Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu

Chương 183: Chàng có tình thiếp có ý



"Vậy sao?" Khương Mạn hỏi vậy cũng không phải vì hoài nghi Ôn Vũ Vi không tuân thủ lễ nghĩa, tự ước định cùng người khác. Chỉ là nghĩ đến chuyện tình cảm của Khương Phù và Nghiêm Văn Hoa, cho nên nàng mới hỏi câu này. Nhưng dù sao trên đời này nữ tử như Khương Phù cũng rất hiếm, phần lớn mọi người đều giống như lời Ôn Vũ Vi nói, hôn nhân dựa vào lệnh của cha mẹ, lời người mai mối.

Câu trả lời của Ôn Vũ Vi cũng đã nằm trong dự đoán của Khương Mạn, nàng gật đầu, tiếp tục hỏi: "Nếu Ôn tiểu thư không có ý trung nhân, vậy nếu ta làm mai cho tiểu thư thì thế nào?"

Trước đó Ôn Vũ Vi và Võ An Hầu lão phu nhân đã lờ mờ phỏng đoán chuyện này, cũng đoán lý do thái hậu triệu Ôn Vũ Vi tiến cung hơn phân nửa là vì chuyện hôn sự của nàng, cho nên bây giờ nghe được câu hỏi của Khương Mạn nàng cũng không mấy bất ngờ, chỉ là không biết Khương Mạn sẽ mai mối nàng với ai, có phải là Xương Bình Hầu phủ, Tằng gia, hoặc là Khương gia như trước đó bọn họ đoán? Còn lại bọn họ thật sự không biết có thể là ai nữa.

Đủ loại suy nghĩ hiện lên trong đầu Ôn Vũ Vi, nhưng nàng cũng chỉ thất thần trong chớp mắt, rất nhanh đã lấy lại tinh thần, cười nói với Khương Mạn: "Nương nương nguyện ý làm mai cho thần nữ là quan tâm đến thần nữ, đương nhiên thần nữ rất vui, nếu tổ mẫu nghe được tin này chắc hẳn cũng sẽ mừng cho thần nữ." 

Khương Mạn cười, không tiếp tục đề tài này mà đột nhiên nói sang chuyện khác: "Mấy hôm trước ta và Hoàng thượng có nói chuyện vài câu với ca ca của ta, Ôn tiểu thư hẳn cũng biết đại ca của ta nhỉ?"

Tim của Ôn Vũ Vi bỗng dưng đập lỡ một nhịp, nhưng nàng vẫn giữ vẻ bình tĩnh hiểu chuyện đáp lời: "Thần nữ biết." Có lẽ bây giờ trong kinh thành này chuyện Tuyên Bình Hầu là anh trai của Khương Chiêu viện chẳng ai là không biết.

Khương Mạn không nhìn ra được gì từ khuôn mặt bình tĩnh của Ôn Vũ Vi, vì vậy nàng tiếp tục hỏi: "Ta nghe đại ca kể mới biết vậy mà hai người đã từng gặp nhau rồi, thật không thể không cảm thán duyên phận kỳ diệu. Nhưng ta hỏi đại ca mấy lần rằng hai người gặp nhau như thế nào mà miệng đại ca cứ kín như bưng, không biết Ôn tiểu thư có đồng ý kể cho ta nghe một chút xem chuyện ngày hôm ấy là như thế nào không?"

Ôn Vũ Vi muốn phân tích ý đồ đằng sau câu nói này của Khương Mạn, Khương Mạn đang cảm thấy là nàng không biết tự lượng sức mình cố ý tiếp cận Khương Lãng, hay là hoài nghi nàng và Khương Lãng có gì đó, hay chỉ đơn giản là vì tò mò thôi?

Nhưng trong ánh mắt của Khương Mạn còn vương ý cười, đâu đó còn lóe lên một tia tò mò, không giống một người muốn đi gây sự, thoạt nhìn như thể chỉ muốn giải tỏa sự hiếu kỳ của bản thân mà thôi.

Ôn Vũ Vi cân nhắc lời lẽ, kể lại một lượt tình huống hai bọn họ gặp nhau cho Khương Mạn nghe.

Khương Mạn vừa nghe vừa gật đầu, cái này cũng coi như là anh hùng cứu mỹ nhân đi, bây giờ rõ ràng anh hùng đã bị mỹ nhân làm cho rung động, mà mỹ nhân được cứu trông cũng không phải là không có ý tứ gì.

Tuy Ôn Vũ Vi đã cực lực che giấu tình cảm của mình, bình tĩnh kể lại toàn bộ sự việc, nhưng mỗi lần nhắc đến tên Khương Lãng ngữ điệu của nàng không tự chủ được mà hơi cao lên một chút, chỉ điểm này thôi đã đủ để Khương Mạn hiểu rõ tâm tình của Ôn Vũ Vi.

Nếu đã là chàng có tình, thiếp có ý, vậy mối hôn sự này có thể quyết định rồi.

Nghĩ như vậy, Khương Mạn không nhịn được mà trêu đùa Ôn Vũ Vi một câu: "Nghe Ôn tiểu thư kể như vậy, thế đại ca của ta cũng coi như là anh hùng cứu mỹ nhân rồi, trong thoại bản đều viết sau khi anh hùng cứu được mỹ nhân, mỹ nhân đều muốn lấy thân báo đáp, vậy Ôn tiểu thư có ý định này không?"

Chỉ là câu đùa vui này của Khương Mạn làm Ôn Vũ Vi hiểu thành Khương Mạn đang muốn nhắc nhở nàng không biết tự lượng sức mình, dây dưa với Khương Lãng.

