Câu trả lời này là đáp lại câu “Lớn lên một tuổi” vừa rồi của cô, nhưng từ trong miệng Yến Hoài nói ra, dường như mang thêm một loại ý vị không minh bạch.
Đèn trong phòng vừa mới tắt, Hòa Vi gần như không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, cô dứt khoát nhắm mắt, “Anh đến từ lúc nào ạ?”
“Vừa mới.”
“Ăn tối chưa?”
Hòa Vi nhớ rõ Yến Hoài không thích ăn cơm trên máy bay, cũng không biết anh ngồi loại xe gì tới đây, lúc này khí lạnh trên người vẫn rất nặng, Hòa Vi ngoài ý muốn không cảm thấy lạnh, chỉ duỗi tay sờ soạng để nắm tay anh.
“Em đến phòng bếp xem một chút,” Hòa Vi giật giật, “Anh buông em ra trước đã.”
Lần này Yến Hoài thế nhưng thật nghe lời, vừa dứt lời, anh liền buông lỏng tay, Hòa Vi xoay người, điều duy nhất mà cô có thể nhìn thấy chính là đôi mắt mang theo ánh sáng của người đàn ông, những thứ khác hoàn toàn mơ hồ, cô chỉ có thể duỗi tay kéo tay Yến Hoài, “Bật đèn.”
Cô căn bản nhìn không thấy công tắc mở ở chỗ nào.
Yến Hoài duỗi tay điểm nhẹ vào đáy mắt cô, “Thấy không rõ?”
“Vâng...” Hòa Vi gật đầu, “Từ nhỏ đã như vậy.”
Bệnh này so với bệnh quáng gà thì khẳng định là tốt hơn một chút, nhưng cũng không kém bao nhiêu, chủ yếu chính là, uống thuốc cũng không có tác dụng.
Điểm giống nhau của bản nhân Hòa Vi và nguyên chủ không nhiều lắm, buổi tối không nhìn rõ mọi thứ là một điểm.
Điểm tốt giống nhau thì không có, nhưng điểm xấu thật ra lại có một đống lớn.
Hòa Vi nghe thấy Yến Hoài hỏi như vậy, ngay tức khắc liền nghĩ tới một sự kiện, cô nhẹ giọng gọi anh: “Yến Hoài…”
“Lạch cạch” một tiếng, đèn được anh bật lên.
Hòa Vi nheo mắt, dùng hơn mười giây để thích ứng ánh sáng, đến khi đôi mắt có thể mở hoàn toàn, cô mới lại hỏi: “Vạn nhất di truyền làm sao bây giờ ạ?”
Yến Hoài quay đầu nhìn cô, “Di truyền cái gì?”
Hòa Vi giơ tay chỉ đôi mắt của mình, “Chính là đôi mắt ạ.”
“Di truyền cho ai?”
“…”
Còn có thể di truyền cho ai… Chẳng lẽ còn có thể cho anh chắc?
Khóe miệng Hòa Vi giật giật, “Cho con a.”
Cô không thèm để ý đến thái độ của anh, kéo ngón tay anh hỏi, “Làm sao bây giờ ạ?”
Cảm xúc của Hòa Vi dao động một cách rõ ràng, ở trước mặt người khác khả năng sẽ cố tình che dấu, nhưng ở trước mặt Yến Hoài về cơ bản nên là dạng gì sẽ là dạng ấy, cho nên cô mới sốt ruột đến mức hai đầu lông mày đều nhíu chặt, khóe miệng cũng mím có chút khẩn trương.
Tầm mắt Yến Hoài dừng lại trên gương mặt cô vài giây, sau đó di chuyển, dừng ở trên bụng nhỏ bằng phẳng của cô, “Có?”
“…Không có.”
“Vậy em gấp cái gì?”
“…”
Cứ như vậy vài giây, Hòa Vi thật sự bị anh hỏi tới mức á khẩu, trầm mặc một lát nhưng vẫn không nghĩ ra câu gì để nói.
Rất rõ ràng Yến Hoài không quá để ý chuyện này, duỗi tay ôm lấy vai cô, “Về sau lại nói.”
