Nghe được lời này của Nhị Hoàng tử thái hậu rất vui vẻ, ôm chặt Nhị Hoàng tử, nói: "Vậy ai gia và nương của con sẽ chờ Giác nhi đưa chúng ta ra ngoài chơi nhé."
"Vâng." Nhị Hoàng tử gật mạnh đầu, lại đột nhiên nhớ ra vẫn chưa tặng quà cho thái hậu, vội vẫy vẫy Tần thị lại, "Tần ma ma, đồ của Giác nhi đâu?"
Tần thị nhận cái hộp lớn từ tiểu cung nữ phía sau rồi đi tới trước mặt Nhị Hoàng tử, nói: "Quà người chuẩn bị cho thái hậu nương nương đều ở trong này."
Mở hộp ra, bên trong có rất nhiều đồ khác nhau, có chong chóng, búp bê gốm sứ và những món đồ chơi khác, còn có các loại mứt quả, điểm tâm khác nhau, ngoài ra còn có một chuỗi hạt đeo tay, không khác cái Nhị Hoàng tử tặng cho Khương Mạn là bao.
Nhị Hoàng tử còn lấy ra thêm những món đồ khác cho thái hậu xem, tuy rằng đều là những món đồ không mấy đáng tiền, nhưng thái hậu lại ngắm đến vui vẻ. Chỉ có điều, chuỗi ngọc đeo tay trông có vẻ đáng giá nhất chỗ này lại bị Nhị Hoàng tử đặt ở cuối cùng, lúc lấy ra mặt nhóc còn cực kỳ ghét bỏ, nói: "Cái này là phụ hoàng chọn giúp Giác nhi, nói là có lẽ hoàng tổ mẫu sẽ thích nó hơn, hoàng tổ mẫu có thích không?"
Thái hậu cười lớn gật đầu: "Thích, hoàng tổ mẫu thích chuỗi vòng này, điểm tâm chong chóng mà Giác nhi chọn hoàng tổ mẫu cũng thích."
Nhị Hoàng tử nghe vậy thì vui vẻ hẳn lên: "Hoàng tổ mẫu thích là tốt rồi."
Khương Mạn và Nhị Hoàng tử đến Từ Ninh Cung từ sáng sớm, lại dùng xong bữa trưa cùng thái hậu xong mới quay về.
Sau khi trở lại Vân Hoa Cung, Khương Mạn và Nhị Hoàng tử đều đi ngủ một giấc, đến khi Khương Mạn tỉnh lại thì nghe thấy Vãn Đông và Liễm Thu đang ở đâu đó thì thầm: "Hình như đã bị bệnh một thời gian rồi vẫn không thấy tốt lên..."
Khương Mạn mở mắt gọi hai người một tiếng.
Vãn Đông và Liễm Thu thấy Khương Mạn tỉnh, Vãn Đông liền tiến lại gần đỡ Khương Mạn dậy, còn Liễm Thu mang một ly nước ấm đến cho Khương Mạn uống.
Khương Mạn uống mấy ngụm nước thấm giọng xong thì hỏi: "Vừa nãy có nghe hai ngươi nói chuyện, trong cung chúng ta có ai bị bệnh sao? Nếu bệnh đã lâu mà không thấy đỡ hơn thì mời Vân thái y đến xem thử đi."
Liễm Thu đặt ly nước lên chiếc bàn bên cạnh, lắc đầu nói: "Nương nương, người của cung chúng ta rất tốt, người vừa rồi mà nô tỳ và Vãn Đông nhắc tới là Du Sung dung của Khang Nhạc Cung, nghe nói trước khi Hoàng thượng xuất cung Du Sung dung đã đổ bệnh, tìm thái y đến xem thì thái y nói là bị phong hàn, kê thuốc cho Du Sung dung."
"Kết quả qua lâu như vậy rồi mà Du Sung dung vẫn không khá hơn chút nào, Du Sung dung liền hoài nghi có người hại nàng ta, lúc người đang ngủ thì nàng ta đã tới Càn Ninh Cung tìm Hoàng thượng giãi bày, Hoàng thượng gọi Đàm viện sứ tới chẩn mạch cho nàng ta, kết quả vẫn ra phong hàn."
"Nhưng Du Sung dung lại kêu gào rằng Đàm viện sứ bị người khác mua chuộc, một hai không chịu nhận cái bệnh phong hàn này, chọc cho Hoàng thượng tức giận, sai người đuổi nàng ta về Khang Nhạc Cung, hạ lệnh cấm túc."
Khương Mạn gật đầu, chợt nghe Liễm Thu nói: "Chủ tử, người nói xem Du Sung dung này cẩn thận quá... hay là thật sự có người hại nàng ta?"
Khương Mạn lắc đầu, "Bây giờ chưa thể nói chắc chắn được, dù sao chuyện bị phong hàn mười ngày nửa tháng cũng không hiếm, chờ một thời gian nữa xem Du Sung dung có khá hơn không là sẽ biết thôi."
Liễm Thu gật đầu, "Chủ tử nói phải."
