Nếu các ngươi đã có mặt ở đây hết rồi thì ta sẽ tiễn các ngươi đi một lượt luôn
- Linh lực của ngươi còn không bằng ta, vậy mà dám cuồng vọng sao, Lý Kiến Dương
Luồng khí đen từ từ tản ra đến khi chỉ còn lại một lớp nhạt dần, nàng có thể thấy được ông ta chính là Lý Kiến Dương. Nàng vốn định dùng Lý Phi Sương để làm mồi nhử dụ ông ta ra để bắt người lại, không ngờ rằng ông ta tuyệt tình đến mức con gái bị xử trảm cũng không hề có động tĩnh gì mà lo luyện tà linh ý đồ thống nhất thiên hạ
- Đúng vậy, linh lực của ta thấp hơn các ngươi, nhưng chủ nhân của ta thì còn khó nói lắm, các ngươi chờ chết đi, a...hahaha
- Trước khi bảo bọn ta chờ chết, ngươi nên biết rằng người chết đầu tiên chính là ngươi mới đúng, đừng nói nhiều, Tử Cẩn, hai người đối phó với đám kia, ta đối phó ông ta
Hắn và Triệu Vũ Khuynh cùng nhau phối hợp đối phó mấy tên đeo mặt nạ, bên này nàng bắt đầu tụ linh lực trong lòng bàn tay đánh về phía Lý Kiến Dương, ông ta cũng tụ khí chống trả lại. Hai bên giằng co, cuối cùng không ngoài dự đoán của nàng, Lý Kiến Dương sơ hở bị nàng đánh cho phun một ngụm máu
- Lâu rồi không gặp, Đỗ Nguyệt Nhã, còn nhớ ta không?
Nàng đang định dùng một chưởng linh lực lấy mạng Lý Kiến Dương thì bị một đạo linh lực khác cản lại, Nguyệt Nhã có phần hơi yếu thế trước mặt người này, không lẽ ông ta đã đạt tới cấp Thánh linh
- Ngươi là ai?
- Hahaha...đến kẻ thù hại chết ba mẹ mình mà cũng không nhớ
Ông ta tháo mặt nạ bạc trên mặt xuống, nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của ông ta, khuôn mặt này dù trải qua hai kiếp nàng cũng không được quên và mãi mãi cũng không thể quên, ông ta còn là ai khác ngoài Trương Tần, kẻ đã hại chết ba mẹ nàng ở kiếp trước
- Thì ra là ngươi, tại sao ngươi đến được nơi này?
- Ngươi và Tiểu Yên đều có thể đến nơi này, tại sao ta lại không thể, đúng là ông trời cũng giúp ta, để ta đến nơi này, như vậy ta có thể thống nhất đại lục, xưng bá thiên hạ rồi
- Ngươi đừng có mơ, ta sẽ không để ngươi được như ý đâu, thù mới hận cũ, hôm nay ta nhất định kết thúc tất cả
- Cứ thử xem, chỉ bằng năng lực của ngươi sao? Hahaha, ngươi cũng ngây thơ quá rồi, ta đã gần vượt qua cấp Thánh linh đạt đến cảnh giới Tiên linh rồi, giết các ngươi đối với ta mà nói là chuyện dễ như bóp chết một con kiến vậy
- Đáng ghét, ngươi dùng cách đê tiện, tàn nhẫn như vậy để đạt được mục đích, ngươi không thấy cắn rứt lương tâm sao?
Hắn âm trầm bước đến đứng cạnh nàng, đưa ánh mắt nhìn nam nhân trung niên trước mặt, hắn không hiểu nàng và ông ta đang nói đến chuyện gì nhưng hắn hiểu nàng có mối thù không đội trời chung với ông ta, bây giờ cũng là kẻ thù của hắn
- Cắn rứt lương tâm? Ta không hề có lương tâm lấy gì mà cắn rứt đây, các ngươi nói thử xem
- Ông... ông đúng là đồ độc ác, xấu xa, đáng ghê tởm
Triệu Vũ Khuynh cũng không đứng im mà bước đến đứng cạnh hai người
- Quá khen rồi, nhưng mà ta sẽ không cảm ơn ngươi đâu
- Ngươi... ngươi
- Triệu Vũ Khuynh, ngươi nói nhiều với hạng người này làm gì, ba chúng ta hợp lực lại, ta không tin không đánh bại được ông ta
- Ngươi nói câu này đúng nè
Ba người cùng tụ linh lực, cả ba đều đạt đến linh lực cấp mười nhưng không ngờ lại không đấu lại ông ta, đạo linh lực của ba người dễ dàng bị Trương Tần phá giải, luồng linh lực màu đen của ông ta bao vây lấy ba người
- Mặc Ngôn, chàng không sao chứ?
