Nuông Chiều Nữ Chính Trong Ngược Văn

Chương 73



Tâm tư đùa dai của Hòa Vi xông lên, cô đột nhiên muốn đi gõ cửa phòng bên cạnh.

Bỗng dưng bị phá rối vào thời điểm này, đặc biệt là khi không hề phòng bị và cho rằng không có người khác ở đây, nói không chừng sẽ trực tiếp bị dọa tới ám ảnh.

Hòa Vi chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy cực kỳ vui vẻ, nhưng mà cô đã qua cái tuổi xúc động, tóm lại lý trí vẫn chiến thắng cảm tính, tự hỏi vài giây sau, sau đó cô click mở chức năng ghi âm của điện thoại di động.

Trước khi sang toilet bên cạnh, vì không thể chạm mặt người khác, Hòa Vi còn đi ra ngoài hành lang nhìn một lượt.

Sự khác biệt giữa khu vực VIP và khu bình thường không phải chỉ một chút, cái sau nhiều người phức tạp hơn, tiếng nhạc to rung trời, mà cái trước cơ bản đều là thiếu gia nhà giàu tụ hội hoặc là các tinh anh trong giới tới bàn công việc, trang trí xa hoa sang trọng, ngay cả toilet cũng lớn hơn khu vực bình thường.

Đồng dạng, bên này cũng yên tĩnh hơn rất nhiều.

Bên ngoài hành lang trống không, không hề có một bóng người.

Trách không được hai người Tô Mộc và Yến Thần dám gióng trống khua chiêng mà trực tiếp làm chuyện đó trong toilet, có lẽ đã sớm quen thuộc với tình huống của hội sở này.

Lúc này Hòa Vi mới yên tâm.

Hiện tại không có ai ở đây, không có nghĩa là lát nữa sẽ không có ai lại đây.

Hòa Vi sợ sau đó có người thấy cô lén lút ở WC nam, sẽ cho rằng cô là tên biến thái chuyên rình trộm, cô đứng bên ngoài khu vực công cộng qua lại đánh giá một lần nữa.

Rất nhanh chóng, cô liền nhìn thấy ở cạnh tường có một tấm nhựa màu vàng, vừa lật lại liền thấy, phía trên viết mấy chữ “Đang sửa chữa”.

Hệ thống giải thích nói: “Bởi vì giá trị may mắn của ký chủ tăng lên, nên chỉ cần yêu cầu của ký chủ không cao, chúng tôi đều sẽ tận lực đáp ứng ký chủ.”

Nó hẳn là đang nhắc nhở lý do cái bảng này đột nhiên xuất hiện ở đây.

“Tôi đây xin cảm ơn nha.”

Hòa Vi nói lời cảm ơn một cách tùy ý, nhấc cái bảng kia lên, sau đó treo lên trên cửa.

Công tác chuẩn bị đã hoàn tất.

Vì không muốn rút dây động rừng, Hòa Vi bước những bước chân cực nhẹ, rón ra rón rén mà đi vào toilet bên cạnh.

Quả nhiên một gian nào đó bên trong truyền ra tiếng sột soạt, không chỉ thế nó còn kèm theo tiếng nói chuyện rất nhỏ——

“Thần, từ từ …”

“Em giúp anh…”

Hòa Vi: “…”

Đây là một cuộc đối thoại thật tồi tệ.

Cuối cùng hệ thống cũng không nhịn được mà nói một câu: “Nếu tên tra nam này cứ tiếp tục làm như vậy, khẳng định sẽ vì lao lực quá độ mà chết.”

Hòa Vi: “Ngươi lại học được thêm từ mới?”

Hệ thống vừa thẹn thùng lại có chút kích động mà phát ra một âm tiết “Hắc hắc”, “Mấy ngày hôm trước chủ hệ thống đã cho tôi một quyển tiểu thuyết ngọt sủng, ký chủ cô đừng nói gì cả, nhân vật trong truyện sủng khác hoàn toàn với nhân vật trong truyện ngược như chúng ta!”