Sắc mặt Ôn Vũ Vi trắng bệch, lắc đầu nói: "Thần nữ không dám có suy nghĩ không an phận như vậy." Nàng biết bây giờ nàng và Tuyên Bình Hầu chênh lệch rất lớn, sao có thể cả gan mơ mộng hão huyền như vậy chứ, thỉnh thoảng có vài lúc ý niệm này luẩn quẩn trong đầu nàng thì nàng cũng sẽ vội vàng dập tắt suy nghĩ hoang đường của mình ngay.

Nếu xét phủ Võ An Hầu thời còn hưng thịnh, hai người còn có thể miễn cưỡng nói một câu xứng đôi, nhưng bây giờ nàng là một đích nữ thất sủng của một hầu phủ lụn bại, sao có thể có cơ hội bước vào phủ Tuyên Bình Hầu đang phong quang ngời ngợi thế kia chứ?

Khương Mạn nhìn sắc mặt của Ôn Vũ Vi, ý thức được có lẽ lời trêu chọc của mình đã làm nàng hiểu lầm.

Nhưng nàng cũng không giải thích gì thêm, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ chuyển sang đề tài khác, "Bình thường Ôn tiểu thư thích làm gì?" Ôn Vũ Vi cũng bình tĩnh lại, cười đáp: "Những thứ thần nữ thích có lẽ khó mà đạt đến tiêu chuẩn thanh nhã, từ nhỏ thần nữ đã sống cùng tổ mẫu ở nông thôn, thích nhất là cưỡi ngựa, thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi cũng có đọc ít sách giải trí."

"Vậy chắc tài cưỡi ngựa của Ôn tiểu thư tốt lắm nhỉ?" Khương Mạn hỏi.

Ôn Vũ Vi khiêm tốn nói: "Chỉ là sở thích của thần nữ thôi, kỳ thật cũng không cao siêu gì, nếu không lúc tham gia hội săn mùa thu cũng không phải phiền đến sự giúp đỡ của nương nương."

Khương Mạn và Ôn Vũ Vi nói chuyện phiếm thêm một lúc, đến khi Khương Mạn thấy hơi mệt mới cho người đưa Ôn Vũ Vi xuất cung.

Ôn Vũ Vi đi rồi, Khương Mạn cũng đi chào thái hậu, thái hậu còn hỏi: "Thế nào, Ôn tiểu thư có xứng đôi với Tuyên Bình Hầu không?"

Khương Mạn cười nói: "Ôn tiểu thư rất tốt, nhưng việc này vẫn cần phiền thái hậu nương nương thêm một chút, tuy nói Hoàng thượng có thể trực tiếp hạ chỉ tứ hôn, nhưng tình hình trong phủ Võ An Hầu cũng có hơi phức tạp, thần thiếp sợ nếu làm vậy sẽ truyền ra những lời không hay về Ôn tiểu thư, cho nên muốn xin thái hậu triệu Võ An Hầu lão phu nhân tiến cung một chuyến, trò chuyện với lão phu nhân về chuyện tứ hôn."

Chuyện của phủ Võ An Hầu thái hậu cũng đã từng nghe, Khương Mạn nói như vậy, bà cũng gật đầu đồng ý: "Nha đầu họ Ôn kia cũng là một đứa trẻ đáng thương, con lo lắng cũng phải, ngày mai ai gia sẽ mời Võ An Hầu lão phu nhân tiến cung một chuyến."

Khương Mạn cười nói cảm ơn thái hậu: "Thần thiếp tạ ơn thái hậu nương nương."

Ngày hôm sau, Võ An Hầu lão phu nhân tiến cung vào giờ Tỵ, lúc trước khi bà còn là Võ An Hầu phu nhân, Võ An Hầu phủ chưa lụn bại hoàn toàn, thái hậu cũng không phải là Chu thái hậu bây giờ thì bà cũng thường xuyên theo Võ An Hầu lão phu nhân lúc đó đến Từ Ninh Cung, nhưng đã là rất nhiều năm về trước rồi.

Đã qua nhiều năm như vậy, người trong cung cũng thay đổi từng lớp từng lớp, nhưng cảnh sắc nơi đây vẫn không khác gì trong ký ức của bà.

Cả đường vào Từ Ninh Cung Võ An Hầu lão phu nhân không nói lời nào, nghiêm túc chuẩn bị hành lễ với tháu hậu đang ngồi trên cao.

Nhưng bà còn chưa kịp quỳ xuống, đại cung nữ Lưu Huỳnh của Từ Ninh Cung đã tiến lên đỡ bà, thanh âm ôn hòa của thái hậu cũng vang lên: "Thân thể của lão phu nhân không tốt, không cần phải hành lễ đâu. Lưu Huỳnh, lấy ghế đi."

Võ An Hầu lão phu nhân nghe vậy thì vội nói cảm tạ thái hậu: "Thần phụ tạ ơn thái hậu nương nương."

Chờ sau khi Võ An Hầu lão phu nhân đã an tọa trên chiếc ghế mà Lưu Huỳnh mang tới, thái hậu mới chậm rãi mở miệng: "Cũng phải hai mươi năm rồi ai gia chưa gặp lão phu nhân nhỉ? Ai gia nhớ rõ lần cuối hai ta gặp nhau đã là tiệc mừng thọ của tiên thái hậu, khi đó hình như lão phu nhân còn dẫn theo con dâu là Lưu thị có phải không?"