Nuông Chiều Mọi Kịch Bản Của Em

Chương 6: Tai nạn



Mấy ngày liên tiếp Lâm Việt Nhiên tự nhốt mình trong phòng làm việc vùi đầu làm nhạc, anh cần một số việc để phân tán sự chú ý của mình.

Anh vốn định trực tiếp tắt điện thoại di động, hoàn toàn chặn tin tức bên ngoài, nhưng anh lại nhớ tới ước định với Kiều Thanh Viễn. Tuần thi của Kiều Thanh Viễn rất nhanh sẽ kết thúc, mấy ngày trước bọn họ còn hẹn nhau ăn cơm, Kiều Thanh Viễn còn đích thân xuống bếp.

Nghĩ đến đây, Lâm Việt Nhiên hít hít mũi, đem nước mắt nuốt ngược trở về.

"Tiểu Nhiên, bên Moonlight muốn gặp cậu một chút."

Lâm Việt Nhiên nhíu mày, "Gặp em?"

Lưu ca gật đầu, "Bọn họ cũng biết cậu không thích bị quấy rầy, cho nên cố ý nhờ anh hỏi một chút. Moonlight nói rằng họ sẽ không giục tiến độ, họ hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của cậu, họ muốn nói chuyện với cậu về vấn đề khác."

"Chuyện khác? "Lâm Việt Nhiên khó hiểu, "Chúng ta cùng Moonlight ký hợp đồng, ngoại trừ một tay giao tiền, một tay giao nhạc. Em với họ còn có thể nói cái gì?"

"Nếu anh đoán đúng, họ có thể muốn hợp tác với cậu lần nữa." Lưu ca nói.

"Hợp tác lần nữa..." Lâm Việt Nhiên tự hỏi: "Bài hát em còn chưa viết xong, chẳng khác nào lần hợp tác này còn chưa có kết quả, lúc này bọn họ muốn tiến thêm một bước, khẳng định không phải là nhìn trúng năng lực của em."

Lâm Việt Nhiên cười khẽ một tiếng, "Vậy còn có thể là nhìn trúng cái gì đây?"

Lâm Việt Nhiên không nói gì nữa, anh nhớ tới chuyện khôi hài lớn nhất hai ngày nay của Lâm gia, trong lòng sáng ngời.

"Chủ đề này lan truyền cũng thật nhanh, đến cả Moonlight cũng biết." Anh cười nhạo chính mình.

Lưu ca hỏi: "Vậy cậu đi không?""

Lâm Việt Nhiên nói: "Đi đi."

-

"Chương trình về thách đấu âm nhạc*?" Lâm Việt Nhiên hỏi: "Có phải là "Thanh âm vẫn còn bên tai" không?"

*Âm nhạc phá quán: Sau khi search Baidu 7749 lần + suy 9981 lần thì theo tui hiểu là kiểu thách đấu nhau í, nếu thành công thì người thách đấu chiến thắng, nhưng mà tui không biết nên để như nào cho dễ hiểu mà vẫn hoa mỹ á nên ghi tạm zậy, mng có góp ý gì thì cmt để tui sửa.



Người kia nói: "Có vẻ như Lâm tiên sinh biết rất rõ."

Lâm Việt Nhiên lắc đầu, "Chưa đến mức hiểu biết nhiều, chỉ là có bạn bè quen biết cũng ở chương trình này."

Đối phương cười, "Lâm tiên sinh đối với đề nghị vừa rồi thấy thế nào?"

Moonlight trở thành nhà đầu tư bổ sung cho chương trình "Thanh âm vẫn còn bên tai" và để Lâm Việt Nhiên đến chương trình.

Lâm Việt Nhiên nháy mắt mấy cái, "Đây xem như tôi mang vốn vào tổ sao? Thứ cho tôi mạo muội hỏi một câu, cho dù tôi thách đấu thành công hay không, đối với tôi cũng không có hại gì. Nếu thách đấu thành công, " Thanh âm vẫn còn bên tai" sẽ trở thành bước đệm để tôi chính thức bước vào giới âm nhạc, từ hậu trường chuyển đến sân khấu cũng không phải là không thể. Nếu tôi thất bại, cũng vẫn sẽ có một số khán giả nhớ tên tôi thông qua chương trình này và thậm chí tò mò hoặc quan tâm đến các tác phẩm của tôi. Cho dù đó là hướng phát triển sau này của riêng tôi, hay độ phổ biến các tác phẩm của tôi, sẽ tăng lên so với bây giờ. Vậy Moonlight có thể nhận được cái gì?"

