Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 509



Con ngươi Tống An Kỳ co lại, hai tay năm chặt lại, anh Cửu Tiêu của cô là người kiêu ngạo, từ khi nào đã học được cách cúi đầu với người khác.

Cô ta nhìn kỹ lông mày của anh ta, đúng là một vết sẹo. Chẳng lẽ anh ta thật sự là Lạc Cửu Tiêu trong miệng Tống An Kỳ sao?

Cô ta nhìn anh ta, muốn tìm thấy một sự khác thường từ trên mặt.

Không biết anh ta che giấu quá tốt hay là Tống An Kỳ thật sự nhận nhầm người, vẻ mặt anh ta rất tự nhiên, không lộ ra một chút sơ hở.

Sau đó cô ta xoay người cười lạnh với Tống An Kỳ: "Có sẹo thì có thể chứng minh anh ấy là người cô quen sao? Không phải là quá sơ sài sao?"

"Trên đời này không thể nào có hai người giống nhau, thậm chí vết sẹo cùng một chỗ, cho nên anh ấy là Lạc Cửu Tiêu”

Tống An Kỳ rất kích động, cô đưa tay muốn nắm lấy tay Hướng Tranh nhưng anh ta lại né tránh.

"Tôi là Hướng Tranh, cô nhận nhầm người rồi"

Giọng nói vẫn lạnh băng không mang theo nhiệt độ và tình cảm.

Đầu ngón tay cô khẽ run, từ từ cong lại, Tống An Kỳ chua xót, hai mắt phiếm hồng, cô ngây người nhìn khuôn mặt tuấn tú khắc sâu ở trong đầu, ấp úng hỏi: "Lạc Cửu Tiêu, rõ ràng là anh, vì sao anh không chịu nhận ra em?” 

Nước mắt nóng bỏng chảy xuống.

Cô khóc.

Hướng Tranh chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại, anh ta cụp mắt xuống giấu đi sự đau lòng trong đáy mắt.

"Tôi xin lỗi”

Một câu lạnh lẽo rơi xuống, anh ta quay lưng lại không nhìn cô nữa.

Ninh Huyên Huyên nhìn anh ta một cái, ánh mắt giống như đang suy nghĩ, cô ta nhìn về phía Tống An Kỳ, đôi mắt híp lại lộ ra một tia lạnh lẽo: "Tống An Kỳ, là bạn học cũ nên tôi khuyên cô một câu, Hướng Tranh không phải là người cô có thể đến gần, nếu còn có lần sau, tôi sẽ không khách sáo như vậy."

Ninh Huyên Huyên không thèm nhìn khuôn mặt Tống An Kỳ trắng bệch, cô ta ôm cánh tay Hướng Tranh nghênh ngang mà đi.

Tống An Kỳ đứng tại chỗ nhìn bọn họ rời đi, tầm mắt dần dân mơ hồ.

Sau khi Tống An Kỳ rời đi không lâu thì Thẩm Tử Dục cũng đứng dậy đuổi theo.

Khi anh ta thấy cô đến gần một đôi nam nữ thì đi chậm lại, đứng cách bọn họ một khoảng, thân hình nấp một nơi tối tăm im lặng nhìn bọn họ.

Anh ta nhìn thấy tất cả mọi chuyện, cũng nghe được cuộc đối thoại của bọn họ.

Anh ta kết luận: Người đàn ông kia là người Tống An Kỳ quen biết, mà người đàn ông kia lại không thừa nhận, sau đó Tống An Kỳ rất đau lòng.

Anh ta nghe cô gọi thân mật người đàn ông kia là "Anh Cửu Tiêu" thì rất khó chịu.

Vì thế, anh ta kiềm nén sự khó chịu, sau khi hai người đi rời đi thì anh ta mới đi qua.

Anh ta đến gần mới phát hiện cô đang khóc.