"Truyền liễn, đi Càn Ninh Cung." Khương Mạn rời đi chưa được bao lâu, Chu Thái hậu liền phân phó người chuẩn bị liễn.
Vĩnh An đế nghe Chu Thái hậu tới Càn Ninh Cung, nhất thời kinh ngạc, rồi đứng dậy đi ra ngoài đón, "Mẫu hậu, có chuyện gì ngài cứ cho người tới nói một tiếng, để hài nhi đi xem ngài là được rồi, cần gì phải đích thân tới đây một chuyến chứ?"
Chu Thái hậu cười nói: "Biết con khoảng thời gian này bận bịu vì chuyện Du Ninh phủ, ngay cả nghỉ ngơi cũng nghỉ ngơi không tốt, ai gia làm sao có thể gây thêm phiền toái cho con chứ."
Vĩnh An đế đỡ Chu Thái hậu ngồi xuống ghế, nói: "Mẫu hậu tìm ta sao có thể là phiền toái chứ?"
Chu Thái hậu cười một tiếng, không nói lời khách khí cùng Vĩnh An đế nữa mà trực tiếp vào chủ đề chính, "Sáng hôm nay Khương Mỹ nhân từ Ngọc Phù uyển có đến tìm ai gia nói về chuyện ở Du Ninh phủ, nói muốn quyên góp chia sẻ chút khó khăn cùng bách tính Du Ninh phủ, ai gia cảm thấy ý tưởng của nàng cũng không tệ. Mấy người trong chốn hậu cung chúng ta đứng ra làm gương, Hoàng thượng ở đây cũng giảm chút áp lực, Hoàng thượng cảm thấy thế nào?"
"Là Khương Mỹ nhân nói sao?" Vĩnh An đế cảm thấy có chút kỳ lạ. Khương Mỹ nhân ngày thường luôn là một bộ không màng thế sự, không nghĩ tới nàng lại có ý tưởng này. Bất quá đề nghị này ngược lại đã nhắc nhở hắn, nếu phi tần hậu cung đều góp vàng bạc cho Du Ninh phủ, vậy thì mấy đại thần triều đình cùng thương nhân cũng phải khẳng khái mở hầu bao thôi.
Vĩnh An đế nghĩ tới đây, hướng về phía Chu Thái hậu gật đầu một cái, "Vậy chuyện này còn phải làm phiền mẫu hậu đi đầu rồi."
"Hoàng thượng nói thế nào, dù gì ai gia cũng là Hoàng Thái hậu của Cảnh quốc, trợ giúp bách tính gặp nạn ở Du Ninh phủ vốn là bổn phận của ai gia."
Chu Thái hậu nói xong lại hỏi han về sức khỏe của Vĩnh An đế, sau khi rời đi còn dặn dò Triệu Toàn Phúc chăm sóc kỹ Vĩnh An đế.
Trở về Từ Ninh Cung, Thái hậu liền bắt đầu khởi xướng chuyện này. Ngày thường nàng không triệu kiến phi tần hậu cung, lần này nếu nàng muốn bắt đầu, đầu tiên phải gọi hết tần phi quy về một chỗ đã.
Lấy danh nghĩa gì cho tốt đây?
Mấy người đi theo Chu Thái hậu phải thay nàng bày mưu tính kế.
"Nếu không hay là nương nương mời một gánh hát vào cung, rồi mời nương nương các cung tới nghe hí, thuận tiện nói luôn chuyện này." Khanh Nguyệt nói.
Tô ma ma lắc đầu phản đối: Không ổn, bây giờ Hoàng thượng đang vì chuyện thiên tai ở Du Ninh phủ mà phiền lòng, nhưng Từ Ninh Cung chúng ta lại gióng trống phất cờ mời gánh hát, không nói trong lòng Hoàng thượng nghĩ thế nào, người bên ngoài nghe chuyện cũng sẽ nói Thái hậu nương nương làm sai."
Lưu Huỳnh suy nghĩ một chút, nói: "Nương nương, bây giờ đúng dịp hoa trà trong hoa viên Từ Ninh Cung nở rộ, hay là ngài phát thiệp mời cho các vị nương nương đến Từ Ninh Cung thưởng hoa?"
Chu Thái hậu trầm ngâm một chút, gật đầu, cái cớ ngắm hoa này không tệ, "Lưu Huỳnh, ngươi cùng Khanh Nguyệt đi chuẩn bị thiệp mời đi rồi đưa qua các cung."
"Nương nương, vậy thời gian thế nào ạ?" Lưu Huỳnh hỏi.
"Ngày mai luôn đi." Chu Thái hậu nói. Dù sao thưởng hoa yến cũng chỉ là một cái cớ, các nàng cũng không cần chuẩn bị gì, chuyện này làm càng sớm càng tốt.
Lúc thiệp mời đến Từ Ninh Cung ngắm hoa đến tay các phi tần, tất cả đều không khỏi nghĩ nhiều hơn.
