Nuông Chiều Nữ Chính Trong Ngược Văn

Chương 90



Mới đầu Yến Như Cảnh còn tưởng rằng mình nhìn nhầm rồi.

Rốt cuộc khoảng cách có chút xa, tuổi tác ông lại lớn, đôi mắt cũng không tốt như trước kia, hoa mắt là chuyện rất bình thường.

Càng là thấy không rõ, thì lại càng muốn nhìn cho rõ ràng, Yến Như Cảnh lấy mắt kính xuống, dùng sức xoa nhẹ đôi mắt, sau đó lại lấy góc áo lau mắt kính, một loạt động tác này chỉ là hình thức, sau khi được ông nghiêm túc hoàn thành mới lại mang mắt kính lên.

Bằng cách này, quả nhiên so với vừa rồi thì rõ ràng hơn không ít.

Chiếc đĩa màu trắng, hoa văn phức tạp rắc rối nhưng lại kết hợp với màu lam cực kỳ mỹ cảm, Yến Như Cảnh lui về phía sau vài bước, lại dịch trái dịch phải vài bước, sau khi điều chỉnh được góc độ tốt nhất, lúc này chiếc đĩa kia mới chân chính hòa nhập với chiếc đĩa sứ Thanh Hoa yêu quý trong trí nhớ của ông.

Ba phút nóng bỏng là nhân chi thường tình, Yến Như Cảnh đương nhiên cũng có.

Mặc dù thời gian nóng bỏng khá ngắn, ông cũng thật sự coi chiếc đĩa kia như tâm gan bảo bối, tuy rằng đưa nó qua tay người khác cũng được một đoạn thời gian rồi, nhưng khi nhìn thấy vẫn sẽ liếc mắt một cái liền nhận ra.

Song ông cẩn thận ngẫm lại, lúc ấy chiếc đĩa này là đưa cho ai.

Lần trước thời điểm ông và Yến Thần đến đây có chút vội vàng, lại vừa lúc đụng phải con trai lớn đang làm loại chuyện đó, cho nên không có tâm tư đánh giá cách trang hoàng thiết kế trong biệt thự, đương nhiên cũng không thấy được chiếc đĩa nằm ở vị trí cao nhất kia, rõ ràng đây là sợ ai không cẩn thận đụng tới.

Yến Như Cảnh nhìn chiếc đĩa trên cao kia sờ sờ cằm, có chút khó khăn.

Khi chính mình đang khổ sở hồi tưởng hết sức, tiếng bước chân từ một bên cầu thang truyền đến.

Đôi mắt Yến Như Cảnh nheo lại, một bộ dạng cáo già xảo quyệt, quay đầu nhìn về phía con trai mình, “Cái đĩa này, cha nhìn như thế nào cũng cứ cảm thấy quen mắt?”

Ông nói lời này rất ý vị sâu xa, tuy rằng không nói rõ, nhưng ý tứ ám chỉ mười phần.

Quen mắt là được rồi.

Yến Hoài chỉnh lại cổ áo ngủ, cũng đi theo mà nâng mắt, anh chỉ liếc mắt một cái cực kỳ ngắn ngủi, vừa liếc qua nhân vật chính liền thu hồi lại, anh “Vâng.” một tiếng, khóe miệng nhẹ cong lên: “Cái này là cái mà cha tặng cho người ta.”

Yến Như Cảnh vỗ trán, “Cha nói, thảo nào lại giống như đúc với cái trước kia!”

Dừng vài giây, ông lại nghĩ tới trọng điểm, nhíu mày nhìn về phía Yến Hoài, “Cho nên cái đĩa này bằng cách nào lại tới tay con?”

Yến Hoài đi đến bên sô pha ngồi xuống, chân dài vừa nâng, vạt áo ngủ liền trượt xuống vài phần, lộ ra đôi chân rắn chắc của người đàn ông ở phía dưới, anh không chút để ý, ăn ngay nói thật: “Mua.”