Trong Khang Lạc Cung, Du Sung dung vẫn ho "khụ khụ..." không ngừng, chờ nàng vất vả lắm mới dừng cơn ho lại, đại cung nữ Nhã Âm vội mang trà tới để Du Sung dung uống.
Du Sung dung nhìn chén trà trước mắt, tay đã vươn ra lại rút trở về, phất tay nói: "Bỏ đi, không uống."
"Nương nương..." Nhã Âm kinh ngạc nhìn Du Sung dung, sao ngay cả nước cũng không chịu uống thế này?
Nhã Ý lắc đầu, đi qua nhận lấy chén trà trên tay Nhã Âm rồi uống sạch, nói: "Nương nương, vừa hay nô tỳ đang khát nước, người thưởng chén trà này cho nô tỳ đi, nô tỳ sẽ lấy chén khác cho người."
Nhã Ý nói xong thì xoay người đi về chỗ của Nhã Âm lấy một chén trà khác cho Du Sung dung, lần này Du Sung dung không nói gì cả, nhận lấy chén trà bắt đầu uống.
Uống xong, cổ họng của Du Sung dung cũng thoải mái hơn, nàng nhìn hai đại cung nữ đang đứng trước mặt mình, nói: "Trong khoảng thời gian này đồ ăn thuốc uống của ta đều do hai ngươi phụ trách, chẳng lẽ các ngươi không phát hiện ra chỗ nào không đúng sao?"
Nhã Âm và Nhã Ý đồng thời lắc đầu, Nhã Ý nói: "Nương nương, cả quá trình sắc thuốc đều được thực hiện dưới tầm mắt của nô tỳ và Nhã Âm, hơn nữa nô tỳ còn quan sát cả thái y đã bắt mạch cho người, lại tìm những người hiểu y lý xem thử, quả thật đó là thuốc trị phong hàn, cho nên chắc chắn vấn đề không nằm ở thuốc thang đâu."
Du Sung dung không ngừng đánh giá hai người, nhẹ nhàng hỏi lại một câu: "Vậy sao?"
"Nương nương, thật sự là như vậy," Nhã Âm gật mạnh đầu, sau đó dè dặt nói: "Nương nương, có phải là người nghĩ nhiều quá không, có lẽ người chỉ bị phong hàn thôi, chẳng qua lần này bị hơi nặng nên mới vậy, sau này vẫn có thể chuyển biến tốt?"
Du Sung dung thu hồi tầm mắt đánh giá hai người, lại ho khan vài tiếng, sau đó nàng phất tay, nói: "Có lẽ là vậy, hai người các ngươi lui xuống trước đi, ta phải nghỉ ngơi một lát."
"Nương nương, nô tỳ hầu hạ người nghỉ ngơi." Nhã Âm nói xong liền đi đến bên cạnh Du Sung dung.
"Không cần." Du Sung dung có chút mất kiên nhẫn, lớn tiếng quát: "Các ngươi đi ra ngoài đi, ra muốn yên tĩnh một mình."
Nói xong Du Sung dung lại ho một tràng dài.
Nhã Ý nhìn Du Sung dung, lại nhìn Nhã Âm, quyết định kéo Nhã Âm nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của Du Sung dung.
Nhã Âm bị kéo ra ngoài thì vùng tay ra khỏi tay Nhã Ý, bất mãn nói: "Nhã Ý, ngươi làm cái gì vậy? Không thấy nương nương đã ho thành như thế rồi sao? Ta còn đang định lấy một ly nước cho nương nương, tốt xấu gì cũng phải để người uống vài ngụm nhuận họng đi đã, ngươi kéo ta ra đây làm gì?"
"Ngươi có phải ngốc rồi không?" Nhã Ý ném một ánh mắt khinh thường, nói: "Rõ ràng bây giờ nương nương không tín nhiệm hai chúng ta, sợ chúng ta động tay động chân lên đồ của người, ngươi đừng có cứ cố lượn qua lượn lại trước mặt nương nương, cẩn thận kẻo nương nương coi ngươi là người của kẻ thù rồi giết ngươi luôn đấy."
Nhã Âm không thể tin nổi, nói: "Không thể nào, hai chúng ta hầu hạ nương nương cũng đã được vài năm, sao nương nương có thể vô duyên vô cớ giết chúng ta chứ?"
Nhã Ý liếc Nhã Âm một cái, xoay người nói: "Dù sao nể tình hai chúng ta đã làm việc cùng nhau lâu như vậy, những gì nên nói ta đều đã nói rồi, về phần tin hay không, có nghe hay không đó là chuyện của ngươi, chỉ cần về sau ngươi không hối hận là được."
Nhã Âm đứng ở cửa một lát, vẫn cảm thấy Nhã Ý đã nghĩ nhiều rồi, nàng cười lắc lắc đầu rồi xoay người về lại phòng.
Lúc này Du Sung dung vẫn đang ho, Nhã Âm vội rót nước dâng đến trước mặt Du Sung dung, nói: "Nương nương, người nhuận giọng đi đã, sao lại ho nhiều như vậy chứ."