Nuông Chiều Nữ Chính Trong Ngược Văn

Chương 6



Hai người chỉ đứng cách nhau nửa bước, Hòa Vi đứng ở ngoài cửa, có thể ngửi rõ ràng mùi hương trên người người đàn ông đó, mùi rượu nhàn nhạt cùng mùi sữa tắm quyện vào nhau, sạch sẽ lạnh lẽo.

Hòa Vi sợ anh ta có ý nghĩ “Cô đã thành công khiến cho tôi chú ý”, vội vàng nhắc lại lần nữa: “Dì Vân nhờ tôi gọi anh xuống ăn cơm.”

Ngụ ý, không phải chính cô muốn tới.

Sở dĩ không dám nói thật rằng mình gõ cửa nhầm phòng, vì không muốn Yến Hoài hiểu lầm.

Phòng của Yến Thần và Yến Hoài một cái phía nam một cái phía bắc, nếu nói là gõ nhầm sẽ càng khiến người khác hiểu lầm.

Tuy rằng Hòa Vi gõ sai là sự thật.

Một bên trong lòng cô hướng chính mình phỉ nhổ không thôi, một bên lại sợ Yến Hoài nghi ngờ, ánh mắt cũng không dám né tránh một chút nào, vô cùng quang minh chính đại mà cùng anh đối mắt.

Ánh mắt Yến Hoài nặng nề, sắc mặt vẫn lãnh đạm như cũ.

Chắc hẳn là anh vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt, trên người khoác một chiếc áo choàng tắm.

Hòa Vi hạ tầm mắt xuống một chút, sau đó nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước miếng.

Cô nhớ rõ thân thể phía sau chiếc áo tắm, làn da trắng nhạt, đường cong cơ bắp rắn chắc, bụng dưới căng chặt, hai chân thon dài, mang theo hương vị của một người đàn ông thành thục gợi cảm.

Trong đầu Hòa Vi không chịu khống chế lướt qua hình ảnh Yến Hoài không mặc quần áo, bên tai cô nóng lên, nhưng lại khắc chế chính mình không được đem tầm mắt di chuyển, ra vẻ bình tĩnh nói: “Dì Vân nói cơm lập tức xong rồi.”

Yến Hoài không nói gì, tầm mắt xẹt qua gương mặt Hòa Vi, vành tai nhỏ nhắn ửng đỏ, môi hồng răng trắng, cổ áo tuy rằng bị kéo xuống một đoạn, nhưng bộ phận quan trọng một chút cũng không lộ.

Ví dụ như ngực, cùng với nốt ruồi trên ngực cô.

Hầu kết người đàn ông hơi động, mặc kệ Hòa Vi là cố ý hay vô tình, anh thực sự bị cô quyến rũ.

Yến Hoài không phải người quá ham mê tình dục, nhưng lúc này đây, anh đột nhiên muốn đem cổ áo cô kéo ra, sau đó muốn cô.

Hung hăng mà muốn cô.

Nhưng mà giây tiếp theo lý trí liền trở về, anh lại cảm thấy bản thân mình có bệnh, ngay cả bạn gái của em mình cũng thèm muốn.

Yến Hoài di chuyển tầm mắt quay trở lại trên mặt Hòa Vi.

Anh gặp Hòa Vi ba lần, mỗi lần đều cảm thấy không phải cùng một người.

Rất có ý tứ.

Lúc tối Yến Hoài có một bữa tiệc, tuy rằng cũng đã ăn một chút, nhưng lại uống không ít rượu, cho nên lúc này dạ dày không được thoải mái, nửa điểm ăn uống đều không muốn.

Anh vốn không muốn ăn cơm, nhưng mà ngay lúc này, khi đối diện với gương mặt sạch sẽ xinh đẹp, anh  đột nhiên muốn thay đổi ý định.

Yến Hoài khóe miệng khẽ cong, “Ừ” một tiếng.

Lừa dối đã thông qua, Hòa Vi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hơn nữa thấy Yến Hoài trước sau đều giữ sắc mặt lạnh lùng, thật sự không giống như cảm thấy hứng thú với cô, Hòa Vi khóe miệng không tự giác cong cong, vừa muốn nói chuyện, người nọ đã xoay người: “Giúp tôi đóng cửa, cảm ơn.”

Thật khó tin, anh còn biết nói hai chữ “Cảm ơn” này.

