Nhìn người bên cạnh, Dịch Hi cười nhạo, nói: “Ba ruột của Tần Diệp Tân là kẻ giết người, không chút nể tình nghĩa nào mà giết chết người phụ nữ ở chung với ông ta nhiều năm, cũng chính là mẹ ruột của Tần Diệp Tân. Nếu tin này được tiết lộ sẽ có trò vui lắm đây.”
Tần gia cưới người con gái có người cha vô đạo đức.
Dịch Dương sửng sốt, cổ họng như mắc nghẹn, trực tiếp hỏi: “Chị muốn làm gì?”
Đối phương mỉm cười: “Giúp chị gặp ông ta.”
“Em không làm,” Dịch Dương cố chấp không cử động, “Chị, đừng làm bậy, đang yên đang lành dây dưa với kẻ giết người làm gì?”
Cô ta nắm chặt hai tay: “Vất vả lắm mới nhờ được quan hệ của ba tìm hiểu được, cơ hội tốt thế này chắc chắn sẽ không bỏ qua.”
Trong khoảnh khắc ấy, Dịch Dương đột nhiên nhớ tới lời cảnh cáo của Tần Thận.
“Chị, chị đừng quá đà như vậy, sẽ có chuyện không hay đâu.”
Trong lòng Dịch Hi thắt lại, cô ta giống như bị chọc phải lòng tự ái, lạnh mặt không nói một lời, cầm lấy tài liệu, tức giận bỏ đi.
Nhìn chằm chằm bóng lưng của người con gái đi về phòng trên tầng, Dịch Dương do dự, lấy điện thoại ra tìm số của Tần Diệp Tân.
WeChat đã bị cô đưa vào danh sách đen, anh ta chỉ hy vọng rằng cô không chặn số điện thoại của mình, anh ta thực sự không còn mặt mũi nào để hẹn gặp mặt cô.
“Cẩn thận chị gái tôi.”
Dịch Dương chợt thở phào nhẹ nhõm khi thấy tin nhắn được gửi thành công.
Khi Tần Diệp Tân nhận được tin nhắn, cô đang cùng Diệp Tình bàn bạc kế hoạch với người phụ trách chính đám cưới là Kevin trong phòng khách.
“Con gái, Kevin hỏi con muốn dùng loại hoa nào cho hôn lễ?” Diệp Tình khẽ cười, khóe mắt hiện lên nếp nhăn mờ mờ.
Cô đang ngẩn người, tầm mắt từ dòng tin nhắn chuyển sang phía đối diện, cười cười: “Hoa mẫu đơn đỏ ạ.”
Mang đến sự vui mừng.
“Thật ra, hoa hồng đỏ cũng không tồi.” Khóe miệng nhếch lên, danh mục hoa cưới trên tay anh ta vẫn chưa được mở ra.
Diệp Tình thấy anh ta còn muốn nói thêm, cười thuyết phục: “Cứ theo lời con bé đi, dù sao con bé cũng là nhân vật chính.”
Xác định loại hoa sử dụng trong đám cưới là việc cuối cùng cần trao đổi trong ngày hôm nay. Dứt lời, Diệp Tình nói với Tần Diệp Tân: “Hôm nay cũng bận rộn cả ngày rồi. Mấy ngày nữa mẹ con mình đến trung tâm thương mại xem đồ nội thất được đặt làm riêng cho phòng của hai đứa nhé.”
Đồ dùng trong hôn lễ vẫn có thể đặt về nhà rồi lựa chọn, nhưng có một số thứ vẫn nên đến tận nơi nhìn ngắm thì tốt hơn.
Cô gái nhỏ cười gật đầu, đột nhiên nghĩ đến tin nhắn do Dịch Dương gửi đến vừa nãy, trong lòng nhộn nhạo lo lắng.
Phải cẩn thận! Cũng may Tần Thận đã nhắc ba mẹ chú ý, cũng may khoảng thời gian này mọi thứ đều sóng yên biển lặng.
Sau khi cùng nhau ăn cơm tối, Tần Diệp Tân bị cuộc điện thoại của người nào đó giục về nhà.
Cô lờ mờ nhận ra càng gần ngày cưới, tần suất vận động của anh càng nhiều hơn. Điều này làm cô nghi ngờ người nào đó có phải mắc chứng lo âu tiền hôn nhân không.
Tần Thận đặt hai chân cô trên vai, đôi mắt đỏ quạnh không chỉ vì tình dục mà còn vì không ngủ đủ giấc. Người con gái phải kiên cường lắm mới sống sót được trong cơn sóng tình đêm này, nhấc cả người đã mềm nhũn run run, liếc nhìn đồng hồ treo tường.
Hình như lại lâu hơn rồi, lần này mất gần năm mươi phút.
Cô trông thấy người nào đó đã hồi phục sức lực, chuẩn bị tiếp tục chiến đấu hiệp nữa, cô nhanh chóng ôm chặt cơ thể trần trụi của anh từ phía sau khi anh quay người lại, đột nhiên bị những dấu vết đậm nhạt trên lưng anh làm cho hoảng sợ.
“Anh yêu, trên lưng anh làm sao vậy.” Giọng cô run rẩy, trong đầu cũng lờ mờ đoán được ra.
Người đàn ông xoay người nắm chặt tay cô, cười nhẹ: “Kiệt tác của người nào đó đấy.”
Người con gái vừa đau lòng vừa tự trách bản thân.
