“Ừm, lúc đầu cô ta muốn đập vào người của Diệp Nhiên, may mắn là tổng giám đốc Thẩm đã bảo vệ Diệp Nhiên, cho nên mới bị đập trúng.”
Ứng Tiêu Tiêu nắm chặt hai tay, trong mắt liền ngưng tụ vẻ lạnh lùng: “Tớ sẽ không bỏ qua cho Cố Tống Vy đâu” Cô ấy đã nhịn người phụ nữ đê tiện Cố Tống Vy đó lâu rt đã nhiều lần chạm vào điều cấm, lần này cô ấy tuyệt đối sẽ không tùy tiện bỏ qua cho cô ta, phải đòi lại gấp đôi những tổn thương mà cô ta gây ra cho Diệp Nhiên.
“Cô ta đã được đưa vào cục cảnh sát rồi" Thẩm Tử Dục nâng lên một nụ cười với ý vị thâm trường, cô Ứng, chắc là cô biết phải làm như thế nào nhỉ?”
Thẩm Tử Dục nhìn cô ấy một chút, sau đó quay đầu nói với Tống An Kỳ: “Chúng ta đi thôi”
Tống An Kỳ nhìn Tiêu Tiêu một chút, sau đó mới đỡ anh ta tiếp tục đi lên phía trước.
Dựa vào quyền lực của nhà họ Thẩm trong giới quân sự và giới chính trị, muốn đối phó với một Cố Tống Vy là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Không phải là cô cũng có suy nghĩ giống như chị dâu của tôi à? Phải từ từ đối phó với Cố Tống Vy, sao đột nhiên lại suy nghĩ thông suốt rồi?”
Cố Thanh Chiêu giống như cười mà không phải cười nhìn Ứng Tiêu Tiêu.
Ứng Tiêu Tiêu lạnh nhạt lườm anh ta một cái: "Trước khác giờ khác”
Cố Thanh Chiêu cười, nụ cười lại không chạm đến đôi mắt đen lạnh lùng.
“Vậy thì tính thêm cả tôi nữa”
Tống An Kỳ đỡ Thẩm Tử Dục đi đến khoa cấp cứu, trực tiếp giữ chặt một bác sĩ đang đi đến.
“Bác sĩ, anh ấy bị thương rồi”
Bác sĩ giật mình: “Bị thương ở đâu vậy?”
“Ở trên lưng” Nói xong, Tống An Kỳ lại muốn kéo áo sơ mi của Thẩm Tử Dục lên, lại bị Thẩm Tử Dục đè tay xuống. Cô ấy ngước mắt lên nghi hoặc nhìn anh ta.
“Ở đây có nhiều người” Anh ta thấp giọng nói.
Hóa ra là hẹn thùng à, Tống An Kỳ bừng tĩnh đại ngộ, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó quay đầu ngượng ngùng nói với bác sĩ: “Bác sĩ, chúng ta đi vào phòng rồi ông lại kiểm tra giúp anh ấy”
Bác sĩ dẫn bọn họ đi vào trong phòng, sau đó cởi áo sơ mi của Thẩm Tử Dục ra.
Lúc Thẩm Tử Dục mở nút áo ra, thỉnh thoảng ngắm nhìn Tống An Kỳ đứng ở một bên.
Sau khi Tống An Kỳ phát hiện thì có chút buồn cười mà hỏi: “Không phải là anh muốn tôi đi ra ngoài đó chứ?” Thẩm Tử Dục không trả lời đúng mà cũng không trả lời không, chỉ cởi nút áo ra, sau đó cởi áo sơ mi xuống lộ ra dáng người thon gầy.
Còn tưởng rằng công tử bột như anh thì sẽ có dáng người gầy gò yếu ớt, không ngờ răng thân hình của anh lại tốt như vậy.
Cơ bụng gì đó nên có thì đều có, để cho Tống An Kỳ nhìn thấy mà hai mắt tiền sáng lên.