Trong phòng khách, ngoài tiếng TV chỉ còn vang vọng thanh âm tình dục thiêu đốt.
Bởi vì đi tập thể dục, tối nay cô mặc quần áo cực kỳ rộng rãi, còn anh mặc bộ quần áo trắng đen ở nhà.
Cô đã mệt mỏi cả ngày, giáo viên dạy yoga giúp chỉnh tư thế khiến cho các khớp xương đau nhói, cô khuyên nhủ nói, “Tập trung xem bóng.”
Tần Thận vội vàng đẩy áo lót vây quanh hai luồng đẫy đà của cô ra, há miệng ngậm lấy một bên vú, bên còn lại dùng tay nhào nặn thành đủ mọi hình thù, ậm ừ nói: “Anh đang xem.”
Người con gái xấu hổ mà đá vào cơ bụng rắn chắc của anh. Người đàn ông tận dụng thời cơ nắm lấy chân ngọc, xoa xoa trong lòng bàn tay.
“Ngứa ~” Tần Diệp Tân cười, nhỏ giọng nói.
Tần Thận ăn miếng trả miếng cắn đầu vú cương cứng của cô, đứng dậy hỏi: “Sao trở về muộn thế?”
Trước khi đi, cô nói sẽ đến một phòng tập cách nhà chỉ mười phút đi bộ, còn hứa hẹn sẽ về nhà lúc 9 giờ sau khi kết thúc lớp học.
“Thiệu Tuyết bảo,” Người con gái khó chịu, ‘ưm’ một tiếng, “Có chuyện muốn nói với em.”
Động tác của anh vẫn không dừng lại, hỏi: “Chuyện gì?”
Cô dừng một chút, hỏi lại: “Anh biết Hứa Thuần không?”
“Em gái Hứa Hành Xuyên?” Tần Thận nhíu mày.
Tần Diệp Tân gật đầu, nói: “Thiệu Tuyết là chị dâu cô ta.”
Ngập ngừng một lát, người con gái với tay vào trong áo phông của Tần Thận, mơn trớn cơ bụng của anh, sau đó nói: “Thiệu Tuyết trong lúc vô tình nghe được Hứa Thuần chính miệng nói, cô ta có ý với anh.”
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ đang châm lửa phía dưới, đưa lên miệng hôn.
“Chuyện này không liên quan tới anh.” Anh lạnh lùng nói.
Đổi lại là tiếng hừ khe khẽ của cô.
“Em ghen hửm?” Tần Thận vươn tay cởi chiếc quần jean bó sát dưới người của cô, khẽ mỉm cười.
“Ư… không phải…~” Phía bên dưới cô bị đầu ngón tay mảnh khảnh của anh nhét vào, khó chịu nhỏ giọng hét lên một tiếng, sau khi bình tĩnh lại, cô đẩy bả vai anh, thở hổn hển nói: “Em muốn nhắc anh chú ý một chút. Trước kia cô ta là bạn cùng lớp với em, hồi đó cũng chẳng phải dạng người tốt đẹp gì. Thiệu Tuyết nói, hiện tại cô ta đang gia nhập Showbiz, nguồn tài nguyên không được tốt lắm, sợ rằng sẽ làm trò dựa hơi anh để nổi tiếng.”
Tần Thận cười khẽ, dây thanh rung rung, chỉ hỏi: “Có phải trước kia cô ta bắt nạt em không? Anh giúp em trả thù nhé?”
“Không được, anh càng để ý đến cô ta, cô ta càng đắc ý,” Tần Diệp Tân làm nũng, “Anh mặc kệ cô ta đi.”
“Được.” Anh cười cười.
Một lúc sau.
Người con gái run rẩy nằm trên sofa, cắn môi nói: “Anh… anh… ư… anh nói không tốn sức mà!”
Lại một lúc sau.
Vẫn là cô khóc tutu nói: “Em mệt, em thực sự mệt mà, tối nay em còn đi tập thể dục nữa. A ~ bỏ cuộc.”
Tần Thận áp mình lên người cô, côn thịt mạnh mẽ ra ra vào vào.
“Bé ngoan, thêm một lúc, anh trai sẽ nhanh bắn.”
Mười lăm phút qua đi.
“Anh bắn đi ~” Tần Diệp Tân cầu xin.
Trận bóng phát trên TV đang đến hiệp hai, Tần Thận nghiêng đầu liếc mắt nhìn.
“Chờ đến bàn thắng tiếp theo anh trai sẽ bắn.”
“Không cần,” Cô nào còn đủ sức, đứt quãng rên rỉ, ý thức hỗn loạn, “Vậy anh đừng nhanh như vậy.”
Tần Thận ngoan ngoãn chậm lại, được như ý nguyện nhưng cô lại càng cảm thấy khó chịu. Cô nhìn vào TV với đôi mắt ngập nước, trên màn hình lớn các cầu thủ vẫn đang tiếp tục tranh bóng.
“Nhanh lên anh.” Cô thúc giục nói.
Tần Thận thều thào nói: “Sắp… sắp đến rồi.”
Cô chỉ cảm thấy anh mỗi lần đều sẽ rất lâu, đầu óc rối rắm, đột nhiên nhớ tới lời Thiệu Tuyết nói đùa tối nay.
“Không phải lúc nào cũng chiều theo đàn ông, lúc không chịu được nữa cứ kẹp chặt bụng dưới, nếu là em, có lẽ giây sau anh ấy sẽ lên đỉnh thôi.”
Tần Diệp Tân đã nhỏ giọng cầu xin mấy lần nhưng người nào đó chỉ trả lời cho có lệ.
Cô kìm dòng nước mắt đang rơi, dồn sức co bóp bụng.
Người đàn ông không ngờ phía dưới chặt như vậy, đồ vật hung mãnh bị phía dưới ôn hương nhuyễn ngọc kẹp liên tục, anh chỉ cảm thấy tinh khí dâng trào, eo tê dại.
Đúng vào lúc này, một chân sút đã thực hiện thành công một đường chuyền dài, thủ môn sơ xuất và đối phương đã sút bóng thẳng vào khung thành.