Sau khi ra khỏi trại tạm giam, Cố Tống Vy vẫn luôn ở trong phòng, ngoại trừ mẹ và Bùi Hạo Tuấn, cô ta không muốn gặp những người khác.
Vì vậy Bùi Vân Trạch và Tân Thúy Kiều càng không vui, càng có ý kiến với cô ta. Bọn họ hận không nhanh chóng lấy được Tiêu thị vào tay mình, sau đó đuổi cô tay ra khỏi nhà họ Bùi.
Một đứa con gái do kẻ thứ ba sinh ra, vốn không xứng với con trai bọn họ.
Cố Tống Vy cũng không biết hành động của mình đã chọc giận ba mẹ Bùi Hạo Tuấn, đương nhiên cô cũng sẽ không để ý, hiện tại cô quan tâm nhất là khuôn mặt của mình. Sưng đỏ bầm tím, nhìn có vẻ rất dọa người khác.
Cô đã dùng phấn nền che đi nhưng không che được.
Cô tức giận ném hộp phấn xuống đất.
Triệu Uyển Nhan thấy thế thì chạy tới dịu dàng an ủi cô: "Tống Vy, qua một thời gian nữa thì những vết thương này sẽ dần nhạt đi, con không cần phải dùng phấn lót nữa” "Mẹ, con không chờ được lâu như vậy" Cố Tống Vy rất bực bội lại nóng vội.
"Vì sao?"
Sau khi cô sảy thai đã hủy hợp đồng với công ty, hơn nữa đoàn phim “Thanh Phi Truyền cũng hủy bỏ hợp đồng với cô, nói cách khác hiện tại cô không có công việc, vì thế nên không thể chờ lâu được sao?
Đương nhiên bà chỉ nghỉ ngờ, cho dù bà là mẹ cô cũng không dám hỏi, sợ sẽ chọc giận cô, đến lúc đó mình cũng bị trút giận.
"Mẹ nhìn đi." Cố Tống Vy cầm một tờ giấy nhét vào tay Triệu Uyển Nhan.
Triệu Uyển Nhan nhìn cô một cái, sau đó cúi đầu, lúc này mới phát hiện đó là một thư mời.
Thư mời tham dự buổi lễ của công ty giải trí Đường Hải. Triệu Uyển Nhan nhìn lướt qua rồi ngẩng đầu nhìn cô: "Con muốn tham gia?"
"Buổi lễ này sẽ có không ít đạo diễn lớn, nếu con không đi thì chẳng phải quá ngốc sao?" Cố Tống Vy cười lạnh, đây là cơ hội tốt nhất cho cô xoay người, sao cô có thể bỏ qua chứ?
"Nhưng..." Triệu Uyển Nhan muốn nói lại thôi, tâm mắt dừng trên mặt cô.
Cố Tống Vy biết bà muốn nói cái gì, lạnh lùng cười: "Cho. dù thế nào, con cũng phải nghĩ cách tham gia"
Triệu Uyển Nhan biết rõ tính con gái nên chỉ có thể thở
ài, không nói gì nữa.
Hôm nay Tiêu Diệp Nhiên kiểm tra xong thì quay về phòng bệnh, lúc cô nhìn thấy người ngồi trên ghế sô pha thì sửng sốt, sau đó kinh ngạc hỏi: "Lina, sao cô lại ở chỗ này?"
Không sai, người kia là Lina.
Lina đứng lên, cười nhẹ: "Đến đây thăm cô."
"Cảm ơn cô” Tiêu Diệp Nhiên cười, cũng không làm ra vẻ. Sau đó cô nghiêng đầu nói với người đẩy xe lăn: "Tô Lân, anh về trước đi."
Hôm nay cô phải kiểm tra, Mặc Đình vốn đi với cô nhưng đúng lúc công ty có việc gấp, anh nói Tô Lân đi theo cô. Cô không khỏi cảm thấy may mắn, may là Mặc Đình không ở đây, nếu không đã đụng mặt với Lina.