Hòa Vi: “…”
Tính toán, cô và nguyên chủ lớn như vậy, cũng không gặp vấn đề lớn gì, nếu về sau thực sự có em bé thì kiểm tra định kỳ thường xuyên là được, hiện tại nghĩ nhiều như vậy cũng không có làm được gì.
Hòa Vi không tiếp tục suy nghĩ vấn đề này nữa, tùy tiện lấy áo khoác khoác lên người, cô nhẹ nhàng mở cửa, sau đó nhỏ nhẹ hỏi Yến Hoài, “Hiện tại khả năng chỉ có mì, có thể chứ?”
Yến Hoài “Ừ.” một tiếng.
Bởi vì đang sống nhờ tại nhà của thôn dân, Hòa Vi sợ đánh thức những người khác, cho nên bước chân rất nhẹ nhàng.
Bên ngoài phòng khách có một cái bếp lò, cho nên nhiệt độ không quá thấp, Hòa Vi chỉ khoác một chiếc áo khoác cũng đủ để chống lạnh, ngay cả đèn cô cũng không dám mở, mà dựa vào ánh sáng từ bếp lò đưa mắt nhìn phòng bếp một lượt.
Bởi vì là ăn tết, cho nên cơm tất niên rất phong phú, nhưng mà giờ đã khuya rồi, Hòa Vi cũng không dám để Yến Hoài ăn đồ ăn có quá nhiều dầu mỡ, nấu một tô mì trứng, không quá vài phút liền bưng ra.
Bên ngoài phòng khách có một bàn trà nhỏ, Hòa Vi đặt tô mì lên bàn, sau đó ngồi bên cạnh nhìn Yến Hoài ăn mì.
Chắc hẳn đã hình thành thói quen từ trong nhiều năm, cho dù anh không ăn cơm tối, nhưng lúc này động tác ăn cơm cũng thong thả ung dung mà ưu nhã, ăn hết một tô mì, thậm chí anh không hề phát ra âm thanh.
Hòa Vi nhìn chằm chằm vào tô mì không trước mặt, “Ăn no chưa?”
Yến Hoài giương mắt nhìn cô, cười như không cười, không nói chuyện.
Hòa Vi đoán anh đã no rồi, hơn nữa ngay cả không no, cũng không thể ăn thêm.
Cô cầm bát trở về phòng bếp, rửa sạch, lăn lộn trong chốc lát, hôm nay là ngày vui, tuy rằng không bắn nhiều pháo hoa, nhưng bên ngoài có không ít trẻ con đang làm ầm ĩ, cô nửa điểm buồn ngủ cũng không thấy, “Mấy giờ ạ?”
“10 giờ rưỡi.”
Hòa Vi tắt đèn phòng khách, bởi vì căn nhà mà cô sống nhờ đã đóng cửa, cho nên lúc này không có ánh đèn, chỉ có thể nhìn thấy màu hồng từ bếp lò.
Hòa Vi chớp chớp mắt, “Yến Hoài, em lại không nhìn thấy…”
Cô nghe thấy thanh âm người nọ đứng dậy, sau đó chính là tiếng bước chân nhẹ mà ổn, rồi đến hơi thở lạnh thấu xương trên người người đàn ông tới gần, Hòa Vi vừa muốn duỗi tay kéo anh, người nọ liền duỗi tay đỡ lấy sau cổ cô, một tay khác nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn xuống.
Anh vừa ăn mì xong, trong miệng còn mang theo hương vị rất thanh đạm, môi hai người chạm nhau, Hòa Vi sửng sốt hai giây mới giơ tay, ôm lấy cổ anh đón ý mà hùa theo.
Hòa Vi khó có khi phối hợp như vậy, vì thế nụ hôn này lại càng trở nên sâu thẳm.
Yến Hoài đẩy cô đi vài bước, thẳng đến khi đè cô ở trên tường mới dừng lại, giọng nói cực thấp, “Không no.”
Hô hấp Hòa Vi khó khăn, chân cũng có chút mềm, mới vừa nhẹ nhàng nức nở một tiếng, ánh đèn trên đỉnh đầu đột nhiên sáng lên.
“…”
“…”
Hai người đều cứng ngắc, Hòa Vi là giật mình, còn Yến Hoài là chuyện tốt bị đánh gãy nên không vui.
