Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu

Chương 93: Dưỡng thương



Trong lúc Vãn Đông đang nói chuyện, Vân Thái y cùng Thái y sứ Đàm Hồng cũng đã tới.

Vân Thái y tiến lên chẩn mạch cho Khương Mạn, nói: "Nếu nương nương đã tỉnh lại thì không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa."

Khương Mạn trầm mặc chốc lát, hỏi: "Có phải sau này ta không thể đi lại được không?" Sau khi Khương Mạn tỉnh lại liền phát hiện toàn thân như thể không phải của mình, nàng muốn cử động chân cũng khó.

Vân Thái y trả lời: "Nương nương không cần lo lắng, hiện tại nương nương không cử động được là bởi vì trong người vẫn còn chất độc chưa được đào thải hết, chờ nương nương uống thêm mấy lần thuốc nữa là sẽ bình thường trở lại."

Khương Mạn nghe vậy thở phào nhẹ nhõm một hơi, còn đi lại được là tốt rồi.

Khương Mạn còn muốn hỏi Vân Thái y thêm vài câu, nhưng nàng còn chưa kịp cất lời thì Vĩnh An đế đã vội vội vàng vàng tiến vào.

Tất cả mọi người trong điện đều vội vàng hành lễ với Vĩnh An đế, hắn không để ý đến mọi người mà lập tức đi đến trước giường của Khương Mạn, ngồi xuống rồi nắm tay nàng ôn nhu hỏi: "Ái phi tỉnh rồi, thân thể cảm giác thế nào?"

Khương Mạn chớp chớp mắt, nũng nịu nói: Trừ việc không thể cử động ra thì hình như không có gì."

Vĩnh An đế nghe vậy, lập tức quay đầu nhìn Đàm Hồng và Vân Thái y, trầm giọng nói: "Không phải các ngươi nói chỉ cần Khương Chiêu viện tỉnh lại là sẽ không sao à? Vì sao bây giờ Khương Chiêu viện lại không cử động được?"

Đàm Hồng cúi đầu quỳ trên mặt đất, trong đầu lặng lẽ phản bác, lúc trước rõ ràng bọn họ nói là chỉ cần Khương Chiêu viện tỉnh lại thì không nguy hiểm đến tính mạng nữa, chứ đâu có nó Khương Chiêu viện tỉnh lại là sẽ không sao nữa đâu!

Nhưng hắn cũng chỉ dám oán thầm thôi, ngoài mặt thì vẫn phải nhận tội, "Hoàng thượng thứ tội, hiện giờ trong thân thể của Chiêu viện nương nương vẫn còn dư độc chưa đào thải hết nên nương nương mới không thể cử động. Chỉ cần nương nương dùng thêm mấy lần thuốc nữa là sẽ khôi phục như thường thôi."

Sắc mặt Vĩnh An đế hòa hoãn hơn một chút, "Mất bao lâu?"

Đàm Hồng đáp: "Trong vòng ba ngày là nương nương có thể cử động được." Vân Thái y có nói qua tình trạng thân thể của Khương Chiêu viện, có lẽ nhiều nhất là hai ngày sẽ khôi phục, nhưng để an toàn... Đàm Hồng vẫn nói thêm một ngày nữa.

"Có phải chỉ cần Khương Chiêu viện cử động được là bình phục rồi không?" Vĩnh An đế tiếp tục truy hỏi.

"Cái này......" Đàm Hồng có chút ấp úng. Độc dược bọn thích khách dùng rất hiếm thấy, bọn họ căn bản là không biết đó là loại độc gì, nếu không phải hồi trẻ Vân Thái y trùng hợp đã từng gặp loại độc này và biết cách giải độc thì không biết có cứu được Khương Chiêu viện không. Cho nên, đối với chuyện hồi phục sau này của Khương Chiêu viện, hắn cũng không dám cam đoan.

Sắc mặt Vĩnh An đế lạnh đi, "Ấp a ấp úng cái gì, nói!"

Vân Thái y nhìn Đàm Hồng một cái, đứng ra trả lời: "Hồi Hoàng thượng, muốn loại bỏ hoàn toàn chất độc trong người Chiêu viện nương nương còn cần thời gian, ít nhất là nửa tháng mới có thể đào thải hết chất độc. Hơn nữa lần này nương nương bị trúng độc ít nhiều có chút tổn thương đến thân thể, sau khi uống thuốc loại bỏ hết chất độc xong còn phải điều dưỡng nửa năm mới có thể khôi phục như ban đầu."

"Có để lại di chứng gì không?" Vĩnh An đế hỏi.

Vân Thái y nói: "Chỉ cần điều dưỡng thật tốt thì sẽ không để lại di chứng gì."

Vĩnh An đế gật đầu, đánh giá Vân Thái y vài lần, sau đó nói: "Về sau chuyện sức khỏe của Khương Chiêu viện sẽ giao cho ngươi, chăm sóc thân thể nàng ấy cho tốt."

Vân Thái y đáp: "Vâng, Hoàng thượng."

Điều Khương Mạn muốn hỏi Vĩnh An đế đều đã hỏi, nàng cũng không còn gì muốn nói. Sau khi hai vị thái y rời đi, Vĩnh An đế lại ngồi nói chuyện với Khương Mạn một lát.

