Cô nói xong thì cũng không thèm nhìn anh ta một cái, lập tức đi về phía kia.
Thẩm Tử Dục thấy vậy thì nhíu mày lại, ánh mắt khóa chặt bóng dáng mảnh mai.
"A Tranh, lát nữa em lái xe về. Anh về trước đi."
Tống An Kỳ đến gần nghe thấy Ninh Huyên Huyên gọi hai chữ "A Tranh" thì dừng bước, lông mày nhíu chặt.
Anh ta tên là A Tranh?!
Ninh Huyên Huyên dặn dò xong thì xoay người, tầm mắt lướt qua Tống An Kỳ đứng cách đó không xa, đáy mắt lóe lên tia sáng, môi đỏ cong lên: "Ôi, đây không phải là phóng viên Tống An Kỳ sao?"
Người đàn ông bên cạnh cô ta nhìn cô ta một cái, sau đó nhìn theo tầm mắt của cô ta nhìn thấy Tống An Kỳ, ánh mắt của anh ta lóe lên nhưng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
Tống An Kỳ từng bước đến gần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông kia, sợ mình không để ý thì anh ta lại biến mất.
Ninh Huyên Huyên thấy vậy thì nhíu mày, sao Tống An Kỳ lại nhìn A Tranh như thế chứ? Ánh mắt kia giống như cô quen biết A Tranh.
"A Tranh, anh quen cô ấy sao?"
Ninh Huyên Huyên nghiêng đầu hỏi người đàn ông. Người đàn ông lắc đầu: "Không quen biết."
Ba chữ "Không quen biết" lạnh băng giống như lưỡi dao. lạnh đâm mạnh vào lòng cô, vô cùng đau đớn.
Tống An Kỳ đi đến trước mặt anh ta, ngửa đầu nhìn anh †a, đôi mắt trong suốt đầy nhớ mong.
Cô nở nụ cười chua xót hỏi: "Anh Cửu Tiêu, anh không nhớ em sao?"
"Xin lỗi, cô nhận nhầm người rồi."
Ánh mắt anh ta nhìn cô giống như người xa lạ, không có chút nhiệt độ, lạnh băng làm cho người ta rét lạnh.
Nhận nhầm sao, cô không thể nhận nhầm anh Cửu Tiêu. Mấy năm không gặp, mặc dù anh ta trở nên trưởng thành Bĩnh tĩnh, nhưng ngoại hình vẫn giống như trong trí nhớ. Cô chắc chắn không nhận nhầm.
"Anh Cửu Tiêu, em...
Cô còn chưa nói xong, Ninh Huyên Huyên đã cắt ngang: "Tống An Kỳ, tên của anh ấy là Hướng Tranh, không phải là Anh Cửu Tiêu" trong miệng của cô, cô nhận nhầm người rồi”
"Không phải, anh ấy là Lạc Cửu Tiêu, không phải là Hướng Tranh!" Tống An Kỳ tức giận nói.
Ninh Huyên Huyên cười nhạo một tiếng nói: "Tống An Kỳ, đừng nhìn thấy một người có vẻ ngoài giống nhau thì cho rằng người đó là người thân của mình"
"Không phải giống, mà là anh ấy." Tống An Kỳ đi tới gần Hướng Tranh, mở to hai mắt tìm kiếm trên mặt anh ta. Sau đó cô cong khóe môi, quay đầu nói với Ninh Huyên Huyên: "Anh ấy là anh Cửu Tiêu của tôi, bởi vì Cô giơ ngón tay chỉ vào lông mày của anh ta tiếp tục nói:
"Anh ấy có sẹo ở đây, khi còn nhỏ tôi đã dùng cục đá ném anh ấy nên để lại sẹo."
"Seo?" Ninh Huyên Huyên đi qua ra hiệu Hướng Tranh, người kia lập tức cúi đầu, rất nghe lời.