Nửa đêm chủ nhà tỉnh dậy vì khát nước cũng cứng lại, giây tiếp theo, chị ta run rẩy nói: “Sắc, sắc, sắc lang a!”
Người chủ nhà này là người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, giọng cực lớn, một tiếng hét như sư tử hà đông, nhanh chóng kéo những người bên ngoài tới đây.
Không đến mười phút, phòng khách liền nhiều thêm mười mấy người, có thôn dân, còn có đồng nghiệp trong đoàn phim.
Một đám người nhìn chằm chằm Hòa Vi cùng Yến Hoài, không hẹn mà cùng an tĩnh, một lúc lâu sau, đạo diễn mới khụ một tiếng, giải thích nói: “Yến tổng là chồng của Tiểu Hòa, không phải cái gì sắc, sắc lang…”
Bà chị vừa hét lên rõ ràng bây giờ mới phản ứng lại, lại nhìn về phía tên “Sắc lang” kia, áo mũ chỉnh tề, lúc này sắc mặt không được tốt lắm, nhưng rõ ràng áp lực đang bị đè nén không bộc phát ra ngoài.
Bà chị xấu hổ mà ho khan vài tiếng, “Chủ yếu là bởi vì chưa thấy qua, cho nên…”
Hòa Vi vội vàng nói, “Chị, em hiểu mà… anh ấy thật sự là chồng em.”
Thấy Yến Hoài nhíu mày trầm mặt không nói lời nào, Hòa Vi duỗi tay véo anh một cái, lúc này Yến Hoài mới nâng mắt, “Ừ.” một tiếng, “Không sao.”
Anh nhìn về phía mấy người, “Thời gian không còn sớm——”
Người nọ lập tức nói, “Tan tan, hai người cũng mau chóng trở về đi, ai anh bạn, có chuyện gì cứ tìm tôi là được!”
Khóe miệng Yến Hoài hơi cong, không giống như đang cười, nhưng ít nhất sắc mặt không tối như lúc vừa rồi, “Cảm ơn.”
Lại gật đầu với đạo diễn cùng những người khác, anh đứng dậy, lôi kéo Hòa Vi trở về phòng.
“Phanh” một tiếng, cánh cửa đóng lại trước mặt mọi người.
Phòng khách ngay lập tức sôi sục, đạo diễn không nén được hưng phấn, lại sợ người bên trong nghe thấy, cho nên đè thấp thanh âm hỏi: “Vừa rồi hai người bọn họ đã làm gì?”
“Ai u…” Bà chị biểu tình xuất sắc lên, “Thân thiết rất hăng hái!”
-
Ngày mùng một, Hòa Vi chỉ ngủ tới hơn 7 giờ.
Cô ở đây mấy tháng, ngày đêm có chút đảo lộn, buổi sáng vẫn là bị tiếng pháo cùng tiếng ầm ĩ ngoài cửa đánh thức, bởi vì không ngủ đủ, Hòa Vi xoa xoa đôi mắt mới có thể miễn cưỡng mở ra.
Ổ chăn quá ấm áp, Hòa Vi không muốn ra ngoài, chui ở trong chăn lướt Weibo.
Ngoài dự đoán của mọi người, vị trí đầu tiên trên hot search không ngờ lại liên quan đến 《 Ô Sơn 》, tiêu đề # Đoàn phim tại Ô Sơn #.
Chẳng lẽ ngày đầu tiên của năm mới, người trong đoàn phim bọn họ đã bị bôi đen sao?
Hòa Vi còn chưa click mở, đã nhíu mi, kết quả vừa click mở liền thấy, bài viết đầu tiên khiến cô hơi bối rối.
Nữ chính: 【 Ai u! 】
Kéo xuống chút nữa, phía dưới là những nhân vật khác trong đoàn phim, nội dung không nhiều lắm, về cơ bản tất cả đều chung một phong cách này——
【 Kích thích! 】
【 Ai nha! 】
【 Có ý nghĩa. 】
【 Hưng phấn! 】
【 Kích động! 】
Thậm chí ngay cả đạo diễn Lý hơn nửa năm mới đăng Weibo một lần: 【 Tuổi trẻ thật tốt! 】
Hòa Vi: “…”
Xem bộ dáng này, hình như là ngoại trừ cô thì toàn bộ đoàn phim, tối hôm qua tất cả mọi người đều đăng Weibo.