Người kia nói: "Nếu tôi nói Moonlight chỉ đơn thuần muốn giúp Lâm tiên sinh, cậu có tin không?""

Lâm Việt Nhiên cười nhạt, "Tôi không tin."

"Thương nhân coi trọng lợi nhuận, quý thương hiệu không phải làm từ thiện, nếu anh nói với tôi rằng Moonlight có một mục đích khác, chỉ cần thuận tiện đưa tôi đến sân khấu, nó còn đáng tin cậy hơn.""

Đối phương cười to, "Lâm tiên sinh thật sự là thẳng thắn."

Lâm Việt Nhiên nói: "Tôi sinh ra trong thương nhân thế gia, tự nhiên biết thương nhân có bao nhiêu vô tình, lại có bao nhiêu coi trọng lợi ích. Nói trắng ra, một trong những nguyên nhân quý thương hiệu sinh ra tính toán này, chỉ sợ có quan hệ với chuyện gần đây của Lâm gia?"

Phía bên kia thừa nhận: "Có nghe một chút."

"Nhưng Lâm tiên sinh yên tâm, mặc dù Moonlight là một thương hiệu thương mại, nhưng cũng là một doanh nghiệp có điểm mấu chốt và lương tâm. Chúng tôi sẽ không sử dụng công việc, gia đình và bối cảnh thân thế của Lâm tiên sinh để làm chủ đề. Từ thời điểm đưa ra lời mời với Lâm tiên sinh, chúng tôi đã đặt Lâm tiên sinh ở vị trí ngang hàng, chúng ta là đối tác bình đẳng, là mối quan hệ hợp tác tôn trọng lẫn nhau. Lần này có cơ hội để Lâm tiên sinh lộ mặt, chúng tôi cũng đã trải qua cân nhắc kỹ càng."

Lâm Việt Nhiên chỉ cười khanh khách nhìn anh ta, giám đốc thương hiệu bên kia đành phải tiếp tục nói: "Chúng tôi đương nhiên hy vọng Lâm tiên sinh có thể thách đấu thành công, đến lúc đó chúng tôi thuận thế ra mắt sản phẩm mùa mới của Moonlight, mà bài hát quảng cáo mà Lâm tiên sinh sáng tác cho chúng tôi cũng có thể thành sợi dây ràng buộc tên tuổi của Lâm tiên sinh với Moonlight. Điều đó cũng mang lại lợi ích cho Moonlight. Đương nhiên, chúng tôi cũng không hy vọng Lâm tiên sinh bởi vậy mà có áp lực, mặc kệ cậu thách đấu thành công hay không, cũng không ảnh hưởng đến sự hợp tác lần này của chúng ta."

Lâm Việt Nhiên hỏi: "Nếu tôi thách đấu không thành công, Moonlight sẽ hối hận vì sự lựa chọn này?"

"Moonlight không bao giờ hối hận về mọi lựa chọn được đưa ra." Người kia nói. "Bởi vì trước khi đưa ra lựa chọn, chúng tôi đã lập ra kế hoạch tốt nhất và nỗ lực tận tâm nhất. Moonlight là một thương hiệu tôn trọng, bao dung đối tác, đây cũng là quy tắc thương hiệu tạo ra từ ngày thành lập vẫn luôn sừng sững không ngã."

Lâm Việt Nhiên cũng không bị cuốn vào, "Nói nhiều như vậy, còn chưa đề cập đến nguyên nhân quý thương hiệu đưa ra lời mời và quyết định lần này. Trong đó rốt cuộc có bao nhiêu liên quan đến chuyện vặt vãnh của gia đình tôi? 'Có nghe một chút' của các anh đại khái cũng là làm một phen điều tra đúng không?"

"Nếu quý thương hiệu không chuẩn bị một câu trả lời rõ ràng, vậy để tôi đoán xem bởi vì chuyện lần này, tôi ở Lâm gia rất nhanh sẽ hoàn toàn mất đi cơ hội cùng ưu thế, Lâm gia sẽ không vì tôi mà đưa ra một chút trợ lực nào. Âm nhạc là niềm đam mê của tôi, các anh đã điều tra về tôi và Sơn Thủy Studio, tự nhiên biết nó được tạo ra bởi một tay tôi. Vào thời điểm tôi và Lâm gia xuất hiện bất đồng lớn nhất, Moonlight đúng lúc đứng ra, chắc hẳn cũng là nhìn ra được tôi sẽ không cự tuyệt."

