Nuông Chiều Riêng Em

Chương 53: Gặp lại bạn cũ



Buổi tiệc hôm ấy, Tần Diệp Tân chọn một chiếc váy đuôi cá dài, khi cô bước đi, đuôi váy khẽ đung đưa khiến cô càng thêm duyên dáng.

Đuôi tóc được làm xoăn nhẹ, son môi hồng đào tôn lên nước da trắng hồng.

Lúc cô đang bặm môi dặm phấn thì Dịch Dương gửi địa chỉ tới, là khách sạn mới tên Hoa Uyển tọa lạc ở trung tâm thành phố. Mấy năm nay thời gian cô ở Phách thị không nhiều, thế nên biết rất ít về khách sạn ở đây, sau khi báo địa chỉ cho tài xế, cô nghiêng người trầm mặc.

Công ty có cấp cho cô một chiếc ô tô, nhưng dù sao cũng là tụ tập riêng tư sau thời gian làm việc, hơn nữa cô nghĩ một mình cô đi taxi cũng không phiền phức.

Trời bắt đầu róc rách mưa thu lúc trời chạng vạng tối. Khi màn đêm đang đến gần, ánh đèn dọc hai bên đường đã bật sáng.

Sau khi đến nơi, cô trả tiền xe, kiểm tra lại trang phục và lớp trang điểm lần nữa, cầm túi đi thẳng đến thang máy để lên thẳng phòng tiệc.

Vừa bước vào cửa, mắt cô bị chói hói khi nhìn chiếc đèn trần sáng trưng trong phòng. Diện tích phòng khá lớn, có thể thấy quan hệ của Dịch Dương rất tốt, mời đến toàn là tầng lớp giàu có trong lớp ngày xưa.

Đột nhiên, trái tim cô như nghẹn lại. Cô nhớ tới gần đây Tần thị có trúng thầu một dự án và đang tìm kiếm đối tác, vì lý do này, cô đã tìm hiểu thêm nhiều công ty, trong đó có Dịch thị.

Dịch thị làm giàu chủ yếu từ việc cung cấp vật dụng hàng ngày, nhưng giờ đây không thể so với mười năm trước, Dịch thị của ngày hôm nay như một vỏ rỗng lung lay sắp đến bờ vực phá sản.

Dịch Dương nhìn thấy Tần Diệp Tân đứng ở cửa, trong tay anh ta cầm ly rượu, ánh mắt bị người con gái xinh đẹp hớp hồn trong khoảnh khắc.

“Đến rồi sao.” Dịch Dương nhe răng trắng bóng cười cười đi về phía trước, nhẹ nhàng khoác vai Tần Diệp Tân dẫn cô đến ghế sofa, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.

Người con gái hơi không hài lòng với động tác mập mờ và háo sắc của Dịch Dương, nhưng trông thấy ánh mắt tò mò của mọi người, cô chỉ im lặng ngồi xuống, lặng lẽ cách xa anh ta.

Cách đó không xa, người phục vụ đang bận rộn xếp dụng cụ dùng bữa.

Tần Diệp Tân chào hỏi bạn học xung quanh, đáy mắt hiện lên sự mệt mỏi. Thời còn đi học là khoảng thời gian cô mông lung thầm yêu Tần Thận, sau đó cô luôn nghĩ đến chuyện đi nước ngoài. Dù đám nữ sinh trong trường đa phần đều không thích vẻ mặt như hồ ly của cô, nhưng bởi vì e ngại quyền thế mà không dám chọc cô, bởi thế nên cô cũng không có mối quan hệ thân thiết với bạn học nào.

Dịch Dương rót một ly rượu cho cô, khóe mắt mang theo ý cười: “Khai vị.”

Tần Diệp Tân nhận lấy, nhìn về phía Dịch Dương, lúc này mới nhìn thấy một người phụ nữ quen mặt ngồi ở bên kia anh ta, cô ta ngồi yên lặng chỗ đó, lâu lâu lại nhướng mày mỉm cười với người khác, nhưng nhìn kỹ lại, cô không nhớ ra được tên cô ta.

Dịch Dương cười bên tai cô: “Đấy là Hứa Thuần. Đừng sợ, có tôi ở đây, cô ấy không dám bắt nạt cậu đâu.”