Yến Như Cảnh cũng đi theo chạy tới ngồi xuống, ông có chút sốt ruột, còn có chút kích động, “Con trai, rốt cuộc con cũng biết hiếu kính cha sao?!”

Yến Hoài nghiêng đầu nhìn ông, trên mặt không biểu tình.

Yến Như Cảnh dùng sức vỗ một cái lên bờ vai anh, “Ai, cha nói con tuy rằng tính tình cổ quái, như hũ nút không biết thể hiện tình cảm, nhưng trong lòng khẳng định cũng sẽ nhớ thương cha, biết cha luyến tiếc chiếc đĩa này, cho nên mới mua lại một chiếc giống y như đúc…”

Ông vừa nói vừa quay đầu đưa mắt nhìn cái đĩa trên cao kia, rất cảm khái mà buông tiếng thở dài: “Con đừng nói, sau khi cha tặng người ta xong thật đúng là có chút nhớ nó… Chỉ là cao như vậy, muốn lấy xuống chắc phải dùng thang đi?”

Yến Như Cảnh mãi chìm đắm trong thế giới tươi đẹp mà tự ông sáng tạo ra, trước sau đều không hề để ý đến người con trai đang ngồi một bên lẳng lặng nhìn ông biểu diễn.

Cho đến khi ông nói đến vấn đề lấy cái đĩa xuống, Yến Hoài mới ngắt lời ông: “Cha.”

Yến Như Cảnh dừng lại, yên tĩnh nửa giây, ông dường như trêu ghẹo mà hỏi một câu: “Như thế nào, chắc không phải chỉ một cái đĩa con cũng không bỏ được cho cha chứ?”

Ông nghĩ thầm, nếu Yến Hoài nói “Vâng.”, ông lập tức sẽ nổi giận đùng đùng mà bỏ về, hơn nữa từ giờ sẽ tuyệt giao với đứa con bất hiếu này!

Sau đó giây tiếp theo, ông nghe thấy Yến Hoài “Vâng.” một tiếng.

“…”

Lửa giận của Yến Như Cảnh xông thẳng lên não, tóc cũng đi theo mà dựng đứng lên, “Một cái đĩa cũng không chịu cho cha, cái đĩa này là vợ của con chắc?”

Ông phản ứng kịch liệt, tuy rằng đã tận lực khắc chế, nhưng vẫn khiến dì Hàn đang bận việc trong phòng bếp hoảng sợ, vừa ra liền thấy, cha con hai người một người đứng một người ngồi, một người tức sùi bọt mép, một người vân đạm phong khinh.

Không khí có chút kỳ lạ.

Giống như đang giương cung bạt kiếm, nhưng nhìn kỹ lại, vị đang ngồi kia căn bản không có ý tứ muốn giằng co cùng ông.

Với tính tình Yến Hoài không giống người sẽ cãi nhau cùng người khác.

Nhưng dì Hàn dù nhiều hay ít vẫn sợ hai cha con thật sự làm tổn thương hòa khí, vừa rồi khi bà ở trong phòng bếp cũng nghe được vài câu, biết là về chuyện cái đĩa kia, vội vàng giải thích nói: “Tiên sinh, cái đĩa kia được cậu chủ mua về từ rất lâu rồi, coi như bảo bối… lúc mới đầu tôi còn tưởng rằng cậu ấy cũng giống ngài bắt đầu thu thập đồ cổ, về sau mới biết được cậu chủ mua chiếc đĩa này từ tay thiếu phu nhân, đây còn không phải là tình thú của những người trẻ tuổi sao, cậu ấy xem nó như tín vật đính ước, thật sự tình cảm cậu ấy dành cho ngài vẫn có chút…”

Dì Hàn chưa nói xong, nhưng chỉ qua mấy câu ngắn ngủi, biểu tình Yến Như Cảnh đã biến hóa rất nhiều lần.