…Tình huống gì thế này?
Ngay cả chính cô cũng cảm thấy không thích hợp, càng đừng nói đến cư dân mạng, phía dưới phần bình luận mọi người đang suy đoán một cách sôi nổi——
【 Cho nên việc khiến cho cả đoàn phim trở nên hưng phấn là chuyện gì! Cầu giải đáp! 】
【 Vì sao đêm qua chỉ có mình @ Hòa Vi không đăng Weibo? 】
【 @ Hoa Ảnh truyền thông, xin hỏi ông chủ của mấy người còn ở Đồng Thành không? 】
Không ngờ nhất là weibo Hoa Ảnh truyền thông official chia sẻ và trả lời @ Hoa Ảnh truyền thông: 【 Ông chủ không ở. 】
Ngay tức khắc cộng đồng mạng liền hiểu rõ, cũng học bộ dáng của những người khác trong đoàn phim mà bình luận, vì thế sau một đêm, dưới phần bình luận có thể thấy được một số lượng lớn những bình luận dạng “Kích thích” “Có ý nghĩa”.
……
Hòa Vi cảm thấy hiện tại cô đã không còn hình tượng gì đáng nói.
Tưởng tượng đến tên đầu sỏ gây tội ngay bên cạnh, Hòa Vi liền kéo chăn lại đây một ít, giọng nam phía sau vang lên, hơi khô khốc và khàn khàn, “Hử?”
Hòa Vi: “Hừ.”
-
Năm nay rất bận rộn, ngay cả kỳ nghỉ của Yến Hoài cũng dài hơn Hòa Vi.
Yến Hoài ở đây đến ngày mùng năm, mới bay trở về Đồng Thành đi làm.
Qua năm mới, thời gian dường như cũng trôi qua nhanh hơn, mỗi một ngày đều kết thúc nhanh một cách dị thường.
Cuối tháng 2, 《 Ô Sơn 》 hoàn toàn đóng máy, lại dọn dẹp mấy ngày, ngày 1 tháng 3 chính thức lên đường trở về, ai về nhà người nấy.
Sau khi xuống máy bay, Hòa Vi không nhắn tin cho Yến Hoài, mà trước tiên gửi tin nhắn cho Tưởng Tùng: 【 Tưởng lão sư, tôi đã đóng máy và quay về rồi! 】
Bên kia không trả lời.
Hòa Vi lại nhắn cho Yến Tình một tin nhắn tương tự.
Nửa phút sau, Yến Tình trả lời: 【 May mà cô đã trở lại, tôi cảm giác Yến Hoài nghẹn đến hỏng rồi. 】
Cách vài giây, giống như sợ Hòa Vi không tin, cô ấy lại nhắn thêm một tin: 【 Thật, nghẹn hỏng rồi. 】
Hòa Vi: 【 Không đến mức đấy đi…】
Trong thời gian này Yến Hoài ít nhất cũng đến thăm cô hai lần… Tuy rằng hai lần này, mỗi ngày anh đều thể hiện như người dục cầu bất mãn.
Yến Tình cũng không tiếp tục đề tài này, dù sao nghẹn hay không nghẹn, Hòa Vi sẽ tự mình cảm nhận được, cô trở lại vấn đề chính: 【 zlần này đóng phim cảm giác thế nào? 】
Hòa Vi: 【 Khá tốt ạ. 】
Yến Tình: 【 Đạo diễn Lý bên kia nói thế nào? 】
Hòa Vi: 【 Nói lần sau có nhân vật thích hợp sẽ dành cho em. 】
Tuy nhiên Hòa Vi hơi nghi ngờ lời nói của ông ấy, đạo diễn nào cũng thế, cho dù không hài lòng với diễn viên, cũng không có khả năng vừa hợp tác xong liền nói với đối phương mấy câu như “Lần sau không bao giờ hợp tác với cô nữa”.