Hòa Vi sửng sốt một vài giây, sau đó phản ứng lại nhanh tay nắm lấy tay nắm cửa chuẩn bị đóng cửa, cô vừa nhấc mi, liền nhìn thấy người nọ đưa lưng về phía cô cởi áo tắm.

Áo tắm dài trượt xuống, lộ ra sống lưng người đàn ông gầy nhưng rắn chắc.

Trong một giây, “Phanh” một tiếng, Hòa Vi không khống chế được lực, tiếng đóng cửa vang rung trời.

Tim cô vẫn đang đập nhanh, còn chưa kịp hạ xuống, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng Yến Thần: “Hòa Hòa, sao em lại đứng trước cửa phòng anh trai anh?”

Hòa Vi sờ sờ lỗ tai, đôi mắt nhắm lại, thời điểm mở mắt ra cô đã điều chỉnh tốt sắc mặt, cô xoay người, đem áo đưa qua: “Anh có điện thoại, em lên đưa di động cho anh.”

Yến Thần đưa mắt nhìn cửa phòng Yến Hoài, nhăn chặt mi.

Hòa Vi đành phải giải thích nói: “Dì Vân nói phòng anh ở phía nam, nhưng mà em…”

Cô cúi thấp đầu, một bộ dáng thẹn thùng.

Yến Thần biết nhận biết về phương hướng của cô không tốt, vừa thấy bộ dáng này, nháy mắt liền thay đổi, nhận lấy áo thuận tiện kéo tay cô, “Đi, xuống nhà ăn cơm.”

Lần này Hòa Vi không cùng anh ta giữ khoảng cách, ngoan ngoãn đi cạnh anh ta một tấc cũng không rời, thời điểm xuống dưới nhà, Yến Thần lấy điện thoại ra.

Có chừng mười mấy cuộc gọi nhỡ.

Hòa Vi từ bên kia nhích lại gần, một bộ dáng quan tâm bạn trai nói: “Điện thoại của ai vậy?”

Yến Thần nghiêng đầu nhìn cô cười, “Một người bạn.”

“Bạn gì?” Hòa Vi đôi mắt nheo lại, mày cũng theo đó mà nhíu, “Bạn trai hay bạn gái?”

“Bạn gái.”

Ha hả, cô cũng không tin Yến Thần sẽ có quan hệ thuần khiết cùng phụ nữ.

Sắc mặt Hòa Vi trầm xuống.

Cô lúc này cực kì giống như đang ghen tuông, độ cong ở khóe miệng Yến Thần càng ngày càng rõ ràng, anh ta giơ tay điểm nhẹ vào chóp mũi  Hòa Vi, “Ghen tị?”

Hòa Vi không nói lời nào.

“Thật sự chỉ là bạn bè bình thường.”

Hòa Vi vẫn là không nói lời nào.

“Nếu không anh gọi điện lại, để cho em nói chuyện với cô ấy?”

“Không cần…” Hòa Vi rốt cuộc mở miệng, giọng nói hơi ngập ngừng, cách vài giây mới hỏi: “Ai vậy, em có biết hay không?”

Yến Thần cũng không gạt cô, “Tống Chân Chân, em biết sao?”

Chó ngáp phải ruồi, Hòa Vi miết nhẹ khóe miệng, “Ừ” một tiếng.

“Cô ấy biết em là bạn gái anh.”

Hòa Vi gật gật đầu, không chút để ý mà lên tiếng.

Tống Chân Chân đương nhiên biết cô là bạn gái Yến Thần, bằng không cũng không cần mỗi lần gặp cô lại ngáng chân cô.

Hòa Vi mím môi, lấy điện thoại của mình ra xem.

Còn 10% pin.

Thật tốt.

-

Hòa Vi cùng Yến Thần xuống nhà được vài phút, trên bàn liền bày đầy một mâm thức ăn.

Bảy món mặn hai món canh, quả nhiên tất cả đều là những món Hòa Vi thích.

Nếu không có ký ức đời trước, Hòa Vi nói không chừng sẽ thật sự cho rằng Yến Thần là lãng tử quay đầu.

Cô ngồi phía bên phải Yến Thần, dì Vân múc cho cô một chén canh xương sườn, “Hòa tiểu thư, ăn nhiều một chút nha.”

Hòa Vi cười cười.