“…”

Đây không phải là chuyện đương nhiên sao, nếu như giống nhau thì cần gì phải gọi bằng hai cái tên.

Hòa Vi vừa tiếp tục tới gần nơi phát ra âm thanh, vừa nhàm chán hỏi hệ thống, “Ví dụ?”

Trước kia cô từng là fan hâm mộ của tiểu thuyết lãng mạn, nhưng mà sau khi xuyên vào trong sách lúc nào cũng vội vàng, đừng nói xem tiểu thuyết, ngay cả thời gian ngủ cô cũng không thể bảo đảm, cho nên lúc này thừa dịp hiện tại không có việc gì, tâm sự vài câu cùng hệ thống.

Hệ thống “Khụ” một tiếng, sau đó máy móc trong đầu, phát ra tiếng nói: “Ví dụ như hôm nay là một ngày lễ quan trọng, tiểu thuyết ngọt sủng có viết nam chính vì muốn nữ chính vui vẻ, mà chuẩn bị một bữa tiệc dưới pháo hoa!”

“Hơn nữa trên màn hình LED ở trung tâm thành phố, nam chính còn viết ‘xx, anh yêu em’”

Hòa Vi: “…”

Đây là một cốt truyện ấu trĩ lại có chút ảo tưởng.

Khóe miệng Hòa Vi giật giật, thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Hệ thống còn đang tiếp tục nói, Hòa Vi chỉ nghe mà không trả lời, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại.

Màn hình sáng lên, phía trên thể hiện thời gian ghi âm là hai 2 phút bốn giây, vừa muốn thu hồi tầm mắt, liền có một tin nhắn được gửi tới——

Yến Hoài: 【 Vợ ơi, em đoán xem anh đang làm gì? 】

Lần trước anh cũng nói như thế, một chữ cũng không kém, ngoại trừ việc thay đổi cách xưng hô.

Đoán cái rắm.

Lần trước Hòa Vi ở trong phòng bao chờ đợi đến nhàm chán, cho nên mới có tâm tình phối hợp với anh, nhưng lần này không giống, cô còn đang đứng trong WC nam, bên tai chính là tiếng Yến Thần biểu diễn xiếc, một chút sai lầm cũng không thể xuất hiện.

Tuy cô không phải người hay gây chuyện thị phi, nhưng thấy nhược điểm của một số người thì phải nắm bắt lấy nó.

Hòa Vi không để ý tới Yến Hoài, lại tiếp tục dán chặt điện thoại lên cánh cửa trước mặt.

Bên trong đang chiến đấu đến mức lửa nóng bắn ra khắp nơi, bầu không khí rõ ràng không giống như lúc trước.

Hòa Vi nhíu mày, sự chú ý của cô đều đặt ở trên giọng nữ bên trong, nghe gần năm phút đồng hồ, trong đầu cô vẫn không thể tìm ra bất kỳ ai có giọng nói này.

Chắc không phải người mà cô biết.

Hòa Vi nhìn thời gian ghi âm không ngắn, liền ấn kết thúc, sau đó lưu lại.

Cô không tính nghe tới cuối, rốt cuộc chờ lát nữa nếu hai người kia đột nhiên hứng lên mở cửa ra, nhìn thấy bên ngoài còn có một người đang nghe lén, thì khẳng định file ghi âm cô vừa lưu kia sẽ không giữ được.

Hòa Vi kiểm tra lại một lần, xác định âm thanh vừa rồi không có vấn đề gì, cô gửi một tin nhắn cho Trình Nặc.

Đầu kia không lập tức trả lời, Hòa Vi cũng không chờ đợi, vừa muốn đi ra ngoài, cánh cửa  đối diện lại đột nhiên mở ra

Hòa Vi thật sự bị âm thanh này dọa sợ tới mức không nhẹ, cả trái tim trong nháy mắt đã nâng lên tới cổ họng, trái tim cô nhảy thình thịch, theo phản xạ có điều kiện mà quay đầu nhìn lại.

Người đàn ông thân cao chân dài, đôi chân dài này đang bước ra từ bên trong, khi thấy cô thì hơi nâng mày, khóe miệng khẽ động, giống như là có lời muốn nói.