Yến Tình yên tâm: 【 Như vậy hẳn là đối với cô rất vừa lòng, đạo diễn Lý không phải người nói chuyện tùy tiện, nếu ông ta nói như vậy, chắc chắn là có ý định tiếp tục hợp tác với cô. 】
Hòa Vi: “…”
Yến Tình tiếp tục nói: 【 Đạo diễn Tưởng bên kia mấy ngày trước cũng liên hệ với tôi, giống như cũng muốn hợp tác với cô. 】
Yến Tình: 【 Trước tiên cô cứ nghỉ ngơi điều chỉnh hai ngày, tôi hỏi bên kia kỹ càng tỉ mỉ hơn một chút. 】
Nói xong chuyện quan trọng, Yến Tình lại gửi một tấm hình qua đây.
Là lịch trình sắp tới của cô, Hòa Vi nhìn đại khái vài lần.
Bởi vì lần trước hợp tác cùng K&G nhận được sự hưởng ứng rất tốt, vì thế lại có thêm hai nhãn hiệu lớn xa xỉ mời cô làm người phát ngôn tại Trung Quốc.
Nhưng đây lại là hai nhãn hiệu đang cạnh tranh nhau, cho nên Yến Tình dùng kí hiệu “/”, dùng để tỏ vẻ chỉ được chọn một.
Hòa Vi nhớ rằng nhãn hiệu thứ nhất luôn không thoải mái khi hợp tác với người trong nước, vì thế cô liền chọn người sau và gửi tin nhắn cho Yến Tình.
Còn có hai chương trình thực tế phải ghi hình, xuống chút nữa, giữa tháng ba là công chiếu 《 Điệp Ảnh 》, cuối tháng năm có lễ trao giải “Giải thưởng Phi Thiên”.
“Giải thưởng Phi Thiên” Hòa Vi đã từng nghe qua không dưới năm lần, là giải thưởng tổng hợp bao gồm phim truyền hình, điện ảnh, âm nhạc, ở trơng nước có địa vị rất cao, về cơ bản thì tương đương với “Giải thưởng Kim Tượng” của Trung Quốc
Hòa Vi có chút tò mò: 【 Chị, chị xác định em có thể vào đây sao? 】
【 Ban tổ chức mời cô, cô nói đi? 】
【 Công bố danh sách khách mời sớm như vậy sao? 】
【 Danh sách còn chưa công bố, bởi vì còn mấy bộ phim điện ảnh phim truyền hình chưa được công chiếu, danh sách cũng chưa được hoàn thiện vì thế mới không công khai, tuy nhiên họ bắt đầu mời trước một số khách mời từ trước tháng hai. 】
Hòa Vi có chút kích động: 【 Em có bộ phim gì được chọn vào vòng trong ạ? 】
Yến Tình: 【 Nữ phụ xuất sắc nhất trong 《 Hoàng Nữ 》, còn có nhạc phim hay nhất của 《 Hoàng Nữ 》. 】
Hòa Vi hít một hơi, tâm tình cả người đều tốt lên.
Yến Tình: 【 Còn vấn đề gì không? 】
Hòa Vi: 【 Không có ạ. 】
Yến Tình: 【 Yến Hoài biết hôm nay cô trở về chưa? 】
Hòa Vi: 【 Không biết, chị trước tiên đừng nói cho anh ấy. 】
Yến Tình nháy mắt liền nghĩ tới lúc trước đạo diễn Lý có đăng một câu lên Weibo “Tuổi trẻ thật tốt”, cô cũng không khỏi cảm khái vài câu: 【 Đã biết, mấy người trẻ tuổi các cô gọi là tình thú, còn biết tạo bất ngờ. 】
Hòa Vi gửi một icon qua, đầu kia không trả lời, cô cũng không tiếp tục quấy rầy Yến Tình làm việc, kéo vali hành lý lên xe trở về nhà.
Giữa trưa Hòa Vi về đến nhà, ở nhà ngủ cả buổi chiều.
Vừa ngồi xe vừa ngồi máy bay lăn lộn lâu như vậy, đầu Hòa Vi có chút choáng váng, không muốn ăn uống gì, buổi tối chỉ ăn mấy thìa cháo, ngay cả thức ăn cũng chỉ ăn có hai miếng.