Dì Vân làm ở nhà họ Yến hai mươi mấy năm, cơ bản xem như nửa người nhà họ Yến, cho nên cũng không có quá nhiều kiêng kị, một bên xới cơm cho cô cùng Yến Thần, một bên lại nói chuyện phiếm vài câu.

Yến Thần nhìn chiếc ghế đối diện, “Anh tôi đâu?”

“Cậu chủ nói…”

Còn chưa nói xong, cửa nhà ăn liền có tiếng bước chân truyền đến.

Yến Hoài đã thay một bộ quần áo ở nhà màu trắng, tóc trước trán vẫn còn ướt, có thể là mới vừa tắm xong, mặt mày người đàn ông càng trở nên sạch sẽ lạnh lùng.

Dì Vân sửng sốt một chút, sau đó mới lại nhẹ nhàng thở ra cười nói: “Vừa rồi cậu nói không ăn cơm chiều, tôi còn đang suy nghĩ có nên đưa cơm lên tầng cho cậu hay không đây.”

Hòa Vi vốn dĩ đang định gặm xương sườn, kết quả vừa nghe lời dì Vân  nói, xương sườn “Bang” một tiếng  rơi vào trong mâm, cô cắn cắn chiếc đũa, lông mi run run nhìn về phía người đối diện.

Người nọ căn bản không nhìn cô, đang cầm thìa uống canh.

Anh thong thả ung dung mà ăn canh, động tác ưu nhã, từ đầu đến cuối đều không có giương mắt nhìn Hòa Vi.

Thần kinh căng chặt của Hòa Vi lúc này mới hơi thả lòng xuống.

Bên cạnh Yến Thần lại gắp cho cô một miếng xương sườn, “Ăn nhiều một chút, em gầy quá.”

Anh ta ghé sát vào tai Hòa Vi, nhỏ giọng nói một câu: “Ôm cộm tay.”

Hòa Vi dùng sức cắn chặt chiếc đũa, cô nhíu mày “Ừ” một tiếng, cúi đầu xuống ăn cơm.

Trên bàn cơm vẫn trước sau như một mà yên tĩnh.

Hòa Vi ăn ít, lại đối diện với một bàn hai người như sài lang hổ báo, liền lấy cớ gọi điện thoại mà rời khỏi phòng ăn.

Tới phòng khách, cô dùng 10% pin cuối cùng nhắn cho Trình Nặc một tin: 【 Nặc Nặc, cậu biết bạn trai Tống Chân Chân là ai không? 】

【 Chính là một nhà đầu tư trong bộ phim mà cậu vừa thử vai đó. 】

Trình Nặc: 【 Cậu tính làm gì bây giờ a? 】

【 Tớ tính làm cho ba người bọn họ chính diện giao phong. 】

Trình Nặc: 【 Nhưng là ngoại trừ Yến Thần, làm sao để liên hệ được với hai người kia. 】

【 Tớ có cách liên hệ Tống Chân Chân, còn bạn trai cô ta, Nặc Nặc, cậu nhờ anh cậu liên hệ giúp được không? 】

Trình Diễm làm đạo diễn, có không ít mối quan hệ cùng nhà đầu tư, tính ra việc gặp mặt ăn một bữa cơm dễ như trở bàn tay.

Quả nhiên, đầu kia mới nửa phút đã nhắn lại: 【 Để tớ nhờ anh tớ thử xem. 】

【 Tốt, thời gian cùng địa điểm chút nữa tớ sẽ nhắn cho cậu. 】

Hòa Vi nhắn xong tin này, rời khỏi WeChat lại nghịch điện thoại một chút, vài phút sau mới rời khỏi, lúc này pin chỉ còn lại 4%, khóe miệng cô nhẹ cong, nghe thấy động tĩnh  hai người rời khỏi phòng ăn.

Hai anh em bọn họ tuy rằng nhìn nhau không vừa mắt, nhưng bình thường cũng không gây ra chuyện gì lớn.

Yến Thần đang nói chuyện việc đấu thầu miếng đất sắp tới, thanh âm sáng sủa, mang theo cảm giác tùy tiện, cà lơ cà phất, mà người còn lại thì tương phản.

Hòa Vi căn bản nghe không được tiếng anh nói chuyện.

Cứ như vậy vài giây, cô thậm chí nghĩ rằng Yến Thần một mình lẩm bẩm, nhưng khi quay đầu lại, xác thực là hai người đang nói chuyện.