Sắc mặt đối phương cứng đờ, nhưng vẫn mỉm cười, muốn biện giải.

Lâm Việt Nhiên tiếp tục: "Nhưng vẫn còn một điều tôi không thể nghĩ ra. Anh đoán đúng, tôi sẽ không từ chối. Nhưng tại sao tôi phải tham gia chương trình này?"

Lâm Việt Nhiên nghiêng người về phía trước, "Nếu các anh vẫn không có ý định nói cho tôi biết, như vậy tôi tiếp tục công tác phía sau hậu trường cũng không phải không thể."

Đối phương buồn rầu nói: "Lâm tiên sinh, anh thật sự có chút khiến tôi khó xử."

Lâm Việt Nhiên cười, "Không sao, làm việc tốt thường gian nan. Tôi còn muốn quay về studio để sáng tác bài. Tôi rất coi trọng lần hợp tác này với Moonlight, đối với làn này cũng cho tôi rất nhiều linh cảm. Các anh đại khái chắc cũng có thể hiểu, thứ linh cảm này không phải nói đến là đến, nói có là có."

Lâm Việt Nhiên đứng dậy, "Trước tiên xin lỗi không thể tiếp tục bồi, các anh từ từ dùng bữa."

-

Lâm Việt Nhiên trong lòng không thoải mái, mấy ngày nay có chuyện đè nặng trong lòng giống như có tảng đá rơi xuống. Bây giờ anh giống như một quả bóng bay sắp phát nổ, nhưng vẫn phải chịu đựng, duy trì thể diện và phong độ.

Anh bởi vì không cách nào thay đổi hiện thực, vô lực mà sinh ra một loại cảm giác thất bại thật sâu, anh ủy khuất lại thấy không cam lòng.



Lâm Việt Nhiên đột nhiên rất muốn phát tiết một chút, cho nên rẽ vào phụ cận Hải Đại có loại trà sữa phong phú nhất, cũng tốt nhất để uống.

Lâm Việt Nhiên đến "Hoan Nhan" mà anh hay tới.

Quán này trang trí rất tao nhã, giữa mỗi bàn đều dùng cây xanh làm ngăn cách, rộng rãi thông thoáng lại có thể đảm bảo sự riêng tư, "Hoan Nhan" không có phòng riêng, không cần lo lắng sẽ có đôi tình nhân trẻ tuổi ở bên trong làm chuyện không tốt.

Lâm Việt Nhiên chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, một hơi gọi ba ly trà sữa và hai khối bánh ngọt.

Anh nói với Lưu ca: "Muốn uống bất gì tự mình gọi, em mời anh.""

Lưu ca nhìn anh, "Cậu là định say sữa sao?"

Lâm Việt Nhiên gật đầu, "Đúng vậy, không say không về."

Anh ra vẻ thâm sâu, chọc cho nhân viên phục vụ quầy thu ngân nghẹn nở nụ cười.

Lâm Việt Nhiên lại thúc giục Lưu ca, Lưu ca không thích uống trà sữa, cuối cùng chỉ gọi một ly nước trái cây.

"Bánh ngọt cũng không cần sao?" Lâm Việt Nhiên hỏi.

Lưu ca bất đắc dĩ cười, "Nhìn cậu ăn là được rồi, vạn nhất cậu thật sự say, hai chúng ta dù sao cũng phải có một người giữ thanh tỉnh, cũng không thể tìm người lái xe thay chứ?"

"Vậy thì tốt rồi." Lâm Việt Nhiên trước tiên đào các loại hạt trên trà sữa ăn một ngụm lớn, kem thơm ngào tràn đầy khoang miệng, mang theo cảm giác tràn đầy hạnh phúc.

Lâm Việt Nhiên cong mắt, đem những bất hạnh đó ném ra sau đầu. Mấy năm nay không có quá nhiều chuyện để anh vui, chút thời gian vui vẻ ngắn ngủi cũng đều là khó có được.

Đột nhiên một đám sinh viên đại học đi vào quán trà sữa, bọn họ đang bàn luận cái gì đó, tựa hồ vừa mới thi xong, uống trà sữa xong liền chuẩn bị nói lời tạm biệt, thu dọn đồ đạc rồi ra về.

"Thật tràn đầy năng lượng." Lưu ca cảm thán: "Tuổi trẻ thật tốt."

