Bao cao su đã sử dụng bị rơi xuống đất, chất lỏng trắng đục cứ thế tuôn ra bên ngoài.
Người con gái lau nước mắt, cho đến thời điểm hiện tại một cái liếc mắt cô cũng không cho anh, đôi mắt nhỏ đỏ bừng vì khóc.
Tần Thận biết mình đã chọc đến giới hạn của cô. Ngay từ lúc vuốt ve anh đã nảy sinh ý định xấu rồi, cơ thể cô phải chịu đựng sự khó chịu, nếu lúc trước thảo luận với cô ‘yêu’ thêm lần nữa, khẳng định sẽ nhận lại sự từ chối của cô. Anh đã như người đi trên dây khó có thể xuống rồi, cộng thêm việc đêm nay thân thể cô mẫn cùng cùng yêu kiều hơn rất nhiều khiến anh nhất thời tinh trùng lên não thèm khát được trải nghiệm một lần.
Anh thử vươn tay vuốt ve gương mặt cô nhưng người con gái đã thẳng thừng gạt tay anh ra.
Cảm xúc tràn ngập tức giận, cô khóc: “Không cho chạm vào, bẩn muốn chết, bẩn muốn chết.”
Anh cười khổ hỏi: “Nơi nào bẩn?”
“Anh, chính là anh,” Trong lòng tủi thân, cô nói: “Em đã nói không thích như vậy mà anh còn cố tình làm, chán ghét người đàn ông xấu xa tên Tần Thận.”
Tần Thận thật tâm xin lỗi: “Bảo bối nhỏ, anh sai rồi, là do anh không khống chế được.”
Khác với trước đây, hành động lần này của anh thực sự chọc giận cô, cô lúc này không chọc ghẹo ngược lại anh, càng không thèm để ý đến anh, vùi mặt vào giữa gối khóc thút thít.
Điều này khiến anh vô cùng áy náy, anh vội vàng tiến lại gần, ôm người con gái nhỏ bé đang tức giận vào lòng, vừa dỗ dành vừa nhỏ giọng xin lỗi.
Tần Diệp Tân khóc cạn nước mắt, cả người run lên, mặc kệ trên người còn mặc quần áo hay không, chật vật đứng dậy đi vào phòng tắm.
‘Cạch’ một tiếng, cửa phòng tắm bị khóa trái. Sau đó, trong phòng tắm truyền ra tiếng nức nở khó kìm chế của người con gái, Tần Thần đứng trước cửa phòng tắm, gương mặt nghiêm túc tràn đầy lo lắng.
Một lúc lâu sau, anh nghe được tiếng nước chảy trong phòng tắm. Người đàn ông vẫn đứng chôn chân trước cửa, trong phòng ngủ yên tĩnh chỉ còn độc âm thanh tiếng nước chảy, đánh vào từng giác quan của anh khiến cho anh tỉnh táo hơn.
Phải rất lâu rồi mới thấy biểu cảm lo lắng cùng đề phòng cẩn thận của anh như vậy.
Sau khi Tần Diệp Tân tắm xong, cô cẩn thận chườm đá lạnh để ngày mai đi làm không bị chú ý. Cô gia nhập công ty không lâu, hiện tại phụ trách khá nhiều dự án của công ty, một số người không dám huyên thuyên bậy bạ vì kiêng dè cô, nhưng số người không phục cũng không hiếm, đối với tất cả bọn họ cô không muốn để lại tiếng xấu để rồi thành chủ đề bàn tán, soi mói.
Khi cô dần chìm vào giấc ngủ, người đàn ông lặng lẽ tới gần cô, ôm cô vào lòng như mọi khi, nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô: “Diệp Tân bảo bối, trước kia em từng nói anh xấu xa, anh thừa nhận mình như vậy, nhưng bây giờ anh sẽ chuyên tâm sửa chữa, tha thứ cho anh được không em?”
Người nào đó nhắm chặt mắt tiếp tục giả vờ ngủ.
Mấy ngày tiếp theo, Tần Thận không làm gì ngoại trừ ôm cô ngủ, mỗi ngày anh đều dậy sớm đợi cô đi làm, buổi tối chờ cô về.
Để đưa đón cô, những ngày này anh thường mang công việc về nhà để khớp với thời gian của cô. Tần Diệp Tân trông anh vất vả như vậy mà đau lòng, nhưng mỗi khi nghĩ đến sự lỗ mãng của anh vào đêm hôm đó, cô lại cảm thấy tủi thân, quay mặt đi chỗ khác, càng không chủ động nói chuyện với Tần Thần như trước.
Anh điềm tĩnh, từ nhỏ rất ít khi dỗ dành người khác, mà chủ yếu là dỗ dành người nào đó về chuyện giường chiếu, dụ dỗ cô cùng anh làm chuyện vui sướng nhất của tình yêu.
Người con gái của anh tinh tường nhiều thứ, ngay cả những bó hoa tươi thắm nhất cũng không chiều lòng được cô, gần đây anh bận rộn công việc, ngoài việc đi làm xong tan tầm trên đường ghé vào nhà hàng ăn cơm, hai người thật sự không có nhiều thời gian ở bên nhau, nhất thời khiến anh cảm thấy ít nhiều sự bất lực.
Trong lúc lo lắng, thư ký Lý Cách mang tư liệu đến văn phòng, Tần Thận sau khi xem xét đã ký hết đống giấy tờ đó. Lý Cách tiếp nhận lại, sau đó lấy ra một tờ giấy mời, nói: “Tần tổng, Chủ tịch Vạn của Hoa Cố gửi thiệp mời đến.”
Người đàn ông mở ra, thời gian tổ chức buổi tiệc là thứ sáu tuần này, anh tùy ý trả lời, ý bảo sẽ đi.
Thấy anh không nói gì, Lí Cách tiếp tục hỏi: “Vậy anh xem người đi cùng…”
Bàn tay đang viết bỗng dừng lại, anh ngẩng đầu nói: “Cậu cảm thấy em gái tôi thế nào?”
Nếu xét theo cấp bậc thì bữa tiệc đâu mời đến chức nhân viên, nhưng với tư cách là con gái của nhà họ Tần, lại là nhân vật nắm giữ vị trí cao ở công ty, đương nhiên Tần Diệp Tân hoàn toàn có đủ tư cách tham dự.
Lúc đi ra ngoài, Lý Cách vốn định liên lạc qua điện thoại với cô nhưng khi vừa nhấc điện thoại lên, anh ta cảm thấy như thế không ổn lắm, cảm thấy nên xuống tầng tự mình giải thích.
Không ngờ, vừa đi tới cửa phòng làm việc của cô, anh ta tình cờ gặp được thư ký Tiểu Vũ của cô. Cô ấy cho biết Phó tổng Tần có hẹn với một người bạn, lúc này cô đang ở quán cafe trong công ty.
Khi Tiểu Vũ nói điều này, nhiều người xung quanh khe khẽ bàn tán. Lý Cách lạnh lùng nhìn đám người đó rồi đi xuống quán café.
Vừa bước vào quán café, Lý Cách chỉ cần nhìn thoáng qua đã trông thấy người con gái nổi bật trong đám đông, anh ta đang định bước tới, đột nhiên nhìn thấy người đàn ông ngồi đối diện cô, trong lòng khẽ lau mồ hôi lạnh.