Cô thấp giọng hô lên một tiếng, sau đó nụ hôn của anh liền phủ xuống...