Biết bản thân đã lỡ lời, khóe miệng anh giật giật, chân dài vội vàng đuổi theo bước chân cô.
Đêm nay cô mặc váy đuôi cá, mỗi bước đi duyên dáng như nàng tiên cá.
Hai người người đẩy người ôm cuối cùng cũng lên đến nơi. Vừa vào phòng tắm, cô liền miệt mài tẩy trang, không thèm để ý đến ai đó. Người đó không hề thấy khó chịu đứng nép ở một bên chăm chú nhìn cô, chốc chốc lại đưa giúp cô bông tẩy trang đã thấm nước, khẽ nở nụ cười.
Tần Diệp Tân tẩy trang xong, vài sợi tóc thấm nước dính vào hai bên mặt, làn da trắng hồng có lông tơ mảnh như ẩn như hiện, gương mặt đọng lại vài giọt nước càng thêm lung linh hơn vài phần. Mất đi lớp trang điểm, vẻ đẹp yêu diễm từ trong xương tủy thêm phần thuần khiết.
Nụ cười vẫn còn vẹn nguyên, từ phía sau anh ôm chặt lấy cô, môi mỏng như vô tình lại như cố ý chạm vào sau cổ cô.
Đương nhiên hiện tại Tần Diệp Tân không thể gạt anh ra được, cô vặn vẹo thân thể đang bị vây bởi anh và bồn rửa mặt, đột nhiên một vật cứng rắn dựng thẳng chạm vào hông cô, nó vẫn tiếp tục phồng lên.
Cảm nhận được sức nóng của anh thông qua bộ phận nhạy cảm như vậy, sắc mặt cô tức khắc đỏ bừng.
Cô nhỏ giọng kháng nghị: “Đừng như vậy mà anh.”
Giọng nói mềm mại như bông, không chỉ là lời nhắc nhở mà còn thể hiện nỗi sợ hãi rằng người đàn ông sẽ nhớ lại điều gì đó.
Tần Thận ngước mắt, trong gương là hình ảnh người con gái gương mặt nhuộm sắc xuân, đôi lông mày nhướng lên, mái tóc hơi xoăn màu đen hơi rối một chút.
“Không đâu, em yêu.” Đuôi lông mày anh khẽ nhúc nhích, trong lòng thở dài một hơi.
“Diệp Tân bảo bối, anh sẽ không làm việc em không thích, tha thứ cho anh được không em?”
Tần Diệp Tân cắn môi lắc đầu, thân thể dần dần mềm nhũn. Gương mặt anh hiện trong gương, trên gương mặt lạnh lùng ngày thường giờ đây nhiều hơn vài phần hối hận, thương tiếc khó diễn tả thành lời, cùng với sự ẩn nhẫn chờ được khởi động phía dưới.
Anh nhẹ giọng dỗ dành bên tai cô, môi anh thỉnh thoảng chạm vào vành tai của người con gái, trầm giọng hỏi: “Sao lại chán ghét nơi đó như vậy?”
Tần Diệp Tân đỏ bừng mặt.
Thật ra, mấy ngày nay cô đã không còn giận anh như lúc đó nữa, mặc dù vừa nãy trong lòng còn sự xao động khi nhắc đến Dịch Hi nhưng sau khi phá bỏ mọi khúc mắc, trong lòng nhiều hơn vẫn là sự ngọt ngào.
Chỉ là, chỉ là … thật sự rất bẩn, hơn nữa cô còn nghe nói đàn thích đụng chạm nơi đó, tự đáy lòng cô không tiếp nhận được, lo lắng người nào đó ngày càng thích tìm kiếm cái lạ, thậm chí đam mê ‘yêu’ kiểu này.
Tần Thận thấy cô không trả lời, gương mặt cô lại đỏ thêm, giữa lông màu vừa thẹn vừa bực, vì vậy anh lại gần cô hơn chút, cắn lỗ tai cô, sầu muộn hỏi: “Bảo bối nói cho anh được không, biết chỗ sai mới có thể sửa, hửm?”
“Em, em…” Cô ấp úng một lúc, “Em cảm thấy nơi đó đặc biệt bẩn.”
“Lần trước anh có đeo bao, không bẩn,” Tần Thận ôn tồn, “Nếu bẩn, anh không vào nơi đó nữa, được không em?”
“Còn nữa…”
Anh khẽ nhướng mày.
Tần Diệp Tân xấu hổ nói: “Anh cảm thấy lần trước thoải mái, hay là như trước kia thoải mái hơn…”
Đến những chữ cuối cùng giọng cô nhỏ xíu như đang lẩm bẩm.
Anh nghe xong, từ trong cổ họng lan ra tiếng cười sảng khoái.
Thấy anh không trả lời, trong lòng lo lắng không rõ nguyên nhân, quay đầu nhìn về phía Tần Thận.
Anh ôm cô đặt lên trên bệ rửa mặt lớn, ngữ điệu khàn khàn tê dại bên tai Tần Tư Niên nói nhỏ vài câu, ngay sau đó khuôn mặt cô càng thêm nóng phừng vì thẹn thùng.
Giọng anh nghẹn lại, hỏi: “Được không em yêu?”
