Quý Dụ đứng không xa nhìn hai người châu đầu ghé tai, dừng bước lại chờ hai người đi tới, cười nói: "Hai vị đại nhân đang nói chuyện gì thế?"
Hai người nhìn Quý Dụ đứng trước mặt mình, cười hùa theo một tiếng, quan viên vừa cảm thán hôm nay mình may mắn nói: "Quý đại nhân, hạ quan mới cảm khái với Hà đại nhân vận khí hôm nay thật không tồi."
Quý Dụ nhìn hai người một lượt, gật gật đầu, "Quả thật, nhưng chuyện này ông nên tạ ơn Khương Chiêu viện mới đúng, tâm tình của Hoàng thượng tốt như vậy tất cả đều nhờ Khương Chiêu viện đấy."
"Ồ." Người này dùng dáng vẻ khiêm tốn lắng nghe, nói: "Lời này của Quý đại nhân là có ý gì?"
Quý Dụ cười nói: "Khương Chiêu viện vừa mới hạ sinh Tam Hoàng tử bình an, Sử đại nhân thấy Hoàng thượng có thể không vui sao?"
Sau khi hạ triều Quý Dụ mới nghe được tin này, lúc nhận được tin tâm trạng của Quý Dụ thật sự không tốt chút nào, Khương Chiêu viện vốn đã được thánh sủng, mà trước đó Hoàng thượng rõ ràng cũng tỏ ra coi trọng Nhị Hoàng tử hơn Đại Hoàng tử, đi tuần mùa xuân cũng chỉ dẫn theo Nhị Hoàng tử đi, chuyện này đã làm các đại thần trong triều suy đoán có phải Hoàng thượng muốn ám chỉ điều gì không. Kết quả bây giờ Khương Chiêu viện lại sinh thêm một hoàng tử nữa, về sau tình cảnh của Đại Hoàng tử chỉ sợ sẽ càng thêm khó khăn.
Không phải Quý Dụ không nghĩ đến chuyện ra tay diệt trừ Khương Chiêu viện và đứa nhỏ trong bụng nàng ta, chỉ cần không có Khương Chiêu viện, về sau Nhị Hoàng tử sẽ không còn ai che chở nữa, về sau ông muốn ra tay với Nhị Hoàng tử sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Đáng tiếc người ông an bài đều chẳng có đất dụng võ, chẳng những Khương Chiêu viện cẩn thận từng ly từng tí, đằng sau còn có Hoàng thượng bảo hộ, người của ông muốn ra tay thật sự là không dễ dàng.
Điều này làm bây giờ Quý Dụ có chút sốt ruột, ông không thể chờ thêm nữa, càng chờ thì lợi thế của Đại Hoàng tử càng ít đi. Bây giờ Đại Hoàng tử còn có cái danh trưởng tử, nếu còn đợi nữa, đợi đến lúc Khương Chiêu viện ngồi lên hậu vị, cái danh trưởng tử này sao có thể so sánh được với vị trí đích tử của Nhị Hoàng tử chứ?
Chỉ là bây giờ người đồng ý đứng về phía ông vẫn còn ít, Quý Dụ muốn thử xem còn có thể lôi kéo thêm ai nữa, đến lúc đó bọn họ có thể cùng nhau lên tiếng bảo vệ Đại Hoàng tử.
Sử đại nhân nhìn Quý Dụ, cười nói: "Vẫn là Quý đại nhân tin tức linh thông, nếu đúng như lời Quý đại nhân nói thì hạ quan quả thật đã hưởng phúc của Chiêu viện nương nương rồi, trở về hạ quan sẽ sao chép kinh Phật cầu phúc cho Chiêu viện nương nương."
Hà đại nhân đứng bên cạnh nghe vậy, nói thêm một câu: "Cũng do ông may mắn, gặp trúng ngày hôm nay."
Sử đại nhân cười ha ha, "Đúng, lời huynh nói cũng không sai, nếu không phải ta đủ may mắn làm sao có thể gặp trúng ngày Chiêu viện nương nương sinh hạ tiểu hoàng tử cho Hoàng thượng chứ."
Quý Dụ nghe hai người nói qua nói lại, khóe miệng cũng mang ý cười, nhưng ý cười này lại không chạm đến đáy mắt.
Tuy Khương Mạn rất mệt, nhưng nàng ngủ cũng không lâu, lúc Vĩnh An đế tan triều nàng đã tỉnh lại, vừa ăn xong non nửa bát cháo do Vãn Đông đút.
Thấy Vĩnh An đế đi vào, Vãn Đông giúp Khương Mạn lau khóe miệng rồi đứng lên nhường chỗ.
Vĩnh An đế đi đến trước giường của Khương Mạn, ngồi xuống, ôn nhu hỏi: "Ái phi thấy thế nào rồi? Còn khó chịu nhiều không?"
Khương Mạn lắc đầu, nói: "Thần thiếp không sao, Hoàng thượng không cần lo lắng, Hoàng thượng đã thấy Thiều nhi chưa?"
Khương Mạn căn bản không phát hiện ra điều này, nghe Vĩnh An đế nói vậy, nàng quay đầu lại nhìn Tam Hoàng tử đang nằm bên cạnh mình, nhưng vẫn nhìn không ra.
