Nương Nương Cát Tường

Chương 1: 1




“Vị đó là Thục phi nương nương mà Hoàng Thượng vừa tấn phong, gần đây được Hoàng Thượng sủng ái nhất, ngươi nhớ giữ mình đừng để đắc tội với nàng!”“Nương nương cát tường!”
Đây là câu đầu tiên mà Chu Hoài Lễ nói với Vân Thục phi vào buổi đầu tiên nhìn thấy nàng, lúc đó hắn chỉ mới là một tên thái giám tạp dịch nhỏ nhoi, lần đầu được nhìn thấy quý nhân trong cung ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, mãi cho đến khi đoàn người trùng điệp của Vân Thục phi chầm chậm rời khỏi hắn mới dám đứng lên.

Tiểu Quý Tử ở bên cạnh nói khẽ với hắn: “Vị đó là Thục phi nương nương mà Hoàng Thượng vừa tấn phong, gần đây được Hoàng Thượng sủng ái nhất, ngươi nhớ giữ mình đừng để đắc tội với nàng!”
“Tôi sao mà dám chứ!” Hắn vội vàng nói lại.
Tuy nói là vậy, nhưng sau này hắn vẫn đắc tội với nàng.
Chu Hoài Lễ nhập cung lúc mười một tuổi, ở trong cung lăn lộn chín năm mới hết được số khổ lên làm thái giám trong cung của Lưu quý phi.

Ngày đầu tiên nhậm chức, vốn tưởng ngày lành của mình đã đến, ai dè trước mắt liền “Chát!” một cái tát thẳng đến khiến đầu hắn ngốc luôn, nhanh chân quỳ xuống liên tục la to nô tài biết tội rồi.
“Không muốn sống nữa đúng không! Ỷ bản thân ngươi được chủ tử sủng ái thì không coi ai ra gì?” Lưu quý phi chửi ầm lên: “Cũng không biết nhìn lại chính mình thân phận cùng xuất thân thấp hèn ra sao! Hôm nay ngươi dám bất kính với Vân Thục phi, ngày sau có phải ngươi cũng dám bất kính với hoàng hậu!”
Việc này xảy ra bắt nguồn từ một sự kiện nhỏ thôi, chẳng qua đúng lúc Lưu quý phi đang dạo mát ngắm hoa ở ngự hoa viên thì đụng phải Vân Thục phi, vị kia đáng ra phải hành lễ thì lại kề cà không thực hiện, Chu Hoài Lễ suy nghĩ mới ngày đầu tiên nhậm chức có thế nào cũng không thể làm cho chủ tử mình mất mặt được! Liền hắng giọng hô to quý phi nương nương đến, người còn chần chừ không mau mau hành lễ?