Được không…
Nghĩ đến lời anh thì thầm bên tai, cô như bị ma xui quỷ khiến gật đầu.
Tần Thận nói, không có gì thoải mái hơn nơi đó của em gái, hút anh thật sung sướng.
Được cô cho phép, tròng mắt người nào đó lâu ngày chưa được khai trai sáng lấp lánh, gương mặt lạnh lùng thường ngày như được gió xuân thổi qua.
Người đàn ông ẩn nhẫn, nói: “Lần này có muốn thử trong phòng tắm không em?”
Nghe Tần Thận nghiêm túc hỏi, đầu óc cô ngưng lại, cô chợt nhớ ra hình như lúc trước anh cũng hỏi như vậy nhưng cô từ chối.
Cho đến hiện tại, cô đã gia nhập công ty được mấy tháng, vừa chứng minh năng lực của bản thân vừa dần dần trở thành con người tự tin, hơn nữa sau khi biết rõ vị trí của mình trong lòng anh, cô không còn quan tâm đến việc mê tín nói bản thân chỉ toàn yêu khí hồ ly tinh nữa.
Nói đúng hơn, giờ đây cô đã vui vẻ ‘sống chung với lũ’.
Không có tự tin, chán ghét chính bản thân, nó không chỉ tra tấn cô mà còn có cả người đàn ông cô yêu, huống hồ, cô không cần chịu cảnh bị gọi là cái bóng của hồ ly nữa.
Quyến rũ hơn người khác, có Tần Thận thích.
Quyến rũ hơn người khác, đã có anh che chở.
Tư tưởng đã được khơi thông, cô nở nụ cười ngọt ngào, chủ động đưa tay vòng qua cổ anh, cười gật đầu, nhưng vẫn theo thói quen nói: “Anh trai, nhẹ một chút.”
Anh dùng lòng bàn tay to lấp kín nơi phập phồng trước ngực cô, cười nhẹ nói: “Anh trai nhẹ nhàng.”
Lời vừa dứt, đôi môi nóng ẩm của người đàn ông ngay lập tức quấn lấy đôi môi căng bóng của người con gái, môi lưỡi tiến quân thần tốc.
Mùi rượu thoang thoảng trong khoang miệng cô.
Sau nụ hôn sâu, anh buông cô ra, sờ sờ khóe môi, nói: “Là rượu Mao Đài, thơm quá!”
Nhưng dù thơm đến đâu cũng không thể so với thân thể của cô, anh chỉ vừa mới âu yếm một chút liền cảm thấy thân thể cô so với ngày trước càng thêm nhạy cảm, thậm chí là quá nhạy cảm.
“Em nóng quá!” Tần Diệp Tân nũng nịu nói.
Người con gái vẫn còn mặc váy dài, anh đột nhiên nhớ tới dáng người duyên dáng trong chiếc váy đuôi cá của cô khi lên tầng, ôm chặt lấy thân thể cô đang khó chịu cọ cọ lên hai chân anh, đi ra ngoài cửa.
Vừa đi, anh vừa nói: “Anh tắm cho em, lát nữa sẽ không nóng.”
Tần Diệp Tân phát ngốc, khi biết rõ dụng ý của người nào đó, cô e thẹn vùi mặt sâu vào lòng anh.
Trong căn hộ có một bồn tắm, không lớn lắm vừa đủ cho hai người. Thường ngày bọn họ không hay sử dụng, chủ yếu dùng nhà tắm ở phòng ngủ chính.
Đến chỗ bồn tắm, anh vặn vòi xả đầy nước, nhẹ nhàng đặt cô vào bên trong.
Người con gái nằm trong bồn tắm, chớp chớp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ hắt lên ánh sáng của đèn đường thành phố và ánh sao đêm.
Đây là bồn tắm được thiết kế đặc biệt để ngắm cảnh, bên cạnh còn bày nhiều tiện nghi như tủ lạnh nhỏ, nhưng hai người đều bận rộn công việc, cũng không có thời gian thư giãn như vậy.
Tần Thận sắp xếp mọi thứ xong, anh nhấc chân bước vào trong bồn, mực nước trong bồn lập tức dâng lên, thậm chí tạo thành một làn sóng nhỏ trào ra ngoài.
Anh nở nụ cười: “Đừng lo lắng, dì giúp việc theo giờ đến dọn dẹp, mọi thứ đều sạch sẽ.”
Người con gái đưa mắt từ ngoài cửa sổ nhìn lại, chăm chú ngắm dáng người với cơ bắp cường tráng của người đàn ông, nhìn anh gương mặt nghiêm túc nhưng ánh mắt lại ngập tràn dịu dàng, nhìn anh nhẹ nhàng tiến lại gần ôm trọn và dịu dàng hôn cô.
Anh cởi váy cô đến giữa hai chân, chỉ còn phần đuôi váy nổi bồng bềnh trong làn nước.
Tần Thận vươn hai tay xoa nắn đôi bồng đẫy đà trắng nõn của Tần Diệp Tân, phía dưới côn thịt xuyên qua sóng nước, xuyên qua cả huyệt nhỏ mềm mại hơn nước, sự dung hợp của tình ái khiến anh mãn nguyện thở ra.