Hòa Vi phản ứng rất mau, vội vàng tiến lên một bước, giơ tay bịt kín miệng anh.

Cô không nghĩ tới Yến Hoài lại ở chỗ này.

Nhưng không hề nghi ngờ, vừa rồi thời điểm nhìn thấy anh, cả người cô đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tay Hòa Vi rất mềm, lòng bàn tay còn mang theo hương nước rửa tay nhàn nhạt, Yến Hoài cầm tay cô, khẽ hôn nhẹ lên đầu ngón trắng nõn kia, sau đó kéo xuống, nâng một bàn tay khác lên và gõ mạnh lên tấm ván cửa.

Tiếng gõ vừa phát ra, hai người bên trong nháy mắt không hề có một chút động tĩnh nào nữa.

Toilet yên tĩnh tới mức phảng phất như cái gì cũng chưa từng phát sinh, Hòa Vi nhìn chằm chằm cánh cửa kia, ngón tay hơi cuộn lại.

Qua vài giây, cô nghe thấy Yến Hoài mở miệng: “Yến Thần.”

“…”

Thì ra anh biết người bên trong người là ai.

Cuối cùng Hòa Vi đã biết nguyên nhân vừa nãy anh nhắn tin cho mình.

Cô nghiêng đầu nhìn Yến Hoài liếc mắt một cái, ánh mắt trở nên có chút kỳ quái.

Yến Hoài không nhìn cô, thấy người bên trong vẫn không hề có một chút động tĩnh nào, anh cũng dần mất kiên nhẫn: “Một phút đồng hồ, mặc quần áo vào, mở cửa.”

Lần này vừa dứt lời, bên trong liền vang lên tiếng cọ xát khi mặc quần áo, giọng nói của Yến Thần cùng tiếng sột soạt hỗn loạn cùng truyền tới: 

“Anh… Bên ngoài không người khác đi?”

Lúc này anh ta mới nhớ tới hỏi có người khác hay không, khóe miệng Hòa Vi cong cong, không lên tiếng.

Yến Hoài liếc mắt nhìn cô một cái “Mở cửa.”

Động tác Yến Thần nhanh chóng, chỉ mặc mỗi quần liền xong việc.

Anh ta nghe thấy bên ngoài không có tiếng của người khác, cho rằng chỉ có một mình Yến Hoài, ném áo khoác cho cô bạn gái, sau đó duỗi tay mở cửa.

“Anh…”

Mới vừa nói được một chữ, anh ta đột nhiên im bặt.

Người bên ngoài đang đứng ở cửa trợn tròn mắt vẻ mặt tò mò, không phải bạn gái cũ của anh ta thì là ai?

Khóe mắt Yến Thần co giật, huyệt thái dương cũng đi theo mà nhảy lên vài cái.

Hôm nay anh ta dẫn theo cô bạn gái có tuổi không khác Hòa Vi là bao, đang ngượng ngùng chôn cả khuôn mặt ở trước ngực anh ta, lúc này Yến Thần cảm thấy ngực như bị một cục đá lớn đè xuống, hô hấp dần dần có chút khó khăn.

“Cùng, Hòa Hòa…” anh ta mở miệng một cách gian nan, sắc mặt có chút kỳ quái.

Tầm mắt Hòa Vi lướt qua trên mặt anh ta, sau đó dời xuống, mới vừa thấy mấy cúc áo nơi cổ áo sơ mi, đôi mắt đã bị người che khuất, “Thành thật chút.”

“…”

Hòa Vi thành thật hai giây, sau đó lại hậu tri hậu giác mà nhớ tới một chuyện quan trọng, vội vàng kéo bàn tay Yến Hoài đang che đôi mắt cô xuống, nhỏ giọng nói: “Trước tiên anh cứ thả tay xuống đã, em không nhìn anh ta.”

Yến Hoài nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái.

Nha đầu này cũng thật lợi hại, vừa rồi rõ ràng cái gì cũng nghe được, hiện tại lại là một bộ mặt cái gì cũng không biết, mặt không đỏ tâm không loạn, khi nói chuyện giọng nói cũng hề run một chút nào.

