Nương Nương Khang

Chương 38



Người tới chính là Tam tiểu thư của Thiệu gia, Thiệu Nặc.

Sau khi vào phòng, cô ngồi xuống ghế salon, chớp mắt nhìn Lý Trình Tú đang cởi áo choàng dài, giọng nói có hơi mang vẻ khinh thường, “Anh chính là Lý Trình Tú?”

Lý Trình Tú gật gật đầu, “Uống nước không? Trà?”

Thiệu Nặc kiêu căng hất cằm, “Không cần, mục đích của tôi đến tìm anh rất đơn giản, nói xong tôi liền đi. Em trai tôi sắp kết hôn rồi, cầm tấm chi phiếu này rồi đi mau đi.” Cô móc từ trong túi xách ra một tờ chi phiếu, vỗ lên bàn uống trà.

Lý Trình Tú đang cất giày lên kệ, đôi tay bỗng cứng đờ, chốc sau mới từ từ để giày lên kệ.

Không biết tại sao cậu lại không bất ngờ chút nào trước mục đích đến của cô, cũng không bất ngờ trước lời cô vừa nói.

Cậu ngồi ở một đầu khác trên ghế salon, hơi cúi đầu nhỏ giọng nói, “Cậu ấy đã nói, không kết hôn.”

“Kết hôn dĩ nhiên là không nhanh như thế được, chẳng qua chờ họ nghỉ phép trở về sẽ đính hôn luôn.”

Lý Trình Tú ngước mắt nhìn Thiệu Nặc, có chút mê mang hỏi, “Nghỉ phép?”

“Đúng, bây giờ bọn họ đang nghỉ mát ở Nam Thái Bình Dương.”

Lý Trình Tú có chút thất thần lắc lắc đầu, “Không đúng, cậu ấy nói, đi công tác.”

Thiệu Nặc cũng sửng sốt một chút, nhếch miệng, lấy chiếc điện thoại di động từ trong túi xách ra, cho cậu xem một tấm ảnh “Đây là tấm ảnh em trai tôi gửi vào ngày hôm qua.”

Lý Trình Tú ngẩn ngơ nhìn tấm ảnh kia.

Đó thực sự là Thiệu Quần, còn người mặc đồ bơi bên cạnh đang thân mật ôm hắn cũng chính là vị siêu mẫu ngày đó cậu thấy trên báo, hai người cười đùa rất vui vẻ.

Ánh mắt Lý Trình Tú có chút mờ mịt, thanh âm run run nói, “Tôi, nói, nói không chừng, họ có thể chỉ là bạn.”

Thiệu Nặc nhìn cậu chăm chú, trong ánh mắt có chút nghi hoặc.

Cô cau mày nhấn nút gọi điện, “Tạm thời đừng nói chuyện, tôi sẽ khiến anh hoàn toàn từ bỏ ý định.”

Cô mở loa ngoài. Đợi tiếng nhạc chờ qua đi, đầu dây bên kia đã truyền đến một chất giọng lười biếng, hai người ngồi đây đều rất quen thuộc với giọng nói này.

“Alo, chị ba đó hả?”

“Thiệu Quần, em có bận không?”

“Không bận, đang nằm trên giường nè.”

“Chơi thích không?”

“Thích. Lại đây, Thích Trà, đây là chị ba của tôi, chào chị ấy đi.”

Bên kia lập tức truyền tới một giọng nói nhẹ nhàng, “Chào chị.”

“Ừ, chào em, hai người chơi vui chứ?”

“Rất vui, nơi này thật là đẹp, khi nào chị rảnh cũng tới đây chơi đi.”

“Ừ, Thiệu Quần có tốt với em không?”

“Tốt lắm, Thiệu Quần rất tốt, ha ha.” Bên kia còn mơ hồ truyền tới thanh âm huyên náo.

Thiệu Nặc mặt không cảm xúc cười cười hai tiếng, qua loa lấy lệ nói,      “Vậy thì tốt rồi, đưa điện thoại cho Thiệu Quần, chị muốn nói chuyện với nó một chút.”

Giọng nói Thiệu Quần vang lên lần nữa, “Chị, có chuyện gì vậy?”

“Ừ, hỏi một chút, lúc tổ chức tiệc đính hôn hai người có yêu cầu gì đặc biệt không?”

“Không có, các chị thích làm gì thì làm đi.”

Thiệu Nặc tùy tiện nói thêm đôi ba câu rồi cúp máy. Vừa quay đầu liền thấy Lý Trình Tú đang dùng sức che miệng, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

Ánh mắt Thiệu Nặc lộ ra chút bối rối, “Anh, anh khóc cái gì đấy, là một người đàn ông mà khóc lóc gì chứ?”