Vân Thục phi cầm quạt tay do Tây Vực tiến cống nhẹ nhàng che miệng cười nói: “Đúng là người của tỷ tỷ có khác, uy phong cũng lớn thật, Vương công công hầu hạ bên cạnh bệ hạ còn không dám lớn tiếng nói chuyện với thần thiếp như vậy đâu.”
Nhờ đó mà có cái tát vừa rồi.
Đừng xem Lưu quý phi thường ngày đều là dáng vẻ đoan trang hiền thục, lúc mắng chửi người khác lại cực kỳ độc miệng, nhưng mà Chu Hoài Lễ vẫn có thể nghe ra được, những lời này không phải mắng hắn đâu, mà là mượn hắn mắng vị Vân Thục phi kia đó!
“Được rồi tỷ tỷ.” Giọng Vân Thục phi mềm mại ôn hoà. “Chẳng qua muội chỉ nói đùa một chút, tỷ tỷ cần gì nóng nảy tới vậy chứ?”
Lưu quý phi mím môi cười khẽ nói: “Chỉ vì tên thái giám thấp hèn này mà chọc muội muội tức giận, sợ có giết chết hắn cũng không hết tội.” Nói xong cúi đầu nhìn Chu Hoài Lễ đang quỳ dưới đất, lạnh lùng nói: “Nơi này của ta không giữ được ngươi, tự mình đi Ti Lễ Giám lĩnh phạt đi!”
Chu Hoài Lễ vừa nghe được là cho hắn đi Ti Lễ Giám, bị dọa sợ nên dập đầu liên tục, khóc la rằng mình sẽ không bao giờ phạm sai nữa, Lưu quý phi hừ mạnh một tiếng muốn bỏ đi, lại bị Vân Thục phi gọi lại, “Chỗ của muội đang cần một tiểu thái giám quản lý sự vụ, nếu tỷ tỷ không dùng hắn nữa, muội đây thu hắn được chứ?”
Nét mặt Lưu quý phi hiện rõ sự mất kiên nhẫn, nén lửa giận cười lạnh nói: “Muội muội nếu thích nhặt lại đồ dư của người khác, cứ tùy ý mình đi.”
Chung Túy cung, Vân Thục phi lửa giận bừng bừng bước vào trong điện, vừa dậm chân vừa nói với thị nữ: “Ả tiện nhân Lưu Hữu Dung! Rõ ràng ả đang chỉ mũi tên thái giám chết bầm kia mắng xuất thân của bản cung đây mà! Ả tưởng ta nghe không hiểu sao? Ngày mai bản cung nhất định phải đi nói với Hoàng Thượng!”
Lúc này, tên thái giám chết bầm trong miệng nàng đang im lặng quỳ gối trong điện chờ bị xử lý, chỉ trong vòng một ngày mà Chu Hoài Lễ đã đắc tội với hai người phụ nữ của hoàng đế, trong lòng cứ bồn chồn thấp thỏm, lo lắng không yên.
Vân Thục phi uống một ngụm trà, uống xong càng nghĩ càng giận, thuận tay ném chung trà ra ngoài kia, vừa vặn ném trúng ngay trán của Chu Hoài Lễ, máu tươi từ miệng vết thương chảy ra, uốn lượn trên mặt.
Vân Thục phi nhíu mày, nàng đã quên tên tiểu thái giám còn đang quỳ dưới kia, mở miệng hỏi: “Ngươi thấy cũng không biết tránh sao?”

Cõi lòng Chu Hoài Lễ run lên, dù sao hắn cũng có bảy năm làm thái giám, số lần bị cấp trên quở trách nhiều đếm không xuể, kẻ làm nô tài như hắn trong lòng tất nhiên hiểu rõ, bất kể chủ tử cố ý hay vô tình ném đồ vật vào người, nguyên tắc chính là không được tránh.
Lần đầu tiên có người nghĩ cho hắn.
“Thưa chủ tử, chớ nói tới chủ tử chỉ ném một chung trà, cho dù người ném dao phay tới, nô tài cũng không được phép tránh!”
Vân Thục phi phụt cười thành tiếng, nói: “Tiểu thái giám nhà ngươi thú vị thật, ngươi tên là gì?”
Đầu Chu Hoài Lễ càng cúi thấp hơn, đáp: “Thưa chủ tử, nô tài tên là Chu Hoài Lễ, người chỉ cần gọi nô tài là Tiểu Lễ Tử.”
“Tiểu Lí Tử?” Vân Thục phi nói: “Sao không gọi là Tiểu Quýt Tử, Tiểu Mơ Tử đi?”
Nhìn bộ dạng bối rối vò đầu bứt tai của Chu Hoài Lễ quả thực rất đáng yêu, nàng thấy mình quậy cũng đủ rồi, tay chống cằm nói: “Được rồi Tiểu Lễ Tử, ngươi đến thái y viện băng bó vết thương đi, chỗ này của bản cung tạm thời không cần ngươi hầu hạ.”
Chu Hoài Lễ đáp lời một tiếng, lui người dần về phía sau, ra khỏi điện rồi mới xoay người lại bước đi.
Vết thương trên trán hắn nhìn thì thấy sợ, thực ra cũng không nghiêm trọng lắm, tới lúc hắn đến thái y viện miệng vết thương đã dần kết vảy, những lão thái y đức cao vọng trọng tất nhiên sẽ không màng quan tâm đến việc hoạn quan sống chết ra sao, chỉ có mỗi tiểu y đồng tên Như Ý đến thoa dược cho hắn.
Băng bó xong rồi hắn vừa định rời đi lại bị Như Ý kéo lại, tên kia tay chân xoắn quýt nói: “Xong thì đi ngay vậy sao? Cũng phải cho ta chút lộc chứ!”