"Thái hậu đã lâu không còn quan tâm chuyện hậu cung, bây giờ đột nhiên lại tổ chức thưởng hoa yến, không phải là vì Nhị Hoàng tử chứ?" Triều Vân đưa thiệp cho Tống Tu nghi, suy đoán nói.
Tống Tu nghi nhìn tấm thiệp một chút, trên thiệp cũng không viết gì, chỉ viết mỗi tên người được mời cùng thời gian tổ chức, phía trên còn có ấn của Thái hậu nương nương, mặc dù đó không phải là phượng ấn của Hoàng hậu nương nương, nhưng đó cũng đại biểu cho một địa vị tôn quý.
Thái hậu nương nương dùng tới cái ấn này, cái thiệp cùng ý chỉ cũng không khác là bao, Tống Tu nghi nghĩ Thái hậu nương nương này là muốn tất cả những người nhận được thiệp đều phải có mặt.
"Nương nương đang mang thai, cố gắng mang cái bụng lớn đi thưởng hoa yến cũng quá chịu tội đi, hơn nữa dạo này thời tiết thất thường, ngộ nhỡ..., này không phải là Thái hậu nương nương đang làm khó người sao?" Một Đại Cung nữ khác của Minh Sắt Cung Mộ Vũ có chút bất mãn nói.
Tống Tu nghi sờ cái bụng khá lớn của mình, suy nghĩ lúc trước thái y mơ hồ nói với nàng rằng khả năng đứa bé trong bụng sẽ là một tiểu hoàng tử.
Nếu Thái hậu nương nương thật sự trở thành chỗ dựa của Nhị Hoàng tử, vậy đối với đứa bé trong bụng nàng mà nói cũng là phiền toái.
Tống Tu nghi ngẩng đầu lên nói: "Bất kể như thế nào, nếu Thái hậu nương nương đã đưa thiệp tới tay ta, chúng ta nói thế nào cũng phải đến. Hai người chuẩn bị một chút y phục và trang sức để ngày mai ta dùng, Thái hậu nương nương có chủ ý gì, ngày mai chúng ta đi sẽ rõ thôi."
Trong hậu cung cũng có rất nhiều người suy đoán như Tống Tu nghi, cảm thấy Chu Thái hậu đây là muốn mượn lần ngắm hoa này mà lần nữa lấy quyền chưởng quản lục cung.
Giang Quý phi cầm thiệp, trầm tư cau mày một hồi, phân phó Tử Kinh, "Ngươi đi thăm dò một chút, là tất cả phi tần hậu cung nhận được thiệp mời, hay là chỉ vài người nhận được thôi."
Nếu như Chu Thái hậu lần nữa muốn chấp chưởng hậu cung, như vậy chắc chắn sẽ gọi tất cả các phi tần đến gặp một lần.
Một ngày chớp mắt đã qua, bất kể là chủ tử các cung có suy đoán thế nào cũng đều tỏ ra rất coi trọng và cẩn thận đối với thưởng hoa yến lần này.
Nơi đây, có lẽ người thoải mái nhất là Khương Mạn, Chu Thái hậu hành động nhanh như vậy nàng rất cao hứng. Liễm Thu và Vãn Đông chọn cho nàng một thân y phục không quá mộc mạc cũng không quá phô trương, đeo một bộ trang sức hồng ngọc, vui vẻ đi tới Từ Ninh Cung.
Mới có mấy ngày mà đây đã là lần thứ ba Khương Mạn tới Từ Ninh Cung, đối với cung nhân ở đây tuy không thể nói là quen thuộc, nhưng cũng không phải là không ai nhận ra, cùng Lưu Huỳnh phụ trách tiếp đãi các phi tần bên ngoài chào hỏi một tiếng, sau đó theo cung nhân đi ra hậu hoa viên.
Bên trong hoa viên đã có không ít người tới, nhưng phần lớn đều là mấy người không được sủng ái hoặc mấy vị phi tần cấp thấp, Khương Mạn quét mắt một vòng, lại nhìn thấy Lữ Mỹ nhân.
Lữ Mỹ nhân cùng một phi tần khác ở Lạc Mai cư là Miêu Bảo lâm ngồi ở một góc, mặc trên người một bộ y phục màu vàng nghệ, cặp mắt vô thần nhìn về phía trước, trên mặt mặc dù đánh phấn nhưng nhìn khí sắc không được tốt lắm, hoàn toàn không còn bộ dáng khoe khoang trước đây.
Rất nhanh Khương Mạn đã thu hồi tầm mắt, dù sao con người cũng phải chịu trách nhiệm với những việc mình đã làm. Lữ Mỹ nhân rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay tuy có phần do đế vương vô tình, nhưng cũng là do hồi còn được sủng ái Lữ Mỹ nhân quá mức phách lối ngang ngược, đắc tội quá nhiều người.
"Muội muội tới thật sớm, chúng ta cũng ở gần nhau, thế mà muội muội tới cũng không gọi tỷ tỷ một tiếng." Khương Mạn vừa mới thu hồi tầm mắt, phía sau liền truyền đến thanh âm tuy nhu hòa nhưng không mấy thoải mái của Tô Sung viện.