Vĩnh An đế chỉ vào cái miệng nhỏ nhắn của Tam Hoàng tử, nói: "Chỗ này, miệng của Thiều nhi rất giống ái phi, đôi mắt cũng thế, bây giờ nhìn còn chưa rõ, nhưng trẫm cảm thấy lớn lên sẽ giống ái phi."
"Vậy sao?" Khương Mạn lại nhìn, sau đó nói: "Vẫn là giống Hoàng thượng tốt hơn một chút, mắt của Hoàng thượng rất đẹp, nếu sau này Giác nhi và Thiều nhi lớn lên giống Hoàng thượng thì chắc chắn sẽ là một đại mỹ nam, còn con trai mà giống thần thiếp thì có hơi thanh tú quá rồi."
Vĩnh An đế cười nói: "Trẫm chưa bao giờ biết trong mắt ái phi trẫm lại là một đại mỹ nam đấy."
Khương Mạn cũng cười, "Hoàng thượng vốn rất đẹp trai, là đại mỹ nam trong mắt thần thiếp thì có gì đáng ngạc nhiên chứ."
Hai người đang nói chuyện, Vãn Đông nhẹ tay nhẹ chân tiến vào, nói: "Hoàng thượng, chủ tử, thái hậu nghe nói người đã tỉnh nên dẫn theo Nhị Hoàng tử đến thăm chủ tử."
Vãn Đông vừa dứt lời, thanh âm của Nhị Hoàng tử đã truyền từ bên ngoài vào: "Nương, nương..."
Thái hậu vội cản Nhị Hoàng tử lại, nhỏ giọng nhắc nhở: "Tiểu tổ tông ơi không phải đã nói với con rồi sao? Đệ đệ còn nhỏ, con không thể làm phiền đệ đệ nghỉ ngơi, nếu không đệ đệ sẽ khóc đấy."
Nhị Hoàng tử nghe vậy lập tức nâng đôi tay nhỏ nhắn lên che miệng mình, nói: "Hoàng tổ mẫu, vừa nãy Giác nhi quên mất, Giác nhi sẽ không nói lớn tiếng nữa, đệ đệ sẽ không khóc chứ?"
Nhị Hoàng tử nhớ lại lúc trước đến phủ Đại Công chúa, tiếng khóc đinh tai nhức óc kia vẫn làm nhóc hơi sợ hãi.
Thái hậu nhẹ nhàng lắc đầu, không nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, có lẽ Tam Hoàng tử cũng không bị Nhị Hoàng tử đánh thức, hoặc có lẽ Tam Hoàng tử là một bảo bảo tốt tính, cho dù có bị đánh thức cũng không khóc không quấy.
Nhưng thái hậu vẫn dặn dò Nhị Hoàng tử: "Bây giờ thì chưa, nhưng lát nữa Giác nhi phải nhớ nhất định không được làm ồn đến đệ đệ."
"Dạ." Nhị Hoàng tử gật đầu thật mạnh.
Lúc này thái hậu mới dẫn Nhị Hoàng tử vào trong.
"Mẫu hậu." Vĩnh An đế đứng lên chào thái hậu.
"Ừm." Thái hậu đáp lại Vĩnh An đế một tiếng, sau đó dời mắt về phía Khương Mạn đang định xuống giường, "Con mau nằm đi, ta đến thăm con, không cần đứng dậy đâu."
Khương Mạn cũng không tiếp tục cố gắng đứng dậy nữa, nằm xuống nói với thái hậu: "Phiền thái hậu nương nương lo lắng."
Thái hậu ngồi xuống chỗ Vĩnh An đế vừa ngồi, hỏi han Khương Mạn vài câu, sau đó nhìn Tam Hoàng tử đang nằm cạnh Khương Mạn, hỏi: "Đứa nhỏ có ngoan không?"
"Bé con ngoan lắm, trừ lúc mới sinh thì khóc vài tiếng, còn lại đến bây giờ vẫn chưa khóc quấy." Khương Mạn nói xong, lại hỏi thái hậu: "Thái hậu nương nương có muốn bế một chút không?"
Thái hậu gật nhẹ đầu, "Vậy để ai giâ ôm một lát đi."
Liễm Thu vội bế Tam Hoàng tử lên đặt vào lòng thái hậu.
Thái hậu ôm Tam Hoàng tử, nhìn thật kỹ, nói: "Tam Hoàng tử cũng giống Nhị Hoàng tử, lớn lên chắc chắn rất tuấn tú đây."
Nhị Hoàng tử ở một bên sốt ruột lay lay cánh tay thái hậu, nhưng vẫn nhớ lời thái hậu dặn, không dám cao giọng la hét ầm ĩ, nhỏ giọng kêu lên: "Hoàng tổ mẫu, cho Giác nhi nhìn đệ đệ đi, Giác nhi cũng muốn nhìn đệ đệ."
"Được, được, cho Giác nhi của chúng ta nhìn đệ đệ nhé." Thái hậu nói xong thì ôm Tam Hoàng tử thấp xuống một chút để Nhị Hoàng tử nhìn.