Khóc cái gì ư? Cái này phải bắt đầu từ đâu đây?

Là vì Thiệu Quần lừa cậu? Hay là bởi Thiệu Quần sắp kết hôn? Hay vì giấc mộng của cậu đã hoàn toàn kết thúc rồi?

Từng câu từng chữ Thiệu Quần nói ra tựa như một cây đao hung hãn đâm vào lòng cậu. Trái tim cậu vừa đau đớn vừa rỉ máu, nước mắt này đã là gì?

Cho dù cậu tự lừa gạt bản thân, cho dù cậu muốn quên đi hết thảy những nghi toan trong lòng, thế nhưng vẫn bị sự thật trần trụi trước mắt làm cho thương tổn.

Ác mộng... Hết thảy đều giống như ác mộng.

Thiệu Nặc dường như không biết phải ứng phó thế nào đối với tình cảnh trước mặt, chỉ đành ngây người.

Cô cứng ngắc, bối rối nhìn Lý Trình Tú cúi đầu khóc khá lâu mới bực tức đứng lên, khí chất thiên kim thế gia vọng tộc biến mất trong nháy mắt, thuận miệng mắng, ” Mẹ kiếp, sao cái tên vừa già vừa ẻo như anh lại làm như thể tôi vừa bắt nạt anh vậy?”

Cô đẩy tấm séc đến trước mặt Lý Trình Tú, ” Này, anh cầm lấy đi, sau đó nhanh chóng dọn đi nơi khác. Em trai tôi không hợp với anh đâu, nó cũng không tốt như anh nghĩ. Tóm lại hãy mau chia tay với nó đi, chuyện này đối với ai cũng đều có lợi.”

Lý Trình Tú mờ mịt ngẩng đầu nhìn cô, nghẹn ngào đứt quãng nói, “Cô đi đi, đi đi, chìa khóa, ở trên tủ giày... cô đi. Tôi cũng sẽ đi, nhất định sẽ đi.”

Thiệu Nặc xanh mặt, khẩn trương bước ra ngoài, tiếng giày cao gót “cộp, cộp” vang lên từng nhịp.

Cho đến khi cánh cửa kia đóng lại, Lý Trình Tú mới dám phát ra âm thanh, ôm đầu khóc thật to.

Trái tim quá đau đớn. Cho tới giờ phút này, cậu chưa từng trải qua loại cảm giác nào tuyệt vọng đến như vậ. Nơi ở quen thuộc bỗng chốc sụp đổ trong chớp mắt, cậu nên đi đâu đây?

Sự giả dối của Thiệu Quần, sự phản bội của Thiệu Quần, sự ôn nhu của Thiệu Quần, sự thâm tình của Thiệu Quần, tất cả những điều này đều xuất phát từ cùng một người phải không? Cậu muốn biết, rốt cuộc hết thảy đều là của một người đúng không?

Tại sao lại có thể tồn tại một người khiến cho người khác tổn thương sâu đậm đến vậy? 

Dáng vẻ mỉm cười của Thiệu Quần, dáng vẻ tức giận hay thậm chí là dáng vẻ khi động tình của hắn. Tất thảy cư nhiên hiện lên sống động trước mắt cậu, nghiền nát trái tim cậu thành từng mảnh nhỏ.

Cậu mơ hồ nhớ lại hơn mười năm trước, sự lạnh lùng của Thiệu Quần cũng làm cậu thương tâm đến vô hạn. Ngày đó khi phải một mình ngồi trong bệnh viện lạnh lẽo, cậu đã gào khóc thật lớn khi nhận được tờ giấy chẩn bệnh. Khi đó cũng giống như bây giờ vậy, không một ai đến giúp cậu, cũng không ai có thể cứu cậu.

Cậu có thể cứu mình lần đầu, liệu có thể cứu mình thêm lần nữa không?

Lý Trình Tú không biết mình đã ngồi khóc trong căn phòng lạnh lẽo không ánh sáng này được bao lâu, cho đến khi cậu lảo đảo đứng lên, ngoài trời đã hoàn toàn tối đen như mực.

Cậu bình tĩnh tiến vào gian chứa đồ, nhặt nhạnh mấy thứ đồ lặt vặt của mình rồi xếp vào va li, kéo sang phòng ngủ, bắt đầu thu dọn hành lý.

Không thể ở lại nơi này thêm một giây.