Đôi mắt Yến Hoài dừng trên non nửa khuôn mặt không bị che khuất của cô, môi mỏng khẽ mở, lời nói ra là nói đối với Yến Thần, “Bạn gái?”

Yến Thần sửng sốt, “…Vâng, xem như vậy đi.”

Hòa Vi càng tò mò, cô thật sự muốn nhìn gương mặt chân chính của nữ diễn viên trận chiến thực tế này, thanh âm rõ ràng kích động không ít: “Yến Hoài——”

Yến Hoài nhíu mày.

Hòa Vi phản ứng có chút lạ, mặc dù Yến Hoài không vừa lòng với loại phản ứng này của cô, nhưng bàn tay vẫn nới lỏng rồi rời đi.

Tầm nhìn được khôi phục ánh sáng, Hòa Vi lập tức nhìn về phía con chim nhỏ đang nép người chôn ở trong ngực Yến Thần, tuy rằng nhìn không thấy mặt, nhưng cũng có thể đoán được diện mạo chắc hẳn là thật sự xinh đẹp.

Dùng từ mà tiểu thuyết ngôn tình hay dùng, đó chính là người phụ nữ này có được một mái tóc dài như rong biển, dáng người yểu điệu băng cơ ngọc cốt, lúc này Hòa Vi lại muốn che đôi mắt của Yến Hoài lại.

Cô nhíu mày, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đó vài giây.

Yến Thần xấu hổ vỗ vỗ lên vai người phụ nữ trong ngực “Anh trai anh cùng… chị dâu”

Cô ta im lặng vài giây, sau đó rốt cuộc cũng chui ra từ trong ngực Yến Thần và nâng mặt.

Khuôn mặt nhỏ bé như bàn tay, một đôi mắt đào hoa, nhìn qua rất điềm đạm đáng yêu.

Hòa Vi nhíu mày.

Cô có ấn tượng đối với gương mặt này.

Đây không phải là người yêu thầm Phó Thừa Ngọc mấy năm, thành viên nữ của nhóm nhạc, Ôn Lăng sao… Như thế nào mới qua hơn hai tháng, cô ta đã bắt tay cùng Yến Thần rồi?

Hơn nữa ảnh chụp lúc trước không quá rõ ràng, lúc này nhìn thấy người thật, lại càng cảm thấy giống cô, đặc biệt là khi chỉ lộ ra đôi mắt này.

Hòa Vi không yên tâm hỏi hệ thống: “Nguyên chủ còn có chị em song sinh sao?”

“Không có nha ký chủ, Ôn Lăng vốn dĩ lớn lên có chút giống cô, sau đó vẫn luôn phẫu thuật chỉnh hình, cho nên hiện tại liền…”

Hòa Vi đã hiểu.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên hai người đã không hợp nhau, nhìn sắc mặt Ôn Lăng không được tốt, ánh mắt cô ta khi nhìn cô cũng không được bình thường.

Ôn Lăng rõ ràng là thành viên của nhóm nhạc, nhưng nhập vai diễn còn nhanh hơn cả cô, loại ánh mắt phiền chán mang theo ác ý chỉ dừng lại trên mặt Hòa Vi nửa giây, sau đó cô ta liền cong đôi mắt, cười, chào hỏi cô: “Cái kia… Chào chị dâu.”

Vừa rồi khi Yến Thần ở trước mặt hai người thừa nhận thân phận của cô ta, Ôn Lăng đương nhiên rất vui mừng, cô thuận theo bậc thang mà xuống dưới, sau khi chào Hòa Vi xong, cô ta mới chuyển hướng lên người Yến Hoài: “Anh… Yến, Yến tổng…”

Giọng nói hơi ngắt quãng, ánh mắt sáng lên, lại tối xuống, mãi mới nói hết được nửa câu.

Hòa Vi càng bực bội, cô đá nhẹ Yến Hoài một cái, trước khi Ôn Lăng nói hoàn chỉnh câu nói đó cô liền mở miệng nói: “Chúng ta đi ra ngoài.”