Vừa rồi là nhiều mây âm u, lúc này bão táp đang có xu hướng tiến về phía trước lại đột ngột dừng lại.

Điểm này hai cha con thật ra rất giống nhau, tâm tình bất định.

Yến Như Cảnh nhạy bén bắt lấy ba chữ “Thiếu phu nhân”, ông quay đầu đưa mắt nhìn Yến Hoài, sau đó lại quay về nhìn về phía dì Hàn, ngay lập tức ông cảm thấy hỏi dì Hàn so với đứa con trai miệng như hến này dễ hơn nhiều, vì thế ông hỏi dì Hàn: “Bà Hàn, vừa rồi bà nói thiếu phu nhân, hiện tại người đâu?”

Dì Hàn nghe ra ông không hề biết thiếu phu nhân, nên cũng không dám nói nhiều, chỉ thành thật đáp: “Chắc hẳn còn đang đóng phim… Ai, tôi nhớ ra đêm nay cô ấy không có lịch quay, lúc này hẳn là cũng nhanh chóng trở lại đi!”

Yến Như Cảnh gật đầu, nháy mắt liền quên mất cái đĩa kia, một lần nữa ngồi trở lại, lầm bầm lầu bầu nói thầm một câu: “Thật đúng là vợ của con trai a.”

Cũng không biết con dâu cả của ông trông thế nào, có xinh đẹp giống vị tiểu thư đến nhà lần trước hay không.

Yến Như Cảnh dựa vào sô pha, lấy một quả anh đào dì Hàn vừa bưng lên bỏ vào trong miệng, tâm bình khí hòa mà chờ con dâu  trở về nhà.

-

Hòa Vi lái xe đi dạo một vòng lớn, hơn 7 giờ mới dừng xe tại gara.

Cô vẫn không dám đi vào ngay lập tức, mà ngồi trên xe nhắn tin cho Yến Hoài: 【 Cha anh còn ở nhà sao? 】

Yến Hoài không mang di động xuống tầng, vì thế không thấy được.

Hòa Vi ở trên xe đợi nửa ngày, cũng không thấy Yến Hoài trả lời, cô đoán hiện tại Yến Hoài vẫn đang làm việc, hơn nữa vừa rồi khi về nhà cũng không thấy chiếc xe lạ nào ngừng trước cổng, hơn nữa nếu Yến Như Cảnh còn ở nhà mà nói, Yến Hoài không có khả năng vì công việc mà không bồi cha già trong chốc lát, lại tiến thêm một bước mà nói, nếu lúc này Yến Hoài đang ở cạnh Yến Như Cảnh, không có khả năng anh không có thời gian nhắn tin trả lời cô.

Mấy cái suy đoán kết hợp lại với nhau, vậy chỉ còn lại một nguyên nhân——

Yến Như Cảnh đi rồi!

Hòa Vi bị chính suy nghĩ logic kín đáo của mình làm cho sợ ngây người, tâm tư thả lỏng, vội vàng đẩy cửa xe xuống xe.

Kỳ thật việc gặp mặt người lớn này, trong lòng Hòa Vi cũng rõ ràng.

Cho dù có thể kéo dài thêm một ngày, cũng tuyệt đối không thể kéo dài qua một năm, chẳng qua lần này Yến Như Cảnh đánh bất ngờ thật sự khiến cô có chút trở tay không kịp, Hòa Vi hoàn toàn không có chuẩn bị.

Đặc biệt trước đó, cô lấy thân phận bạn gái cũ của Yến Thần, để gặp mặt Yến Như Cảnh.

Hòa Vi thở dài, giơ tay ấn lên huyệt thái dương, lấy chìa khóa cắm vào ổ khóa, sau đó chuyển động, lại duỗi tay đem cửa đẩy ra.

