Tề Úy nghẹn một chút, còn chưa kịp nói đã bị Lâm Việt Nhiên cướp lời.
"Vị tiên sinh này, anh không có phòng nghỉ của mình sao? Đi nhầm phòng rồi." Lâm Việt Nhiên rốt cuộc vẫn giữ mặt mũi cho anh ta, chủ động cho Tề Úy bậc thang.
Nhưng hết lần này tới lần khác có người không biết điều, còn không có mắt nhìn.
Tề Úy cười nhạo nói: "Người nhà quê chưa từng thấy qua thế giới, cho rằng có một phòng nghỉ riêng rất giỏi sao? Trong tiết mục này, khách mời nào không có phòng nghỉ riêng?"
Lâm Việt Nhiên trong lòng tự nhủ đây không phải là kẻ ngốc, sắc mặt anh bình tĩnh, "Thì ra anh là khách mời đá quán hôm nay, khó trách phải đeo kính râm trong phòng."
Lâm Việt Nhiên xoay người lại không nhìn anh ta nữa, "Tôi muốn ngủ trưa một lát, anh cứ tự nhiên. "
Tề Úy rất khó hiểu, "Ngủ một lát?"
Nào có người muốn ngủ trước khi lên sân khấu? Sợ là vò đã mẻ lại sứt?
Tề Úy càng nghĩ càng cảm thấy mình đoán trúng, liền càng không che dấu tính tình của mình, anh ta sốt sắng muốn mang cái gọi là "tiền bối", "Đại phát thiện tâm" nhắc nhở hậu bối, "Dù biết mình không thắng được, cũng không thể trực tiếp từ bỏ. Cậu thiết lập trước sau không thống nhất, tự mình làm mình thấy khó chịu. Dù sao hai kỳ trước cậu đều thắng, cứng miệng với ban giám khảo, không phải là sợ thua sao?"
Tề Úy thở dài, "Thua cũng không mất mặt, không đánh mà lui mới mất mặt."
Lâm Việt Nhiên xoa xoa thái dương, hiện tại anh xác định người trước mắt này thật sự là vừa ngu xuẩn vừa ngạo mạn, đầu óc rất không bình thường. Anh rất muốn nói chuyện triệt để với tổ tiết mục một phen, rốt cuộc là xuất phát từ suy nghĩ gì mà đem một thứ như vậy đến chương trình?
"Vì sao cậu không trả lời?" Tề Úy hỏi anh.
Lâm Việt Nhiên cười, "Không có tôi, vở kịch này của anh cũng có thể hát tiếp."
Lâm Việt Nhiên đứng dậy, chân thành đề nghị: "Có lẽ anh cân nhắc chuyển nghề? Ngành biên kịch cần nhân tài như anh. "
Tề Úy bị chọc trúng điểm đau, cho rằng Lâm Việt Nhiên đang châm chọc một ca sĩ muốn dựa vào phim truyền hình để nổi tiếng, anh ta đang muốn tiếp tục làm khó dễ, đã bị người đại diện chạy tới kéo ra phía sau.
"Thật ngại quá, Tề Úy gần đây không nghỉ ngơi tốt, hành trình quá dày, lại thiếu ngủ, nếu cậu ấy nói cái gì đó khó nghe mong cậu đừng để trong lòng." Người đại diện đưa tới một ly chanh cam vàng, "Cũng không rõ khẩu vị của Lâm lão sư, lúc trước xem chương trình của cậu, hẳn là không chán ghét hương vị này."
Đưa tay không đánh người mặt cười, Lưu ca không nói gì tiếp nhận ly trà chanh kia, "Khách khí rồi, Việt Nhiên còn phải chuẩn bị trước khi lên sân khấu, cũng nên đi rồi."
Người đại diện và Tề Úy hoàn toàn không nghĩ tới Lưu ca không tiếp lời chút nào, ngược lại ra lệnh trục xuất khách.
Hai người nét mặt ngượng ngùng, cũng không ở lại nữa.
"Người này là ai?" Lâm Việt Nhiên không hiểu tại sao, "Em có quen anh ta không?"