Trong lúc nàng lo chống đỡ luồng khí đen kia thì ông ta lại tụ một đạo linh lực khác nhằm về phía nàng mà đánh tới, nàng không còn né kịp, đạo linh lực đánh gần đến nàng thì hắn lại đột nhiên đi đến chắn trước mặt nàng, thay nàng đỡ lấy đạo linh lực đó
Mặc Ngôn phun máu tươi, linh lực ông ta xuất ra là mười phần, ông ta đã muốn lấy mạng nàng đương nhiên là dùng hết sức để ra tay, nàng mặc kệ tất cả mà đỡ lấy hắn, luồng khí đen xâm nhập vào cơ thể nàng, từng trận đau đớn khiến Nguyệt Nhã toát mồ hôi lạnh nhưng nàng không để ý mà xem xét thương thế cho hắn
- Nương tử, nàng đừng khóc, ta sẽ đau lòng đó, ta không sao đâu mà
Giọt lệ không kìm được mà lăn dài trên đôi má nàng, hắn gắng gượng đưa tay lau đi nhưng nàng đã không kìm chế được, nước mắt cứ thi nhau rơi xuống, nàng đã không còn người thân nào, nàng chỉ còn mình hắn, Nguyệt Nhã không muốn bản thân một lần nữa phải chứng kiến người thân ra đi trước mặt mình
- Chàng không được xảy ra chuyện gì, chàng có nghe rõ không?
- Nương tử, ta xin lỗi, ta không thể bên cạnh nàng nữa rồi, ta thật xin lỗi
Giọng hắn nhỏ dần, mi mắt cũng dần khép lại, nàng không chấp nhận sự thật trước mắt mà không ngừng lay thân thể của hắn đang dần mất đi độ ấm
- Viên Mặc Ngôn, chàng tỉnh lại cho ta, không được ngủ, coi như ta xin chàng mà, chàng đừng ngủ
- Ngươi đừng gọi nữa, hắn chết rồi, ta đã dùng đến mười phần linh lực, hắn chắc chắn không thể sống đâu, hắn là vì ngươi mà chết đó
Ông ta đứng một bên khoanh tay nhìn xuống nàng đang ôm lấy hắn mà châm chọc
- Ta không tin, chàng ấy không chết, chàng ấy chỉ đang ngủ thôi
- Ngươi đừng tự lừa mình dối người nữa, ngươi biết không, kiếp này phụ hoàng, mẫu hậu và cả phu quân của ngươi, tất cả bọn họ đều là vì ngươi mà mất mạng đó.
- Không, không phải vậy, a... a... a
Nàng hai tay ôm đầu hét lên, một giọt huyết lệ rơi xuống chảy ngược vào miệng nàng, cả thân thể nàng phát ra ánh sáng màu đỏ rực chói mắt, dưới chân linh lực tụ lại thành hình một đóa mạn châu sa hoa. Nguyệt Nhã nhắm mắt lại, đến khi nàng mở mắt ra, đôi con ngươi đã chuyển sang màu đỏ
- Nhã Nhã, nàng bị làm sao vậy, Nhã Nhã
Triệu Vũ Khuynh thấy nàng như vậy không khỏi trở nên lo lắng. Nguyệt Nhã cũng không còn tâm trí đâu mà để ý đến câu hỏi của y, nàng cảm giác có nguồn linh lực cực mạnh đang dần xâm nhập vào kinh mạch nàng, không lẽ là do Thánh Linh Phượng Châu trong cơ thể nàng
- A.. ha.. ha.. Trương Tần ngươi không đắc ý được lâu nữa đâu, chịu chết đi
Nàng điên cuồng tụ ra một đạo linh lực, linh lực ngày một không ngừng tăng cộng thêm oán khí ngút trời của nàng khiến luồng linh lực đánh ra biến thành màu đỏ của máu.
Trương Tần khinh thường xuất ra linh lực chống lại nhưng ông ta không ngờ, linh lực của ông ta bị linh lực của nàng làm tan biến,ông ta trúng chiêu khiến cả lục phủ ngũ tạng bị đánh đến nát hết
- Tại sao lại có thể chứ, tại sao?
- Ông muốn biết tại sao đúng không? Vậy thì đi xuống mà hỏi Diêm Vương đi
Nàng không cho ông ta cơ hội nói thêm câu nào, linh lực xuất ra trực tiếp khiến ông ta phát nổ. Nguyệt Nhã đón gió đứng ở nơi đó, trên môi nàng nở nụ cười, cười đến thê lương. Gió đêm lạnh lẽo không ngừng rít gào bên tai nàng, cái lạnh lẽo đó làm sao lạnh bằng đáy lòng nàng đây?
- Mặc Ngôn, ta đưa chàng về căn nhà gỗ của chúng ta có chịu không? Căn nhà gỗ chỉ thuộc về hai chúng ta thôi
Nàng như người vô hồn ôm lấy hắn mang đi, nàng mệt mỏi rồi, nàng chỉ muốn yên tĩnh ở cùng hắn thôi
- Nhã Nhã, nàng đừng như vậy, hắn biết được sẽ rất đau lòng
- Ngươi mặc kệ ta
- Nàng tỉnh táo lại đi, Nhã Nhã à, hắn chết rồi, thật sự đã chết rồi, nàng hiểu không
- Ngươi câm miệng cho ta, ta không muốn nghe, chàng ấy chưa chết, ngươi đừng ở đó nói bậy