Biệt thự Quan Hải Uyển có vườn hoa với mấy trăm cây, nhánh cây thấp thoáng chặn không ít ánh đèn, thoạt nhìn có chút mơ màng, cho nên khi mở cửa ra, ánh đèn thủy tinh long lanh ở bên trong đối lập hoàn toàn với khung cảnh bên ngoài.

Nhưng mà đối lập hơn không phải là ánh đèn, mà là âm thanh nói chuyện vô cùng náo nhiệt bên trong.

Hòa Vi đứng tại cửa ra vào, tuy rằng nhìn không ra mấy người trong phòng khách, nhưng lại có thể nghe rành mạch tiếng bọn họ nói chuyện.

Một người, hai người, ba người… Ước chừng có bốn năm người đang nói chuyện vui vẻ.

Hòa Vi phản ứng, vừa muốn đóng cửa lại để bình tĩnh trong chốc lát, dì Hàn liền chú ý tới động tĩnh bên này, mặt mày hớn hở mà chào đón, “Tiểu Vi đã về rồi?”

“…”

Thanh âm trong phòng khách đột nhiên im bặt.

Khóe miệng Hòa Vi giật giật, xấu hổ mà đứng yên ở chỗ ra vào, chỉ đổi giày mà ước chừng cũng mất tới vài phút.

Cô gần như bị dì Hàn lôi kéo tiến vào phòng khách, hôm nay dì Hàn cũng rất vui vẻ, cười nhắc nhở cô: “Tiên sinh, chị họ và chồng của cô ấy đều tới đây…”

Đang nói, hai người đã qua cửa tiến đến phòng khách.

Vẫn là Yến Tình chào hỏi trước tiên: “Vi Vi?”

Hòa Vi giương mắt, nhìn bốn người trong phòng khách.

Yến Tình ngồi một bên đang ôm máy tính bảng, Yến Như Cảnh cùng một người đàn ông xa lạ đang chơi cờ năm quân, Yến Hoài ngồi một bên không tham dự vào đề tài của bọn họ, trong tay anh còn đang cầm một tờ báo tài chính kinh tế.

Mà giờ khắc này, có vài người không hẹn mà cùng nhìn lại đây.

Trong nháy mắt Hòa Vi có loại cảm giác cô trở thành con khỉ trong vườn bách thú bị người vây xem, cô nhìn về phía Yến Như Cảnh, khẩn trương đến mức nuốt một ngụm nước miếng.

Yến Như Cảnh nhìn thấy cô phản ứng đầu tiên là vui vẻ, phản ứng thứ hai là sửng sốt, phản ứng thứ ba hoàn toàn là rắc rối và phức tạp.

Ông mông lung, nhìn chằm chằm Hòa Vi một hồi lâu, kinh ngạc buột miệng thốt ra một câu: “Cô gái nhỏ… cháu không phải bạn gái của Yến Thần sao?”

Lời này vừa ra tới, ngay cả Yến Tình cùng chồng cô ấy, bao gồm dì Hàn, tất cả đều phát ngốc.

Bên tai Hòa Vi nóng lên, vừa rồi thời điểm tiến vào cô còn cầu nguyện tốt nhất Yến Như Cảnh không nhớ rõ cô, như vậy thật tốt, cả đại gia đình đều vui mừng.

Kết quả không như tưởng tượng, không quá hai giây, Yến Như Cảnh liền nhận ra cô.

Khuôn mặt nhỏ của Hòa Vi từ trắng chuyển sang hồng, muốn giải thích nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào, miệng giật giật, còn chưa phát ra lời gì, Yến Hoài liền đứng dậy, giữ chặt tay cô ấn cô ngồi xuống ghế sô pha, anh đứng ở phía sau cô, hơi cúi người, anh cũng không phủ nhận, giọng nói đàn ông vang lên từ trên đỉnh đầu cô: “Hiện tại cô ấy là vợ của con, sau này vẫn như vậy.”