Khắp nơi đều thuộc sở hữu của Thiệu Quần, tùy tiện nhìn một chỗ cũng có thể nhớ đến những kỉ niệm vô cùng đẹp đẽ, cậu phải lập tức rời đi.

Cậu chỉ tốn hơn nửa giờ để dọn đồ của mình.

Sau khi chuyển đến đây, phần lớn đồ đạc đều do Thiệu Quần mua cho cậu, quần áo cũ của cậu bị hắn ném sạch rồi, vì vậy công cuộc thu dọn vô cùng nhanh chóng.

Cậu kéo chiếc vali đi, cảm thấy bản thân chẳng qua chỉ là đi ở trọ. Đến khi phải rời đi, thứ gì cũng không cần mang, nếu mang theo bất kỳ vật gì cũng đều phải trả cái giá thật lớn, mà những thứ đó mang giá trị quá lớn, không phải thứ cậu có thể gánh nổi.

Trước khi đi cậu chỉ mang đúng hai thứ mà Thiệu Quần cho cậu, một là Trà Bôi bé nhỏ tách khỏi người sẽ không sống được, thứ còn lại là thẻ sim điện thoại.

Sau khi Thiệu Quần trở lại, cậu phải dứt khoát đối mặt với hắn để chấm dứt mọi chuyện, chẳng hạn như số tiền còn đang nợ hắn.

Hơn nữa, trong hôm nay có thể sẽ có một vài khách sạn gọi điện cho cậu, hiện tại sớm tìm được việc làm là vấn đề cấp bách hàng đầu.

Cậu choàng áo khoác thật kín, kéo vali, vừa đi vừa khóc, rời khỏi nơi đầy ắp những kỉ niệm đẹp nhất trong cuộc đời cậu hơn nửa năm qua.

Câu bắt xe buýt đến ga tàu, dọc đường dừng lại mua một chiếc điện thoại second – hand hai trăm đồng. Sau đó tìm một nhà nghỉ nhỏ ngủ qua đêm, giá khoảng năm mươi đồng. Cậu định ngủ lại chỗ này một tối, ngày hôm sau sẽ bắt đầu đi tìm nhà.

Hai trăm đồng: gần 600k

Năm mươi đồng: gần 167k

Lý Trình Tú đút cho Trà Bôi chút thức ăn, đặt nó vào chiếc ổ ấm áp rồi lặng thinh nhìn nó ngủ, cậu cũng mặc nguyên quần áo mà nằm xuống. Cậu không dám đắp cái chăn phủ đầy vật thể gì đó lên người, không thể làm gì khác ngoài việc quấn quần áo nằm trên chiếc giường ẩm mốc đầy mùi khó ngửi.

Thể xác và cả tinh thần đều mệt mỏi rã rời, nhưng dù cố gắng thế nào cậu vẫn không thể chợp mắt nổi.

Vừa nhắm mắt thì trước mắt sẽ hiện lên hình ảnh Thiệu Quần và vị hôn thê xinh đẹp kia thân mật ôm nhau. Chỉ cần một chút không khống chế được, cậu sẽ khóc nức lên.

Cậu không biết mình còn có thể làm gì ngoài việc khóc. Một mình chịu bi thương chính là biện pháp an toàn nhất. Cậu không có can đảm làm tổn thương người khác, càng không có cách nào khiến mọi chuyện diễn ra theo ý mình muốn. Ngoài việc dùng nước mắt để phát tiết, cậu còn có thể làm gì đây?

Lý Trình Tú cứ thao thức một đêm cho đến khi trời sáng.

Cậu suốt đêm không ngủ, đôi mắt sưng như hạt điều, đứng lên rửa mặt, gửi cái vali và tiểu Trà Bôi cho ông chủ nhà, bắt đầu công cuộc tìm nhà.

Cậu ở Thẩm Quyến nhiều năm như vậy, không biết đã dời nhà bao nhiêu lần, kĩ năng tìm trọ rất thông thạo. Đối với việc tìm kiếm một căn nhà tiện nghi, cậu chắc chắn có nhiều kinh nghiệm hơn bất kỳ ai. Nhưng cậu cũng có một mong muốn mãnh liệt hơn bất kì người nào, rằng sẽ có một ngày không xa, cậu không cần chạy xô đi tìm phòng ở nữa.

Cậu một mực hy vọng mình có thể sở hữu một căn phòng thuộc về bản thân mình. Không ai có thể đuổi cậu ra ngoài, cậu cũng không cần vì thay đổi công việc hay tăng giá tiền nhà mà kéo bao lớn bao nhỏ đi tìm một chốn an thân khác.