Người con gái sửng sốt. Cô vẫn không tin được cô nàng ngang ngược trong trí nhớ của cô với cô gái kia là cùng một người.

Đương nhiên đối phương cũng nhìn thấy cô, đánh giá người con gái yểu điệu bước đi từ cửa vào mềm mại như người không xương, môi hồng đỏ mọng, vẫn là gương mặt đầy lẳng lơ như trước kia.

Chỉ là lúc đi học Tần Diệp Tân ăn mặc không đẹp, lúc này trang điểm ăn vận lên rất có phong tình, Hứa Thuần mặc dù rất để tâm nhưng trong lòng cô ta biết không thể so sánh được với người con gái kia, đành cam chịu nuốt xuống sự khó chịu này.

Chạm phải ánh mắt của Hứa Thuần, Tần Diệp Tân không có ý định giải thích, chỉ cười lễ phép.

Bàn ăn đã được chuẩn bị xong, rất nhiều rượu đã được đặt trên bàn, uống một lượt rượu, vài người trên bàn đã bắt đầu hồi tưởng về quá khứ và bàn tán về chủ đề này. Tần Diệp Tân không đụng vào rượu nhiều, trong suốt quá trình chỉ mỉm cười đồng ý.

Đột nhiên, một người đang uống rượu, nhìn về phía Dịch Dương nói đùa: “Dịch Dương cậu nói thật cho bọn tôi biết, có phải cậu cùng Tần đại mỹ nữ bí mật yêu nhau không?” Vừa nói, người đàn ông vừa liếc nhìn Tần Diệp Tân bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

“Không phải.” Dịch Dương nâng ly rượu phủ nhận.

Lại thêm một kẻ lắm chuyện tiếp lời: “Đừng giả vờ nữa, ai cũng biết cây si tình nhà cậu theo người ta đến tận nước Mỹ, mà cho dù không ở cùng nhau, nhìn hai người các cậu kề vai ôm ấp khi vào cửa liền biết quan hệ chắc hẳn rất thân thiết.”

Dịch Dương cười: “Thật sự không phải.”

“Ai nha, trước không có thì hiện tại có thể có,” Người khơi mào chủ đề lúc đầu nói thêm, “Nhớ hồi cấp ba, mỗi lần Tần Diệp Tân đi ngang qua sân bóng, cậu đều chơi hăng hái như ăn phải thuốc nổ. Lúc đó tôi ngồi cùng bàn với cậu, thấy cậu ngày nào cũng ngoái đầu đem đồ ăn thức uống cho người ta, nói khó nghe hơn chút, dù thân thể không thoải mái cậu vẫn ưu tiên chăm sóc người ta từng li từng tí còn hơn cả chăm mẹ, ai cũng nhìn ra cậu thích người ta, tận dụng cơ hội này bày tỏ luôn đi.”

“Còn nữa, lúc đó ai bắt nạt Tần Diêp Tân, không phải cậu vẫn bí mật ‘xử đẹp’ người đó sao?”

Trong lúc đó, người cũng có mặt trên bày ăn là Hứa Thuần có phần không vui, lại nhẫn nhịn không mở miệng phản bác, mặc kệ lời nói của bọn họ như roi đánh vào xác chết mà phả vào mặt cô ta.

Lúc này, Dịch Dương không đáp lại, nhướng mày nhìn Tần Diệp Tân, thấy cô không có phản ứng gì, lúc này mới mở miệng nói: “Đừng có gán ghép yêu đương linh tinh, Diệp Tân có bạn trai rồi.”

“Ôí xin lỗi, thất lễ thất lễ!”

Tần Diệp Tân cười nhạt: “Không sao.” Tuy rằng trả lời với người đó, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào Dịch Dương.

Cô đã hiểu ra, không ngờ Dịch Dương vẻ ngoài vui vẻ như ánh măt trời mà trong lòng lại suy tính thâm sâu như vậy. Bữa tiệc này là Hồng môn Yến* đặc biệt dành riêng cho cô, Dịch Dương là Lưu Bang, đám người còn lại đều là Hạng Trang, nhưng đều không phải múa kiếm trên tay, mà là kiếm lưỡi.

*Hồng môn Yến: Các bạn có thể tìm đọc điển tích điển cố này trên mạng để hiểu rõ hơn nhé.

