Nuông Chiều Em Đến Nghiện

Chương 548



Tiêu Diệp Nhiên nhướng mày, cũng không nói gì nhiều nữa, nếu cô ấy đã không muốn nói, vậy cô không làm khó nữa.

“Bác sĩ nói ngày mai tớ có thể xuất viện rồi” Tiêu Diệp Nhiên lại dời chủ đề nói lần nữa.

“Thật sao?” Ứng Tiêu Tiêu rất ngạc nhiên: “Sức khoẻ của

cậu hồi phục rồi sao?”

“Ừm, cũng gần hồi phục rồi. Về nhà tĩnh dưỡng mấy ngày, tớ sẽ hoàn toàn hồi phục th “Tớ cảm thấy hay là nằm viện thêm mấy ngày nữa đi, dù sao chỗ này cũng có thể tĩnh dưỡng, hơn nữa chỗ này còn có bác sĩ, có vấn đề gì cũng tiện hơn”

Ứng Tiêu Tiêu không yên tâm để cô xuất viện nhanh như vậy.

“Không nằm nữa, nằm đến người sắp nổi mốc rồi, vẫn là ở nhà dễ chịu hơn”

“Ö?” Ứng Tiêu Tiêu nhướng mày, cong lên một nụ cười xấu xa: “Tớ thấy cậu thương ông xã nhà cậu chạy qua chạy lại hai bên sẽ mệt thì có.”

“Ngại quá, bị cậu nhìn ra rồi” Tiêu Diệp Nhiên thừa nhận rất cởi mở.

“Ông xã nhà tớ tớ không thương, ai thương a”

Ứng Tiêu Tiêu lắc đầu chậc chậc: “Cậu show ân ái cũng thật là giỏi a, hoàn toàn không suy nghĩ đến tâm trạng của tên FA tớ a”

“Vậy mau tìm một người, thì cậu không phải FA nữa rồi. 

Đến lúc đó tớ nhìn các cậu show ân ái, cho dù có chói mù mắt của tớ cũng không sao”

Thần sắc của Ứng Tiêu Tiêu ảm đạm đi vài phần, ngữ khí có chút tịch mịch: “Duyên phận còn chưa đến a”

Nói xong, trong đầu não bất giác hiện lên dáng vẻ của một người đàn ông, cô cúi thấp đầu, che đi sự hiu quạnh trong mắt.

Tiêu Diệp Nhiên yên lặng nhìn cô, trong lòng thở dài một tiếng.

Tiêu Tiêu có qua mấy người bạn trai, nhưng đều là những tên đàn ông nhìn trúng gia thế của cô ấy, tham vọng mượn gia thế của cô để đi lên đỉnh cao của cuộc đời. Cho nên không quen được bao lâu thì chia tay rồi.

Sau này, cô ấy cứ độc thân mãi, độc thân cũng đã mấy năm rồi.

Nếu như có thể, cô hy vọng Tiêu Tiêu có thể tìm được người đàn ông thật sự yêu con người cô ấy, không quan tâm đến gia thế bối cảnh.

Nhà họ Bùi.

“Ra ngoài, cút ra ngoài hết cho tôi”

Cố Tống Vy gạt hết tất cả đồ trang điểm trên bàn trang điểm xuống đất, quay người lại, tức giận trừng mấy người đang đứng trong phòng.

Là Bùi Hạo Tuấn và ba mẹ của anh ta, còn có mẹ của cô †a Triệu Uyển Nhan.

“Lam, con bình tĩnh đi có được không? Chúng ta thương lượng xem làm thế nào để ứng phó với tin tức lần này” 

Nhìn thấy con gái trở thành bộ dạng bây giờ, Triệu Uyển Nhan rất đau lòng, chỉ cẩn thận dè dặt mà lên tiếng an ủi cô ta.

“Ứng phó?” Cố Tống Vy cười lạnh một tiếng, ánh mắt dữ dài băn về phía Bùi Hạo Tuấn im lặng không nói gì: “Bùi Hạo Tuấn, anh nói cho tôi biết, anh muốn ứng phó với tin tức như thế nào? Hay là nói chính xác hơn, anh muốn ứng phó tôi thế nào?”