Dừng lại, cô lại nhìn về phía hai người kia, có chút ám chỉ: “Không quấy rầy hai vị nữa.”

Chính cô cũng phát hiện đôi mắt của Ôn Lăng cực kỳ giống cô, càng đừng nói đến Yến Hoài, anh híp mắt nhìn về phía Ôn Lăng, chỉ một giây, anh liền thu hồi thu hồi: “Tốt.”

Nói xong kéo Hòa Vi đi ra ngoài, khi bước tới cửa, Ôn Lăng đột nhiên cất tiếng gọi hai người bọn họ lại: “Yến tổng…”

Bước chân Yến Hoài hơi dừng, nhưng không quay đầu lại.

Ôn Lăng tiếp tục nói: “Cái kia… vừa rồi hai người… không ghi âm chứ?”

Chủ yếu là cô ta sợ Hòa Vi.

Yến Hoài hẳn là không có rảnh như vậy, huống chi cô vẫn là nghệ sĩ ở công ty Yến Hoài, anh không có khả năng ghi âm lại để hại cô.

Ôn Lăng siết chặt ngón tay, nhìn về phía Hòa Vi, chỉ hướng rõ ràng.

Yến Hoài cũng nghiêng mặt nhìn Hòa Vi, dùng thanh âm chỉ hai người bọn họ có thể nghe được hỏi một câu: “Ghi âm?”

Hòa Vi “Vâng.” một tiếng.

Yến Hoài ôm cô vào trong ngực, sau đó mở miệng nói với Ôn Lăng: “Ghi âm được.”

Ôn Lăng cứng đờ: “Kia có thể hay không…”

“Không thể.” Yến Hoài ngữ điệu cực nhẹ, “Tôi không quản được cô ấy.”

Nói xong căn bản không hề chờ Ôn Lăng mở miệng, anh ôm Hòa Vi đi ra ngoài.

Đi đến cửa toilet Yến Hoài thoáng nhìn tấm bảng “Đang sửa chữa.” ở trên cửa, đuôi lông mày nhẹ nâng, “Lá gan còn rất lớn.”

Lúc này Hòa Vi mới nhớ tới còn có một vụ này, cô vội vàng buông tay Yến Hoài ra, lấy tấm biển kia xuống thả lại vị trí cũ.

Thời điểm rửa tay, Yến Hoài dựa nhẹ lên cửa chờ cô.

Một phút đồng hồ sau, Hòa Vi lần nữa bước ra khỏi toilet, đầu ngón tay Yến Hoài đã nhiều thêm một điếu thuốc, hình như anh muốn châm thuốc, nhưng khi nhìn thấy Hòa Vi bước ra, bật lửa đã lấy ra rồi, lại vẫn rút điếu thuốc kia ném vào thùng rác.

“Mấy giờ kết thúc?”

Hòa Vi lắc lắc đầu, trong miệng cô tất cả đều là hương vị của nước trái cây, thời gian lâu dần, đầu lưỡi liền có chút sáp sáp, khi nói chuyện cũng có chút thay đổi: “Anh đi với ai tới đây?”

“Đi ăn sinh nhật một người bạn.”

Yến Hoài quay đầu lại hỏi, “Có muốn đi làm quen không?”

Hòa Vi vội vàng lắc đầu, “Lần sau đi, em ra ngoài đã lâu, đoán chừng đạo diễn không yên tâm sẽ cho người lại đây tìm.”

Vừa nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

Mới vừa nói xong, liền có một cậu thanh niên cao gầy thanh tú tiến lại gần, không phải đạo diễn, mà là vai nam số 2 trong đoàn phim.

Khóe môi Hòa Vi khẽ mím: “Em đi trước!”

Sợ Yến Hoài chạm mặt vai nam số 2, Hòa Vi vừa nói xong liền giống như con thỏ nhấc chân chạy nhanh, nhưng mới vừa nâng chân lên, lại bị Yến Hoài kéo trở về, người đàn ông rũ mắt liếc cô: “Vội vã đi gặp ai vậy… vợ yêu?”