Anh tiến lên hôn cô, chợt mở miệng bắt đầu nói về những lời nhận xét bậy bạ lúc trước tràn lan trên mạng.
“Việc kia một tay là do Hứa Thuần đứng sau giật dây, anh đã cho người xử lý rồi.”
Đối đầu nhau trên mạng, nói trắng ra là một trận đánh người nào dùng lời lẽ hợp lý thì sẽ chiến thắng, thật ra anh không muốn tạo thêm rắc rối không cần thiết, mọi việc đều để cho Lý Cách nhanh chóng giải quyết.
Chỉ là anh không ngờ rằng, trợ lý bị đuổi việc vì không câu dẫn được anh bị cư dân mạng soi ra, quả nhiên sau này nên cẩn trọng trong việc thuê người.
Tần Diệp Tân không lo lắng về phương diện năng lực giải quyết công việc của anh, cô vô cùng yên tâm mà nhìn anh cười gật đầu.
Người đàn ông kìm nén sự khó chịu ở bụng dưới, nói: “Phương Cao Dịch còn chưa tìm thấy, đúng là thỏ khôn ba lỗ*. Lúc trước người của anh lần theo dấu vết đến nơi ở của ông ta nhưng lại chậm một bước vì con cáo già đó đã trốn mất rồi.”
*Thỏ khôn ba lỗ (狡兔三窟): Có nhiều nơi ẩn nấp.
“Chuyện tìm ông ta vội quá rất dễ thành rút dây động rừng, chúng ta chú ý một chút sẽ ổn thôi.” Cô nói.
Cảm nhận được thái độ ngoan ngoãn, hiều huệ hiểu chuyện của cô dâu tương lai, Tần Thận quyết không mềm lòng, xông tới như mãnh hổ, xoay người đặt cô dưới thân.
Vừa nghĩ đến người con gái phía dưới chỉ vài ngày nữa thôi sẽ hoàn toàn thuộc về mình, trong lòng Tần Thận liền dâng lên cảm xúc độc chiếm mình cô, trong khoảng thời gian này anh cũng không khống chế được dục vọng chiếm hữu của chính mình.
Côn thịt lại đẩy vào lỗ nhỏ chặt chẽ ẩm ướt, mạnh mẽ ra vào.
Dưới tác dụng của tình dục, giọng người đàn ông khàn khàn xen lẫn tiếng rên rỉ khe khẽ của người con gái, xuyên qua thể xác và hòa vào linh hồn của hai người.
Những ngày tháng yên bình cứ thế trôi qua. Mấy ngày sau, vào ngày Diệp Tình hẹn Tần Diệp Tân đến trung tâm thương mại xem đồ nội thất đã xảy ra một việc khiến cho Phách thị xôn xao không ngừng.
Diệp Tình bị bắt cóc.
Tần Diệp Tân ở với bà ngoại Diệp, cô lo lắng đến mức khóc cả đêm, vừa buồn vừa tự trách bản thân.
Còn cha Tần và Tần Thận cũng đã bận rộn suốt đêm ấy từ khi nhận được tin bọn bắt cóc.
Biết tin con dâu bị bắt cóc, ông nội Tần tức giận đến mức đập nạng xuống đất, quát: “Đúng là sao chổi.”
Bà nội Tần thở dài: “Việc này cũng không thể trách hết lên đầu con bé Diệp Tân được, nghe bà ngoại Diệp nói, con bé khóc rấm rức mãi, đôi mắt sưng hết lên rồi.”
“Vờ vịt.” Ông nội Tần trách mắng.
Hiếm khi thấy bà nội Tần lớn tiếng nói lại: “Ông nói lời có lý đi, sao có thể cứ gán tội lên đầu con bé vô tội thế. Trước khi trách mắng con bé, ông cũng phải hiểu rằng việc gì dù cẩn thận mấy cũng có thể xảy ra sai sót. Sự cố bất ngờ như vậy ông muốn người ta trở tay thế nào, đúng là lão già vô cớ gây sự!”
Vào lúc này, khi một nửa Phách thị vì chuyện này mà trở nên hỗn loạn, trong một ngôi nhà tối hơn đêm, một hồi chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Ngay sau khi điện thoại được kết nối, từ đầu bên kia tràn ra một tràng mắng chửi.
“Ông, cái đồ ngu này! Tôi bảo ông bắt cóc Tần Diệp Tân, ông lại bắt người không liên quan làm gì!”
Nghe loáng thoáng qua có thể biết được người ở đầy dây kia đang rất tức giận. Diệp Tình bị tiếng nói chuyện đánh thức, bà dần tỉnh lại, nghe thấy bên kia là giọng người phụ nữ, tuổi không quá lớn.
“Này, cô gái, tôi nói cho cô biết, con bé đó còn không ra khỏi cửa, so ra người phụ nữ tôi bắt này có giá trị hơn.” Sau đó, mặc kệ đối phương có gì muốn nói, người đàn ông cứ thế cúp điện thoại.
Diệp Tình cũng là người từng trải, lúc này bà bình tĩnh hỏi: “Anh muốn bao nhiêu tiền chuộc?”
Người đàn ông ném điện thoại sang một bên, chà chà hai lòng bàn tay vào nhau, nhếch miệng cười, tiến đến chỗ người phụ nữ.
“Bà thông gia, nghe danh đã lâu, giờ mới có cơ hội gặp mặt. Cảm ơn bà đã chiếu cố con gái Phương Dịch nhà chúng tôi.”