Vĩnh An đế nhìn ánh mắt nhấp nháy tinh nghịch của Khương Mạn hướng về phía mình, kiên nhẫn cười đáp: "Cứ theo lời của ái phi đi. Triệu Toàn Phúc, chuẩn bị giấy bút cho trẫm."
Mắt thấy việc này sắp được định đoạt xong xuôi, Khương Lãng bất chấp tất cả, vội vàng mở miệng: "Hoàng thượng, nương nương, so với đại tiểu thư Hà gia thì thần càng hy vọng có thể lấy đại tiểu thư Ôn gia hơn."
"Vì sao chứ?" Khương Mạn cố ý hỏi.
Khương Lãng cố gắng nghĩ lý do, "Thần đã từng được thấy bức họa của Ôn tiểu thư, cũng vô tình gặp nàng ấy một lần, nhưng đại tiểu thư Hà gia lớn lên trông tròn dẹt thế nào thần còn không biết."
"Cái này thì đơn giản." Khương Mạn nói: "Trước đó đại ca cũng không biết đại tiểu thư Ôn gia trông như thế nào đấy thôi, gì chứ chân dung của đại tiểu thư Hà gia thì trong cung ta có. Nếu đại ca thấy chân dung vẫn chưa đủ, muốn gặp người thật cũng được, quay về ta sẽ xin thái hậu nương nương sắp xếp một buổi tiệc ngắm hoa, lúc đó đại ca có thể nhân cơ hội gặp đại tiểu thư Hà gia một lần, đại ca cảm thấy thế nào?"
Khương Lãng nghĩ còn cảm thấy thế nào nữa, rõ ràng lúc đầu đang nói về Ôn tiểu thư, sao bây giờ lại thành đại tiểu thư Hà gia rồi?
Khương Lãng buồn bực nhìn Khương Mạn một cái, nói: "Thần cảm thấy đại tiểu thư Ôn gia tốt lắm, cho dù đại tiểu thư Hà gia có tốt đến đâu thì với thần Ôn tiểu thư vẫn tốt hơn."
Khương Mạn vừa lòng cười, "Đại ca nói thế sớm có phải là xong rồi không."
Khương Lãng ngẩng đầu nhìn nét cười vui vẻ trên mặt Khương Mạn, bấy giờ mới phản ứng lại được, hắn lắc lắc đầu, vừa bất đắc dĩ nhưng lại có chút cưng chiều, "Bây giờ nương nương đã là bà mẹ một con rồi, sao còn nghịch ngợm như vậy chứ."
Lúc Khương Mạn còn nhỏ phần lớn thời gian đều là một đứa trẻ thập phần nhu thuận, nhưng dù sao vẫn là trẻ con, thỉnh thoảng cũng sẽ nghịch ngợm, Khương Lãng cũng đã từng bị Khương Mạn trêu đùa mấy lần rồi, nhưng hắn không ngờ bây giờ Khương Mạn đã tiến cung nhưng tính tình lại chẳng khác gì lúc trước, quan trọng hơn là Hoàng thượng còn phối hợp với trò đùa của Khương Mạn, bằng không hắn cũng sẽ không phản ứng gấp gáp đến vậy.
Khương Mạn cười nói: "Ai bảo đại ca cứ sống chết không chịu thừa nhận thích đại tiểu thư Ôn gia chứ?"
Khương Lãng lắc đầu, nói thích thì cũng chưa tới, dù sao hắn mới chỉ gặp Ôn tiểu thư một lần, cũng chẳng nói được mấy câu, nhưng hắn quả thật có chút rung động.
Biết được Khương Lãng chẳng những không phản đối chuyện cưới đại tiểu thư Ôn gia, ngược lại còn rất vừa lòng với mối hôn sự này thật sự là chuyện vui Khương Mạn không thể ngờ tới.
Nhưng bây giờ Khương Mạn mới chỉ biết ý tứ của Khương Lãng, còn nàng vẫn chưa hỏi ý của đại tiểu thư Ôn gia. Tuy nàng cảm thấy với tình cảnh bây giờ của Ôn Vũ Vi thì gả cho Khương Lãng là lựa chọn tốt nhất rồi, nhưng dù sao đây cũng chỉ là suy nghĩ của cá nhân nàng, nếu Ôn Vũ Vi thật sự không muốn, nàng lại ép buộc hai người đến với nhau thì thật không công bằng với cả Khương Lãng và Ôn Vũ Vi, hơn nữa nàng là người làm mai cũng không muốn tác hợp một đôi phu thê bất hòa.
Sau khi Khương Lãng rời đi, Vĩnh An đế cùng Khương Mạn tản bộ trong Ngự Hoa Viên. Bây giờ bụng Khương Mạn đã lớn, ngồi lâu sẽ bị đau lưng, hơn nữa ngày dự sinh cũng không còn xa nữa, đi lại nhiều thì đến lúc sinh cũng thuận lợi hơn một chút.
Hai người đang đi thì Vĩnh An đế hỏi Khương Mạn: "Nếu Tuyên Bình Hầu đã vừa ý với đại tiểu thư Ôn gia, vậy lát nữa trẫm sẽ hạ ý chỉ tứ hôn, ái phi cảm thấy thế nào?"
Khương Mạn cười nói: "Hoàng thượng đồng ý tứ hôn quả thật là phúc của hai người bọn họ, nhưng thần thiếp đang muốn gặp Ôn đại tiểu thư thêm một lần nữa, nếu nàng ấy cũng vừa lòng mối này, lúc ấy Hoàng thượng hạ chỉ ban hôn thì quả thật là lương duyên trời định."