"Tề Úy" Lưu ca suy tư nói: "Những thứ khác không rõ lắm, chỉ biết gần đây đột nhiên nổi tiếng."
"Ồ." Lâm Việt Nhiên cũng không có hứng thú, cũng không để điều này ở trong lòng.
Anh mở điện thoại di động, Kiều Thanh Viễn quả nhiên không trả lời tin nhắn. Lâm Việt Nhiên nằm sấp trên bàn buồn bực thở dài, lúc này Kiều Thanh Viễn khẳng định lại ở phòng thí nghiệm.
Mỗi năm học, trường đại học lại có thời gian khai giảng khác nhau, đợi đến vài ngày nữa chính thức khai giảng, Kiều Thanh Viễn lại trở thành một sinh viên đại học, trong môi trường thanh xuân thuần khiết, tiếp xúc với những bạn học đồng trang lứa cùng chí hướng. Kiều Thanh Viễn mỗi ngày phải ở trường tám tiếng, hắn có gặp được Omega tốt hơn hay không?
Lâm Việt Nhiên không dám nghĩ tiếp nữa, mấy ngày nay anh và Kiều Thanh Viễn sớm chiều ở chung, đối mặt với sự chia ly đột ngột, anh thế nhưng có chút chịu không nổi.
-
Sau khi ghi hình xong, Lâm Việt Nhiên không vội vàng thay quần áo.
"Em đi vệ sinh một chút" Lâm Việt Nhiên không để Lưu ca đi theo, "Không sao đâu, em cũng sẽ không lạc đường."
Lưu ca ít nhiều vẫn lo lắng, "Nơi này nhiều người hỗn tạp, đụng phải người chướng mắt cũng không cần để ý tới."
Lâm Việt Nhiên gật đầu, "Yên tâm."
Hậu trường lộn xộn, mọi người ra ra vào vào. Lâm Việt Nhiên vẫn nghiêng sang một bên an tĩnh đi, không nghĩ tới lúc từ phòng vệ sinh ra đi thiếu chút nữa đụng phải một người.
"Việt Nhiên."
Lâm Việt Nhiên ngẩng đầu, "Dương lão sư."
Dương Phú cười, "Gọi anh là được."
Lâm Việt Nhiên không lên tiếng, Dương Phú cũng không xấu hổ, nói thẳng: "Lúc trước ở trên sân khấu giao tiếp không nhiều lắm, kỳ thật rất sớm muốn làm quen với cậu. Trao đổi phương thức liên lạc?"
Dương Phú nhìn hoàn cảnh chung quanh, cũng có chút bất đắc dĩ nói: "Chính là hoàn cảnh chỗ này không tốt lắm."
Bốn phía người tới người đi, đã có người ghé mắt về phía này, Lâm Việt Nhiên sốt ruột về nhà, không muốn trì hoãn quá lâu, anh thấy Dương Phú vẫn không buông điện thoại di động liền mở phần mềm, cùng Dương Phú trao đổi phương thức liên lạc.
Lướt qua, Dương Phú khẽ ngửi một chút, chỉ ngửi thấy mùi hoa nhài nhàn nhạt.
Hắn ta đương nhiên sẽ không cho rằng đây là hương vị của pheromone của Lâm Việt Nhiên, nhưng mọi người đều vừa mới từ trên sân khấu xuống, tinh thần tập trung cao độ, cho dù có miếng dán tuyến thể, cũng vẫn sẽ có từng làn mùi hương tản ra.
Hai kỳ tiếp xúc, Dương Phú phát hiện Lâm Việt Nhiên rất thích hương thơm nhàn nhạt. Hắn ta hồi tưởng lại mùi nước hoa trong nháy mắt vừa rồi lúc Lâm Việt Nhiên thiếu chút nữa đụng vào trong ngực, Dương Phú nghĩ thầm, mặc dù không phải là hương hoa nhài, pheromone của Lâm Việt Nhiên chỉ sợ cũng là mùi loài hoa nào đó.