Lâm Việt Nhiên hỏi: "Nhớ tới thời đại học sao?"

Lưu ca gật đầu, sau đó lại lắc đầu, "Thời đại học với anh có chút xa xôi, hiện tại đột nhiên hồi tưởng lại, cũng không nghĩ ra được cái gì. Với anh có lẽ, ấn tượng sâu sắc nhất là năm anh trở lại trường để trao giải thưởng đã gặp cậu. Anh nghĩ rằng trong mắt cậu bé này dường như có ánh sáng. Đó là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, chớp mắt cũng nhiều năm như vậy."

Lâm Việt Nhiên cười cười: "Khi đó em mới học năm hai. Hai mươi là tuổi tốt nhất."

Lưu ca nghĩ rằng anh để ý đến tuổi tác của mình, nói: "Bây giờ em cũng là đang độ tuổi tốt nhất. Trên thực tế, mỗi ngày sống nghiêm túc đều là độ tuổi đẹp nhất."

"Lưu ca, những lời này của anh thích hợp để lừa gạt tiểu hài tử mới tốt nghiệp, bây giờ em đã hai mươi bốn tuổi, trải qua quá nhiều thăng trầm, đã sớm nhìn rõ hiện thực, chiêu này đối với em cũng không có hiệu quả."

Lâm Việt Nhiên lại uống một ngụm trà sữa lớn, cười rạng rỡ, "Bất quá em vẫn rất vui vẻ, bởi vì em quả thật đang sống rất nghiêm túc."

Trong góc đột nhiên ồn ào.

"...... F*ck, cậu bị sao vậy?"

"Sắc mặt cậu hình như không đúng lắm, có thể nói chuyện không?"

"A pheromone! Sao pheromone lại nồng như vậy?"



"Không tốt, cậu ấy đến kỳ phát tình rồi. Thuốc ức chế, thuốc ức chế, ai mang không?"

"Chúa ơi, có beta nào có thể giúp một chút được không?"

Động tĩnh trong góc tự nhiên kinh hãi đến những người khác trong quán trà sữa, trong không khí đột nhiên nồng độ pheromone tăng cao và hương vị ngọt ngào, không cần nói cũng biết —— có Omega bước vào thời kỳ phát tình, hơn nữa mất khả năng tự chủ.

Có người có sự phân hóa không ổn định bị pheromone dụ dỗ, trạng thái cũng có chút không đúng. Chủ cửa hàng vội vã đến để giúp sơ tán đám đông.



Lưu ca trước tiên dùng áo khoác của mình quấn lấy Lâm Việt Nhiên, ôm người chạy ra ngoài. Bởi vì quá mức sốt ruột, cho nên vẫn chưa chú ý đến sắc mặt Lâm Việt Nhiên không hề thay đổi, tựa hồ không bị ảnh hưởng một chút nào.

Chờ hai người trở lại xe, Lưu ca hỏi anh, "Thế nào, không sao chứ? Cơ thể có cảm thấy khó chịu không?"

Lâm Việt Nhiên lắc đầu, "Không có, cảm ơn anh."

Lưu ca cho rằng anh sợ nên ít nói. Tuy rằng cũng nghi hoặc Lâm Việt Nhiên hình như thật sự một chút chuyện cũng không có, nhưng anh ấy lại nghĩ, đại khái là vừa rồi hai người bọn họ ngồi sát cửa sổ, phản ứng cũng nhanh, cho nên chịu ảnh hưởng nhỏ nhất, cũng không hỏi nhiều nữa, trực tiếp đưa Lâm Việt Nhiên về nhà anh.

"Buổi tối ngủ một giấc thật ngon, thân thể không thoải mái, cũng không nên cứng rắn chống đỡ."

Lâm Việt Nhiên lại lần nữa cảm tạ, "Yên tâm, em có thể tự chiếu cố bản thân."

Anh xoay người lên lầu, chuyện vừa rồi cho anh công kích có chút lớn.

Chứng thiếu hụt tin tức tố vẫn giống như một ma chú bao phủ Lâm Việt Nhiên, đỉnh đầu anh có mây đen, vô luận đi tới đâu cũng cảm thấy không thể nhìn thấy ánh sáng. Nhưng vừa rồi anh đột nhiên phát hiện, loại bệnh này, hình như cũng không có gì to tát.

"Chỉ là đáng tiếc cho những cốc trà sữa kia." Lâm Việt Nhiên lẩm bẩm nói: "Mình mới uống hai ngụm."