Ban đầu, cậu dự định sẽ trả nợ xong rồi tiết kiệm 150.000 nhân dân tệ để rời khỏi Thẩm Quyến, đến một quận huyện nhỏ mua một căn phòng nhỏ. Nếu còn dư tiền thì sẽ mở một quán ăn, an tĩnh sống qua ngày.

Sự xuất hiện của Thiệu Quần đã khiến toàn bộ kế hoạch của cậu bị đảo lộn, vừa giúp cậu lĩnh hội được nhiều kiến thức hơn, cũng vừa khiến cậu sinh ra nhiều hy vọng xa vời.

Mong đợi những thứ không thuộc về thế giới của mình, khó trách lại té nặng như vậy, thật sự đau đớn.

Lúc nhỏ ngây ngốc như vậy còn có thể đổ cho sự ngây ngô hồi bé thơ, nhưng giờ thì thế nào? Còn không phải do bản thân không có học vấn sao, đúng là đáng đời.

Cái giá phải đánh đổi chính là cả thể xác lẫn tâm hồn phải chịu hàng nghìn vết thương, hàng trăm lỗ hổng, một mình đơn độc lang thang khắp chốn thành thị, tìm kiếm một không gian mới để tiếp tục sinh tồn.

Lý Trình Tú bởi vì quá vội vàng, nhà xấu hay nhà tốt cũng chẳng kịp xem xét, thuê đại một căn phòng nhỏ mười hai mét vuông. Với chiều cao của cậu, cho dù có đứng thẳng đi bộ cũng không đi được quá năm bước. Phòng bếp và phòng tắm đều đặt ở dưới nhà, nhiều phòng trong nhà có hơi bất tiện, chẳng qua cũng khá tiện nghi. Hơn nữa cậu có thể thuê nhà tận một tháng, chỗ này cũng thuận tiện cho nhu cầu tìm việc làm và thực hiện các kế hoạch khác sau này.

Cậu trở lại ga tàu, mang theo vali và Trà Bôi tới, quét dọn phòng sơ qua, thay chăn gối nệm cho sạch sẽ, sau đó mới mệt mỏi ngồi lên giường, hơi thở không ngừng hỗn loạn. Từ tối hôm qua đến giờ, cậu chưa hề uống một giọt nước nào, lại bận rộn cả ngày, mệt đến mức không muốn động đậy.

Không gian càng yên tĩnh, cậu càng cảm thấy bản thân này cô độc đến nhường nào.

Một căn phòng xa lạ, bóng tối xa lạ, sự lạnh lẽo xa lạ, mọi sự quen thuộc đều đi đâu mất rồi, Thiệu Quần ở đâu? Cái người từng bầu bạn với cậu, giờ đang nơi nào?

Lý Trình Tú cảm giác hốc mắt có chút mơ hồ, cậu đột nhiên giơ tay hung hăng tát mình một cái.

“Đừng khóc nữa.”

Bốp!

“Đừng khóc nữa mà... Đồ ẻo lả... Đồ vô dụng, đừng khóc nữa...”

Bốp!

“Không khóc nữa, chẳng có tác dụng đâu...  Thật vô dụng, thật uất ức mà.. Đồ ẻo lả... Đồ vô dụng...”

Bốp!

“Không cho phép khóc...”

Bốp! Bốp!

Trong căn phòng tối đen như mực, rốt cuộc chỉ còn dư lại tiếng khóc thút thít của con người đang đứng trên bờ vực sụp đổ.

Lý Trình Tú nhận được một cuộc điện thoại vào ngày hôm sau, chính là thông báo tuyển dụng của nhà hàng nằm chung một con đường với phòng làm việc của Adrian, dặn cậu trong vòng hai ngày tới hãy đi báo danh.

Thừa dịp, ban ngày cậu đi mua thêm một ít đồ dùng hàng ngày, sau đó bắt đầu lưu ý đến những thông tin thuê phòng.

Vị trí chỗ làm mới của cậu so với chỗ cậu đang thuê thì hơi xa, hơn nữa lại chỉ bao ăn không bao ở. Tháng sau cậu phải dọn đến một nơi gần đó, nếu không mỗi ngày sẽ phải vật vã di chuyển suốt ba giờ đồng hồ.

Xế chiều cậu nhận được điện thoại của Adrian.

Adrian luôn luôn dư thừa tinh lực, vừa mở miệng liền ngạc nhiên kêu lên, “Ủa? Giọng cậu sao thế, bị cảm hả?”

“Không... Ừ, bị cảm.”