Khương Mạn nghĩ, vẫn là nên nói với Vĩnh An đế chuyện nàng muốn về Vân Hoa Cung. Dù sao nàng là một phi tần lại ở trong Càn Ninh Cung thật sự là không hợp quy củ, nhưng Vĩnh An đế lại từ chối, "Ái phi cứ thành thật ở đây mà dưỡng thương thật tốt đi, đợi bao giờ giải hết độc trong người nàng rồi quay về Vân Hoa Cung cũng không muộn."

Khương Mạn bất đắc dĩ chỉ có thể đáp ứng, nghĩ dù sao cũng chỉ có hai ba ngày, đợi nàng có thể đi lại rồi về cung sau cũng được.

Vĩnh An đế ngồi cùng Khương Mạn một lát rồi quay về Ngự Thư Phòng, Liêu Thù vẫn đứng đây chờ Vĩnh An đế. Hai người họ vốn đang nói chuyện thích khách, nhưng giữa chừng có người tới báo Khương Chiêu viện đã tỉnh lại, Vĩnh An đế liền ném hắn ra sau đầu trực tiếp đi tìm Khương Chiêu viện.

Thấy Vĩnh An đế đã quay trở lại, Liêu Thù liền tiếp tục báo cáo: "Thần đã điều tra rõ, mấy thích khách này ở đoạn sườn núi Vũ Sơn, độc dược giấu trong miệng bọn họ là thần dược của người Man, gọi là thực cốt hàm hương, có lẽ bọn thích khách này có chút quan hệ với người Man."

Vĩnh An đế gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, trầm tư một lúc lâu mới nói: "Có tra được động tĩnh dạo gần đây của thất hoàng đệ không?"

Đất phong của Thất hoàng tử Khang Vương cách vùng của người Man khá xa, nhưng Vĩnh An đế vẫn cảm thấy sau sự việc lần này có bóng dáng vị thất hoàng đệ này của hắn.

Liêu Thù lắc đầu nói: "Khang Vương vẫn như trước đây, mỗi ngày đều uống rượu mua vui, thần cũng không phát hiện ra điều gì bất thường."

"Điều tra kỹ càng lại một lần đi." Vĩnh An đế nói.

"Vâng, Hoàng thượng."

Liêu Thù lĩnh mệnh xong liền truyền thư đến Tây Giang sai người quan sát Khang Vương, kêu bọn họ điều tra lại xem Khang Vương có hành động gì đáng nghi không.

Khương Mạn nằm trên giường hai ngày, mỗi khi có thời gian Vĩnh An đế đều sẽ đến thăm nàng, nói chuyện cùng nàng. Hai ngày sau cuối cùng thân thể Khương Mạn cũng khôi phục tri giác, nàng liền nói chuyện muốn quay về Vân Hoa Cung với Vĩnh An đế, nhưng hắn vẫn cự tuyệt không cho nàng đi. Sau đó Khương Mạn mới biết được thì ra Vĩnh An đế nói khôi phục là khi thân thể nàng hoàn toàn loại bỏ hết độc dược mới được quay về Vân Hoa Cung.

Khương Mạn không có cách nào khác đành phải tiếp tục ở lại Càn Ninh Cung. Khoảng thời gian này Vãn Đông và Liễm Thu đều bận chăm sóc Khương Mạn, hai người cũng không có thời gian đi nghe ngóng chuyện bên ngoài, cho nên ba người chủ tớ bọn họ đều không rõ có chuyện gì đã xảy ra.

Đợi đến nửa tháng sau, lúc Khương Mạn trở về Vân Hoa Cung mới nghe được từ miệng Tiểu Đậu Tử, trong khoảng thời gian nàng ở Càn Ninh Cung dưỡng thương có không ít người đến đó muốn thăm nàng, nhưng đều bị Vĩnh An đế ngăn cản không cho vào.

Kế mẫu Viên thị cũng gửi thiệp vào mấy lần nói là muốn thăm Khương Mạn. Ngoài ra còn một chuyện khác nữa là Vi Đức phi ngã bệnh.

Khương Mạn kinh ngạc, "Bệnh tình Đức phi nương nương thế nào rồi?"

Tiểu Đậu Tử đáp: "Ngay sau hôm chủ tử rời cung đến hội săn Đức phi nương nương liền đổ bệnh, lúc đầu hình như là bị phong hàn, nhưng không biết tại sao lại kéo dài như vậy, đến bây giờ vẫn chưa tốt lên chút nào."

"Cái này sao nghe không giống như nhiễm phong hàn nhỉ? Chẳng lẽ Đức phi không có nghi ngờ gì sao?" Khương Mạn hỏi.

"Vấn đề chính là ở đó." Tiểu Đậu Tử nói: "Tất cả mọi người đều cảm thấy bệnh này của Đức phi không giống như bị phong hàn thông thường, nhưng cho dù là Đức phi hay thái y xem bệnh cho Đức phi đều một mực khẳng định rằng đó là phong hàn."

Đức phi....

Nhét tiền bịt miệng thái y là chuyện không lạ gì rồi, nhưng tại sao Đức phi phải gạt mọi người làm gì?

- --------

Editor có lời muốn nói: Biết mn cũng nhớ nên lên chap tiếp đây, tiện thể thông báo luôn mình đã đỗ nguyện vọng 2 nên ko còn quá áp lực nữa và lại lên như lịch trước đây nhé.

P/S: Ngựa ngựa tìm thử tên truyện, ai ngờ bị đăng trên các trang khác tràn lan luôn, điều mình buồn là mn đọc trên đó còn nhiều hơn cả wattpad của mình;;-;;