Thái giám đến thái y viện bắt mạch xem bệnh tất nhiên sẽ không bị thu tiền, nhưng nói gì thì nói, cùng là người với nhau ai lại chả yêu tiền chứ.
Chu Hoài Lễ cười cười nói: “Như Ý huynh à, huynh là người tốt, thông cảm thông cảm đi, chúng ta cũng như nhau cả ngày đầu tắt mặt tối, gần đây tôi đang tích cóp tiền để ‘chuộc lan’, thiệt tình là không có tiền dư nha.”
Như Ý cũng không muốn làm khó hắn thêm, chỉ thở dài nói: “Thật không hiểu nỗi bọn thái giám các ngươi, lúc trước đã chọn cắt bỏ cái kia.

Sau này sống chết đòi chuộc lại làm chi nữa vậy, làm thế nó có thể dài trở lại sao?”
Chu Hoài Lễ biết có giải thích như nào thì tên này cũng không hiểu, nói cảm ơn xong thì nhanh chóng ra khỏi thái y viện.
Ngày mùa xuân ánh mặt trời chói chang, hắn vừa đi vừa cúi đầu, trong lòng cứ suy nghĩ mãi câu hỏi lúc nãy của tiểu y đồng.
Lúc trước đã chọn cắt bỏ cái kia, sau này sống chết đòi chuộc lại làm gì vậy chứ, còn có thể dài trở lại hay sao?
Tất nhiên là không thể nào dài lại, chỉ có điều lúc mới vào cung lão thái giám dẫn dắt hắn từng nói cho hắn biết một việc, thái giám lúc chết nếu không ôm theo ‘bảo bối’, không có c(u), khi chết rồi ngay cả tư cách được mai táng vào phần mộ tổ tiên cũng không có, hơn nữa tại vì bản thân ‘bán nam bán nữ’, các bộ phận trên người không đầy đủ, xuống tới âm phủ diêm vương cũng không muốn thu.[*]
Cho nên mục tiêu lớn nhất của các thái giám sau khi tiến cung chính là tích cóp tiền đến chỗ sư phụ đem ‘bảo bối’ của mình chuộc về, nói cho dễ nghe chút chính là ‘chuộc lan’.
Cũng vì nạn đói, cha mẹ Chu Hoài Lễ lần lượt qua đời, hắn cũng bất đắc dĩ lắm mới phải vào cung làm thái giám.

Nghĩ tới cha mẹ lúc còn sống luôn rất thương yêu lo lắng cho mình nên hắn mới quyết định sau này lúc hắn chết, hắn muốn chết cùng với ‘bảo bối’ của mình! Tốt xấu gì lúc xuống dưới hắn cũng còn có thể diện đi gặp cha mẹ.

Mang theo cõi lòng đầy tâm sự bước đến cửa Chung Túy cung, nhìn cửa cung rộng mở hắn còn đang do dự không biết có nên vào hay không, hắn sợ ban sáng Vân Thục phi nói muốn thu hắn chỉ là lời nói lúc tức giận, càng sợ hơn nữa là lúc này mình không chỗ để đi chắc chắn phải quay về Ti Lễ Giám.

Đứng ngẩn người một lúc lâu, phía bên trong một cung nữ vội vàng bưng thức ăn từ phòng bếp vào chính điện nhìn thấy hắn, rống lên nói với hắn: “Tiểu Lễ Tử ngươi còn đứng đó ngẩn người à! Còn không mau tiến vào điện hầu nương nương dùng bữa!”.[*] Về tục lệ giữ gìn bộ phận sinh dục sau khi đã tịnh thân của các thái giám, có hai nguyên nhân lý giải chủ yếu.
Thứ nhất là bởi vật này giống như một chiếc “giấy thông hành” chứng minh cơ thể của họ đã đạt yêu cầu để trở thành hoạn quan.
Thứ hai là để lúc qua đời sẽ được an táng chung cùng phần thân thể này, từ đó có một di thể vẹn toàn để được đầu thai làm đàn ông ở kiếp sau.
Người Trung Hoa thời xưa tin rằng kẻ nào mất đi “của quý” thì khi xuống âm tỳ địa phủ sẽ bị Diêm Vương biến thành con la cái.

Chính quan niệm ấy đã trở thành một trong số những nguyên nhân khiến các thái giám sống chết phải bảo vệ “của quý” của mình.

Tới khi mất đi, người nhà của họ sẽ đem chúng khâm liệm cùng di thể của người quá cố, đồng thời đốt bỏ hết những giấy tờ liên quan tới việc tịnh thân để họ có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông nơi suối vàng.
HẾT CHƯƠNG 1.