Hôm nay tạo hình của Lâm Việt Nhiên rất đẹp, một chút dấu hoa mai phản chiếu vẻ mặt thanh lãnh đạm đạm, mỗi một nụ cười đều mang theo hương vị thuần dục vô thức câu người.
Hắn ta nhìn bóng lưng Lâm Việt Nhiên, thắt lưng thắt chặt, chiều cao 1m78 trong giới Omega rất ưu việt khiến Lâm Việt Nhiên giống như một cây xuân trúc giòn tan sau cơn mưa, mềm dẻo lại sạch sẽ.
Dương Phú thích Omega sạch sẽ, tuy rằng Omega này có thể đã bị người ta nhúng chàm, nhưng không sao, hắn ta không ngại.
Trong đầu hiện lên gương mặt xa cách lại xinh đẹp cực hạn của Lâm Việt Nhiên, dù cho chỉ là hồi tưởng, lại có thể làm cho Dương Phú tâm tư lay động.
-
Lâm Việt Nhiên lần đầu tiên đeo tóc giả đuôi ngựa cao, không thể tự tháo, Lưu ca cũng chưa từng thử qua, đành phải nhờ đến chuyên gia trang điểm của tổ tiết mục đến hỗ trợ.
"Thật ngại quá để cô phải chờ lâu." Lâm Việt Nhiên trở lại phòng nghỉ trước tiên là xin lỗi chuyên gia trang điểm, anh không giải thích vì sao mình về trễ, chỉ là xuất phát từ lễ phép cần phải tỏ thái độ vì mình đến trễ.
Lisa là một cô gái ngọt ngào, vẫn còn là một nhan cẩu, Lâm Việt Nhiên vừa chạm vào điểm thẩm mỹ của cô, vì vậy cho dù chờ đợi một thời gian cũng không tức giận.
"Không sao, không đợi lâu lắm." Lisa cười, "Đời người có ba cấp bách, người trong hậu trường lại nhiều như vậy, người đi vệ sinh khẳng định cũng không ít. Lâm lão sư không cần phải xin lỗi."
Lisa vừa tẩy trang vừa nói chuyện phiếm với Lâm Việt Nhiên: "Sân khấu hôm nay rất đặc sắc, tôi cá là, sau khi tập này phát sóng khẳng định rất nhiều người lọt hố."
Mấy ngày nay Lâm Việt Nhiên tiếp xúc với không ít từ vựng mới mẻ, nghe vậy chỉ cười cười, "Khoa trương như vậy sao?"
Lisa nói: "Tất nhiên, cậu phải có niềm tin vào giá trị nhan sắc của mình."
Sợ Lâm Việt Nhiên không tin, Lisa lại nói: "Hơn nữa biểu hiện trên sân khấu của cậu thật sự rất tốt, tuyệt đối không giống người sau hậu trường tập tễnh chuyển mình lên làm việc trước màn ảnh. Không phải là tôi thiên vị, nhưng rất nhiều nhạc sĩ đằng sau hậu trường chuyển mình sang sân khấu, trên thực tế, không thể tự tin đứng trên sân khấu, cho dù là cảm giác ống kính hay biểu hiện. Cũng giống như nhiều ca sĩ nổi tiếng trên Internet trở nên nổi tiếng nhờ chỉnh sửa âm thanh hậu kỳ và máy quay, một khi bước lên sân khấu lớn đều bộc lộ rõ sự sợ hãi, rụt rè."
Lâm Việt Nhiên lúc này thật sự từ nội tâm cảm tạ Lisa, đồng thời cũng không quên dặn dò, "Dù là vậy nhưng sau này ở trước mặt người khác, vẫn là nên tránh nói thẳng ra."
Lisa trong lòng ấm áp, "Yên tâm, không phải ai tôi cũng nói những lời từ đáy lòng."
Cô lại to gan hỏi: "Lâm lão sư, anh chàng đẹp trai đeo khẩu trang đen sao hôm nay không đến?"
Cô đã sớm nhìn ra, soái ca khẩu trang đen lúc trước đi theo bên cạnh Lâm Việt Nhiên chính là Alpha bí ẩn trong số đặc biệt lúc trước.