Hòa Vi sờ sờ vạt áo lông, chờ Yến Thần ngồi xuống sô pha, cô liền đứng dậy, dịch tới bên cạnh Yến Thần, cô nghiêng người về phía trước, cánh tay khoác lên vai anh ta, giọng nói mềm nhẹ, “Yến Thần, điện thoại em hết pin.”

Yến Thần nhướng mày.

“Em có chút việc nói cùng Nặc Nặc, cho em mượn điện thoại của anh được không?”

Cô lại dựa sát vào một chút.

Mùi thơm trên người cô thổi tới, Yến Thần đang tưởng tượng cảnh mình đè cô dưới thân, phía đối diện liền truyền đến tiếng mở bật lửa.

Anh ta thở dài, sờ sờ tóc Hòa Vi  “Thật sự hết pin?”

“Thật sự,” Hòa Vi lấy di động ra cho anh ta nhìn, “Hay là trong điện thoại anh có gì không thể cho người khác thấy?”

“Được được.” Yến Thần dứt khoát, thật sự anh ta chịu không nổi Hòa Vi làm nũng, không nói hai lời đưa điện thoại tới, “Tùy tiện chơi nha.”

Hòa Vi cong khóe miệng, đuôi mắt cũng cong cong, cầm lấy di động ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh.

Cô ngồi cách Yến Thần không xa lắm, Hòa Vi bình ổn hô hấp, sau khi mở khóa ngay lập tức vào WeChat, tìm được tin nhắn trên cùng mời anh ta thứ bảy ăn cơm, click mở.

Ghi chú là ba chữ mẫu, szz.

Hòa Vi dù sao cũng đang làm trộm, ít nhiều vẫn có chút chột dạ, huống chi bất cứ lúc nào Yến Thần đều có thể quay đầu lại nhìn, cô nuốt một ngụm nước miếng, click mở vòng bạn bè của anh ta.

Bên kia hai người vẫn đang nói chính sự, Hòa Vi nghe cũng không hiểu, sau khi xác định người này là Tống Chân Chân, cô giả làm Yến Thần gửi một tin nhắn: 【 Thời gian địa điểm. 】

Tống Chân Chân chắc là hưng phấn quá độ, không có chút nghi ngờ, nhanh chóng gửi thời gian cùng địa chỉ lại đây.

Lúc này Hòa Vi mới nhẹ nhàng thở ra, xóa lịch sử trò chuyện, cô nhìn thời gian.

9 giờ bốn mươi.

Hòa Vi mỉm cười, tắt màn hình điện thoại, “Em phải trở về.”

Hai người đàn ông không hẹn mà cùng giương mắt nhìn cô.

“Được, anh bảo chú Lưu đưa em…” Còn chưa nói xong, lại có điện thoại gọi tới, anh ta nhìn tên hiển thị trên màn hình, sau đó đứng dậy, “Hòa Hòa, em cứ mặc áo khoác trước đi.”

Anh ta ra ngoài ban công nhận điện thoại.

Hòa Vi cầm áo khoác trên sô pha mặc vào, thời điểm cài cúc, cô giương mắt trộm ngắm Yến Hoài.

Anh hẳn là đã hút được hai điếu thuốc.

Khói màu xám trắng lượn lờ, cô không nhìn rõ sắc mặt anh, Hòa Vi cài cúc xong, sau đó lại dùng khăn quàng cổ quấn kín mít.

Yến Hoài dụi tắt điếu thuốc, ánh mắt thâm trầm nhìn qua đây.

Trông cô lúc này giống như đang đề phòng cướp, so với bộ dáng không chút kiêng dè ở trước mặt anh thân thiết cùng Yến Thần khác nhau một trời một vực.

Hiện tại cô quá mức thuần khiết, căn bản không giống như những người phụ nữ khác trong vũng bùn giới giải trí này.

Yến Hoài liếc mắt nhìn khuôn mặt bị che mất non nửa, chỉ có duy nhất đôi mắt là không, khóe môi không tiếng động mà khẽ cong.

Cái gì mà gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn… Lúc này cũng hoàn toàn không đủ để hình dung cô.

Yến Hoài đột nhiên muốn biết.

Thoạt nhìn Hòa Vi trong sáng tốt đẹp như vậy, có hay không lên giường cùng Yến Thần.