Nhắc cô nhớ đến chuyện cũ, mặc dù không liên quan đến tình yêu nam nữ, ít nhất cũng khiến cô mềm lòng, một khi lòng dạ đã mềm thì khó nói trước được chuyện sau này.

Nghe nói Tần Diệp Tân có bạn trai, đám mồm mép lắm điều thu liễm không ít, nhưng vẫn tiếp tục màn người khen người phụ họa đối với Dịch Dương.

Tần Diệp Tân rũ mi, uống cạn ly rượu.

Hứa Thuần lặng lẽ mở WeChat, ấn vào giao diện trò chuyện với mẹ Trịnh Vân Thục của cô ta.

Hứa Thuần: Mẹ, Tần Diệp Tân có bạn trai, mẹ có nghe nói người đàn ông kia là ai không?

Trịnh Vân Thục: Ai mà biết được cô ta câu được con rùa vàng nào rồi. Thể loại người này, da mặt rất dày, không được giáo dục tốt lại còn không biết xấu hổ.

Lần trước Trịnh Vân Thục gặp Tần Diệp Tân trong phòng làm đẹp ở thẩm mỹ viện, con nhỏ đó không những chiếm phòng riêng của bà ta mà còn lên mặt ‘dạy đời’ khiến bà ta ôm một bụng tức giận. Điều khó chịu hơn nữa là hai ngày sau, bà ta hẹn chị em tốt đi mua sắm, nhưng không ngờ rằng tên bà ta lại bị cho vào danh sách đen của chuỗi trung tâm mua sắm thuộc sở hữu Tần thị, khiến bà ta muốn mặt trước chị em tốt.

Trịnh Vân Thục: Mẹ nói con này, Thuần Thuần đáng yêu của mẹ cũng nhanh chóng tìm một người đàn ông gia thế tốt để phụng dưỡng mẹ đi, miễn cho con bé họ Thiệu vợ của Hứa Hành Xuyên ở nhà chọc tức mẹ cả ngày.

Trịnh Thục Vân: Mẹ nói rồi, con đừng chỉ mải mê với cái nghiệp diễn viên vớ vẩn gì nữa, suốt ngày ở bên ngoài đóng phim thì không nói, cũng chẳng kiếm ra bao nhiêu tiền, sớm nghe lời mẹ mà làm, tìm một người đàn ông giống như ba con đó,

Hứa Thuần: Con tự có kế hoạch cho mình.

Cô ta tắt màn hình điện thoại, nhìn Tần Diệp Tân dưới đèn chùm pha lê, cô ngồi yên lặng một chỗ nhưng vẫn sáng chói vô cùng.

Hứa Thuần âm thầm cắn răng, đến khi nhớ đến lời hứa hẹn của Dịch Dương mới cảm thấy dễ chịu phần nào.

Nữ minh tinh như cô ta trong giới thượng lưu thường bị coi thường, nhưng cô ta lại là con gái riêng của nhà họ Hứa, ngay cả khi mẹ cô ta thành công trong việc thừa kế tài sản thì cũng không đủ với cô ta, huống chi nhà họ Hứa cuối cùng cũng sẽ rơi vào tay Hứa Hành Xuyên. Trước khi người đàn ông ấy tiếp quản hoàn toàn sản nghiệp nhà họ Hứa, cô ta chỉ có thể dùng nhà họ Hứa làm hậu thuẫn và giới giải trí làm bàn đạp để tiếp xúc với nhiều người đàn ông độc thân hoàng kim hơn.

Nghĩ đến trước đó đã gặp Tần tổng của Tần thị vài lần, sự xuất chúng của người đàn ông đó khiến cô ta mỗi khi nhớ lại tim đều đập nhanh. Tần Thận lại là anh trai của Tần Diệp Tân, không chỉ có tiền mà còn đẹp trai, chưa kể đến nếu thật sự thành đôi với Tần Thận, vị trí cô ta sẽ cao hơn hẳn Tần Diệp Tân.

Nếu Hứa Thuần là con riêng thì Tần Diệp Tân cũng chỉ là đứa con gái được nhặt về.

Trong lúc cô ta mơ tưởng chuyện sau này, Tần Diệp Tân đột ngột đứng dậy, nhưng xem ra cô cũng không chống lại được sự choáng váng của rượu mạnh.