Việc nhỏ như vậy đương nhiên Vĩnh An đế sẽ không phản đối, hắn nói: "Vậy trẫm nghe theo lời ái phi."
Vốn chuyện hôn sự của Khương Lãng là do Khương Mạn lo liệu, mặc kệ cuối cùng Khương Mạn chọn ai, chỉ cần không quá đáng thì hắn đều có thể ngồi một bên nhắm một mắt mở một mắt, chỉ là Ôn Vũ Vi này rất vừa lòng hắn thôi, bây giờ Khương Mạn muốn gặp Ôn Vũ Vi thêm một lần nữa hắn cũng không có cái gì mà phản đối.
Cho dù Ôn Vũ Vi không đồng ý mối hôn sự này, hắn tin Khương Mạn cũng có thể chọn một người mới khiến hắn cảm thấy vừa lòng.
Khương Mạn vốn định ngày mai sẽ gặp Ôn Vũ Vi, nhưng sáng hôm sau cửa cung vừa mở, ngoài cung đã truyền tin đến, Đại Công chúa chuyển dạ.
Đại Công chúa sinh con, tuy Vĩnh An đế không ra cung thăm, nhưng lại phái Triệu Toàn Phúc đến phủ Đại Công chúa. Ở Từ Ninh Cung thì khỏi phải nói, nếu không phải Tô ma ma ngăn cản thì thái hậu đã tự mình đến phủ Đại Công chúa rồi.
Cuối cùng tuy thái hậu không tự mình đi đến phủ Đại Công chúa, nhưng cũng phái Tô ma ma và Khanh Nguyệt đến đó.
Đại Công chúa bắt đầu chuyển dạ vào giờ Dần, nhưng chờ lúc đứa nhỏ chào đời đã là giờ Tuất, nghe nói lúc sinh có vài lần Đại Công chúa đau đến mức suýt thì ngất đi, cũng may cuối cùng thuận lợi sinh được một bé trai nặng ba cân sáu.
Lúc Triệu Toàn Phúc vội vàng về báo tin cho Vĩnh An đế, Vĩnh An đế đang ở Vân Hoa Cung đọc thoại bản cho Khương Mạn nghe.
Để Hoàng thượng đọc thoại bản cho mình nghe, Khương Mạn cảm thấy có lẽ nàng là người đầu tiên, nhưng đây thật sự không phải nàng cố ý.
Nàng vốn nghĩ Đại Công chúa đang sinh, đêm nay có lẽ sẽ không đến Vân Hoa Cung, chính nàng cũng đang lo lắng cho tình huống của Đại Công chúa, nhất thời không muốn ngủ, liền bảo Liễm Thu tìm một cuốn thoại bản đọc cho nàng nghe.
Ai biết trong lúc mọi người đang nóng lòng chờ tin thì Vĩnh An đế lại âm thầm bước vào Vân Hoa Cung, gặp ngay Liễm Thu đang đọc thoại bản cho Khương Mạn, có lẽ vì muốn di dời sự chú ý nên Vĩnh An đế trực tiếp đoạt lấy cuốn thoại bản trong tay Liễm Thu.
Khương Mạn còn có thể làm gì nữa, chỉ có thể cảm thấy may mắn vì cuốn thoại bản mà Liễm Thu chọn không có tình tiết nào đáng xấu hổ.
Sau khi Vĩnh An đế nghe Triệu Toàn Phúc báo tin Đại Công chúa thuận lợi sinh ra một bé trai, mẫu tử bình an thì nhẹ nhàng thở phào, Khương Mạn cũng vậy, không còn tâm sự gì nữa nên rất nhanh nàng đã buồn ngủ.
Vĩnh An đế thấy thế thì đặt thoại bản trong tay sang một bên, cũng định đi ngủ.
Khương Mạn vừa đặt lưng xuống giường liền chìm vào giấc ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng hình như Khương Mạn nghe được Vĩnh An đến hỏi mình cái gì đó, nhưng nàng thật sự rất mệt, mơ hồ đáp lại một câu rồi ngủ say.
Buổi sáng lúc tỉnh dậy Khương Mạn hỏi đêm qua Vĩnh An đế đã nói gì với mình, Vĩnh An đế cười hỏi lại chuyện hôm qua hắn đã hỏi Khương Mạn.
"Ái phi cảm thấy trẫm có nên đặt tên cho đứa con của Đại Công chúa không?"
Không nói bây giờ quan hệ của Khương Mạn và Đại Công chúa không tồi, cho dù hai người bọn họ có thủy hỏa bất dung thì Khương Mạn cũng sẽ không ngăn Vĩnh An đế ban tên cho đứa nhỏ của Đại Công chúa.
Khương Mạn cười, gật đầu nói: "Nếu đứa bé được Hoàng thượng ban tên thì chắc chắn sau này có phúc khí bảo hộ."
Vĩnh An đế nghe vậy thì tâm trạng rất tốt, hắn nói: "Vậy ái phi cảm thấy cái tên Sâm Khang thế nào?"
Khương Mạn nói: "Chữ Sâm trong bảo khố, có nghĩa là trân bảo, dùng chữ này đặt tên thể hiện sự quý trọng đứa trẻ. Mà chữ Khang mang nghĩa khỏe mạnh, ngụ ý đứa nhỏ có thể khỏe mạnh vô lo, tên Hoàng thượng đặt thật sự rất hay."