Trong mắt Lâm Việt Nhiên hiện lên một tia ý cười, "Hôm nay cậu ấy có việc."
Bởi vì nhắc tới Kiều Thanh Viễn, Lâm Việt Nhiên càng muốn mau chóng về nhà, sau khi thay quần áo xong liền vội vàng cùng Lưu ca rời khỏi địa điểm ghi hình.
Anh đang định đi về phía xe của Lưu ca, bước chân đột nhiên dừng lại.
Người anh tâm tâm niệm niệm cả ngày đang dõi theo anh từ xa trên bãi đỗ xe ngoài trời cách đó vài bước.
Lâm Việt Nhiên đứng tại chỗ, cười hỏi hắn, "Sao em lại đến đây?"
Kiều Thanh Viễn đứng trước mặt anh, giúp anh sửa sang lại khăn quàng cổ, "Thí nghiệm rất thuận lợi nên kết thúc sớm, ở nhà không ở được, chỉ muốn gặp anh."
Lâm Việt Nhiên đỏ tai, nhất thời không phân biệt được đây là Kiều Thanh Viễn đang đóng vai bạn đời trước mặt người khác hay là những lời từ đáy lòng của hắn.
Kiều Thanh Viễn lại hỏi: "Có đói không?"
Lâm Việt Nhiên lắc đầu lại gật gật đầu, "Không biết có đói hay không, nhưng cũng muốn ăn."
Thổi no hát đói*, Lâm Việt Nhiên trước khi lên sân khấu cũng không ăn gì, ghi hình mấy tiếng đồng hồ lại quá phí sức, kỳ thật có chút mệt mỏi.
*Người Bắc Kinh xưa có một câu nói rằng "thổi no, hát đói" có nghĩa là những người chơi nhạc cụ phải ăn uống đủ chất, đứng lên mới có thể tràn đầy tự tin, ca sĩ kinh kịch chú ý đến đan điền nên phải có chỗ cho khoang bụng, ăn không đủ no cổ họng của họ, và giọng của họ sẽ phát ra theo chiều ngang khi họ hát.
Kiều Thanh Viễn bất ngờ nói: "Em thấy ảnh anh gửi tới."
Lâm Việt Nhiên hỏi hắn, "Thế nào?"
Kiều Thanh Viễn nhìn anh thật sâu, trầm giọng nói: "Đây là Omega của em, muốn giấu đi không cho người khác xem."
Lâm Việt Nhiên chưa từng thấy qua Kiều Thanh Viễn cường thế như vậy, trong lòng cũng mơ hồ lộ ra chờ mong cùng yêu thích.
Ánh mắt Kiều Thanh Viễn giống như biển sâu, Lâm Việt Nhiên chỉ cần nhìn hắn là cảm giác mình rơi vào hố sâu ấy.
Anh hiện tại không muốn đi tìm hiểu, chỉ muốn đi theo tâm ý của mình.
Lâm Việt Nhiên chủ động nắm tay Kiều Thanh Viễn, "Hôm nay em muốn ăn gì?"
Kiều Thanh Viễn nói: "Em đã đặt chỗ, anh nhất định sẽ thích."
Lâm Việt Nhiên cười hắn, "Còn học được thừa nước đục thả câu, anh cũng không biết em muốn dẫn anh đi đâu."
Kiều Thanh Viễn dắt người đi về phía trước, "Mỗi Alpha đều rất chiếm hữu, ham muốn biến mọi thứ thành của mình, nên nơi mà chúng ta tới thì nhất định sẽ là những nơi rất tuyệt vời."
Lâm Việt Nhiên hiểu được ý của Kiều Thanh Viễn, trong lòng ngọt ngào. Anh xoay người xua tay, ý bảo Lưu ca không cần chờ mình.
Lưu ca nhìn bóng dáng hai người rời đi không tránh khỏi lại chua xót, anh thở dài, cũng khởi động xe rời đi.
Lúc rẽ, anh và xe của hai người tách ra, xuyên qua cửa sổ xe thấy Lâm Việt Nhiên oán trách cười.