8 giờ tối, Yến Hoài còn chưa trở về, nhưng cô lại nhận được tin nhắn từ Tưởng Tùng: 【 Được rồi, tôi nên nói với cô hay nói với Tiểu Tình? 】
Hòa Vi do dự một chút, vẫn nên nói với Yến Tình đi.
Không phải cô không có quyền tự chủ, chủ yếu là đầu tiên không đề cập tới thân phận chị gái của Yến Tình, ít nhất thì cô ấy vẫn là người đại diện của Hòa Vi, trong khoảng thời gian này vẫn luôn giúp đỡ dìu dắt cô, nên cô ấy có quyền tham gia vào việc này.
Vì thế Tưởng Tùng nhanh chóng đi tìm Yến Tình, nửa ngày không thấy nhắn tin lại.
Hòa Vi bận rộn suốt mấy tháng, rốt cuộc cũng thanh nhàn, ngồi trong phòng khách xem TV một lát.
Thời gian này, những bộ phim 8 giờ trên TV về cơ bản đều có nội dung cẩu huyết, nếu muốn thả lỏng, Hòa Vi cũng không muốn xem mấy bộ phim này cho đau đầu óc, chọn một bộ phim tình cảm Hàn quốc để xem các oppa.
Có thể là bởi vì bộ phim này quá mức dịu dàng, Hòa Vi xem đến 9 giờ rưỡi, mơ mơ màng màng ngủ gật trong nước mắt của BGM.
Rõ ràng hôm nay thời gian ngủ của cô không ngắn, nhưng lại giống như vẫn chưa hề được ngủ, tuy nhiên rốt cuộc là bởi vì ngủ trên sô pha không quá thoải mái, cho nên cô ngủ không quá sâu, có người chạm vào liền tỉnh.
Người nọ rất nhẹ nhàng kéo cánh tay cô, một tay xuyên qua đầu gối cô, vừa muốn đem người bế lên, Hòa Vi liền mở to mắt, cô nhẹ nhàng chớp mắt, sau khi thấy rõ ràng là Yến Hoài mới ồm ồm hỏi một câu: “Vừa trở về sao?”
Hôm nay trên người Yến Hoài không có mùi rượu, hẳn là chỉ tăng ca bình thường.
Anh nhẹ “Ừ.” một tiếng, “Mệt sao?”
Hòa Vi lắc đầu, cách vài giây, chờ Yến Hoài bế ngang lên, cô mới nhỏ giọng nói: “Có chút đói bụng.”
Buổi tối không ăn nhiều, qua mấy giờ, cơn đói mới chậm chạp đi lên.
Yến Hoài nghe vậy, lại đặt cô lên sô pha, rũ mắt nhìn cô: “Đói bụng?”
Hòa Vi gật đầu.
Yến Hoài đứng dậy, “Anh (nấu mì - phía dưới) cho em ăn.”
“…”
Không biết có phải bởi vì cô xuyên sách tới đây hay không, cho nên đối với loại lời nói này cực kỳ mẫn cảm, đáy lòng phảng phất như có một ngọn lửa bốc lên, cô duỗi tay túm lấy gối ôm gác giữa hai người, trừng mắt nhìn Yến Hoài một cái: “Em không ăn.”
Cô ôm gối rời khỏi sô pha, sau đó “Đăng đăng đặng” mà lên lầu.
Yến Hoài: “…”
Con mẹ nó chẳng lẽ anh lại nói sai gì rồi sao, đang êm đẹp sao tự dưng lại tức giận chứ?
Dỗ dành vợ mới là chuyện quan trọng, đúng lúc dì Hàn nghe thấy động tĩnh nên xuống lầu, Yến Hoài liền nhờ dì Hàn nấu cho Hòa Vi một tô mì, còn mình thì nhanh chóng lên lầu.
Không phải Hòa Vi tức giận, cô chỉ cảm thấy xấu hổ và giận dữ, cô ghé vào trên giường, lấy chăn bọc mình đến kín mít.
Yến Hoài: “…”
Sau một thời gian khá dài không gặp, nha đầu này như thế nào không những không nhiệt tình, còn đề phòng anh như đề phòng cướp thế?