“Không sao chứ, cần người chăm sóc không? Thiệu Quần đi công tác về chưa? Có ai chăm sóc cậu không?”

“Không sao, chỉ là, giọng nói …. không có việc gì.”

“Ồ, lúc này vừa vặn là thời điểm giao mùa, nhiều người dễ bị cảm lắm, phải chú ý thân thể đó.”

“Ừ, cám ơn.”

“Đúng rồi, lần trước không phải cậu tới cái nhà hàng gần chỗ tôi tìm việc sao, đã tìm được chưa?”

“Tìm được rồi.”

“Cái nhà hàng trên phố kia à?”

“Đúng.”

“Oa, quá tốt, là nhà hàng chuyên món cay Tứ Xuyên đó sao, ngày thường tôi toàn tới đó ăn cơm. Cậu ở đâu? Tôi đến chăm sóc cậu, Thiệu Quần nói cậu nấu cơm rất ngon.”

Lý Trình Tú vừa nghe thấy cái tên Thiệu Quần, trong lòng lại bắt đầu quặn đau, miễn cưỡng mở miệng nói, “Ừ, chính là nhà hàng đó.”

Adrian dường như nhận ra có gì đó không đúng, “Trình Tú, cậu thật sự không sao chứ, sao nghe giọng cậu không ổn lắm?”

Lý Trình Tú do dự một chút, cuối cùng vẫn lảng tránh,  “Thật sự không sao.”

Adrian lại lầm bầm nói nhảm thêm mấy câu, đòi Lý Trình Tú phải gọi điện thoại cho cậu sau giờ làm việc để cùng cậu đi chơi, thật giống một đứa con nít, một người lại có thể ríu rít hơn nửa ngày.

Lúc này, đối với sự quan tâm của bất kỳ ai cũng sẽ khiến Lý Trình Tú vô cùng cảm động, cậu mấy lần muốn giãi bày tâm sự với đầu dây bên kia, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Cậu bây giờ thật sự không dám tùy tiện tin tưởng bất kỳ ai nữa.

Vốn định lên nhà hàng báo danh vào ngày hôm sau, nhưng vào sáng hôm đó cậu lại nhận được một cuộc điện thoại từ Thiệu Quần.

Nhìn cái tên hiện trên màn hình, cậu cảm thấy trước mắt bỗng xây xẩm, trái tim đau đớn co rút. Điện thoại liên tục reo lên bảy tám lần, cho đến khi kết nối bị ngắt, cậu vẫn không có dũng khí nhấn nút nhận cuộc gọi.

Qua hồi lâu, điện thoại lại một lần nữa vang lên.

Lý Trình Tú miễn cưỡng nhịn xuống cảm giác sợ hãi và đau lòng, nhẹ nhàng nhấn nút nhận điện thoại.

“Này, Lý Trình Tú? Sao anh lại không ở nhà? Tôi vừa xuống sân bay, mới sáng sớm mà đã ra cửa rồi, là đi tìm việc phải không? Anh không biết hôm nay tôi sẽ về sao, còn không thèm làm bữa sáng cho tôi nữa.” Giọng nói của Thiệu Quần nghe qua có chút không vui.

Lý Trình Tú mím môi, cổ họng nửa ngày không phát ra được tiếng nào.

“A lô? A lô? Nói chuyện đi, có nghe được không đó?”

“Tôi… Bây giờ… tôi qua đây.”

“Cái gì?”

“Bây giờ, tôi qua.”

“Bây giờ anh muốn về á? Vậy mau về đi, tôi muốn ăn đồ anh làm, anh đang ở chỗ nào vậy, tôi tới đón anh.”

“Không cần, không cần.”

“Được rồi, anh nhanh lên một chút nhé.”

Cúp điện thoại xuống, Thiệu Quần không nhịn được ý cười. Hắn nhìn một đống túi lớn bày trên đất, phỏng đoán phản ứng của Lý Trình Tú sau khi nhận được những lễ vật này, không biết sẽ là biểu cảm gì đây. 

Hắn cũng không biết bản thân bị sao nữa, những thứ này bình thường hắn không mua, vừa nhìn thấy đồ tốt liền cảm thấy thứ này nhất định sẽ rất hợp với Lý Trình Tú. Vậy nhất định là hợp với Lý Trình Tú rồi, nhịn không được liền mua hết sạch.

Tahiti là một nơi rất thích hợp để nghỉ ngơi, có điều lần sau hắn sẽ đưa Lý Trình Tú cùng đi để không còn nhàm chán như lần này nữa.