Nghê Thường ngồi xuống ghế đối diện với Mục Thần Canh, Sở Thương Dạ ngồi cạnh nàng.
Hắn một khắc trước mè nheo với nàng không chịu để nàng đi một mình, sau đó liền bám dính nàng không rời.
- Cũng không có việc gì to tát, chỉ là Phong Nguyệt lâu ra món mới, ta muốn mời nàng nếm thử xem
- Ồ, ngươi đúng là biết nhớ đến bằng hữu a!
Nàng cười cười, nói đến đồ ăn nàng liền gỡ bỏ hết phòng bị, có thể ngân lượng không mua chuộc được nàng, nhưng thức ăn ngon thì có thể đó.
- Nếm thử xem
Mục Thần Canh đẩy đĩa điểm tâm đến chỗ nàng, Sở Thương Dạ nhìn Mục Thần Canh đầy địch ý, giác quan thứ sáu của hắn nói tên nam nhân này để ý nương tử nhà hắn.
Sáng ra cửa đã gặp hai tình địch, hắn thật là không vui chút nào, nương tử nhà hắn được nhiều người yêu thích như vậy hắn phải trông chừng nàng cho thật kỹ.
- Quả thật là rất ngon nha!
- Nương tư à, ngon đến như vậy sao, vi phu cũng muốn nếm thử
ra vừa h
Sở Thương Dạ nói xong lại ngoạm mất miếng điểm tâm trong tay nàng vừa cắn dở, sao nàng có cảm giác hắn không được vui vậy nhỉ ?
- Nếm thử cũng nếm xong rồi, bọn ta đi trước đây, các từ
- Ây, Mục Thần Canh, ta về trước nhé, khi khác lại gặp
- Ừm, cũng được
Hắn chẳng để nàng nói thêm câu thứ hai đã trực tiếp vác nàng ra khỏi Phong Nguyệt lâu, Mục Thần Canh bất đắc dĩ thở dài, hắn còn chưa có làm cái gì nha, ý đồ của hắn hiện ra rõ ràng như vậy sao?
- Chàng làm cái gì vậy, thả ta xuống
Sở Thương Dạ thả nàng xuống đất, Nghê Thường đứng đối diện tay chống nạnh hỏi hắn. Hắn gương mặt tủi thân đến cùng cực, nhìn cứ tưởng đâu nàng bắt nạt hắn vậy.
- Nương tử có phải không cần vi phu nữa rồi không?
- Làm gì có chứ
- Ta ghen rồi đó, nàng làm gì thì làm
Giữa phố xá đông nghẹt người hắn lại giở giọng hờn dỗi, con người này quả thật không cần mặt mũi nữa mà.
- Ta về Diệp phủ đây, chàng có đi cùng không?
- Không đi
- Vậy ta đi một mình cũng được
Nàng biết hắn chỉ đang muốn nàng dỗ dành, chỉ là nàng bây giờ muốn chọc hắn một lúc, để xem hắn sẽ hành động như thế nào.
Sở Thương Dạ đang tưởng tượng ra vô số cảnh tượng nhưng lại không ngờ tới nàng lại bỏ đi thật, nương tử nhà hắn có phải có phần vô lương tâm rồi không?!
- Sao rồi, lại đi theo ta, chẳng phải chàng giận rồi sao?
- Ta có nói hết giận rồi đâu, chỉ là lo nàng đi một mình sẽ gặp nguy hiểm
- Được rồi, hết giận chưa?
Nàng nhón chân thơm vào má hắn một cái, Sở Thương Dạ trong lòng hưởng thụ nhưng ngoài mặt bày ra bộ dáng miễn cưỡng chấp nhận.
- Miễn cưỡng có thể được, ta không tính toán với nàng, dù sao cũng không cướp được người từ tay ta đâu
- Được được, vậy bây giờ chúng ta đi thôi
Hai bàn tay nắm chặt, từng ngón tay đan vào nhau khó mà tách rời, quả thật hắn nắm bàn tay nhỏ nhắn này của nàng đến nghiện luôn rồi.
- Cô nương, đi đâu vậy, có cần bọn ta đi cùng không?
Trên đường cái lại có một đám nam nhân vây quanh một nữ nhân, giữa thanh thiên bạch nhật lại có người dám làm xằng làm bậy, nói ra vị kia chính là nhi tử của Tần tướng quân Tần Sinh.
Trái ngược với vị ca ca danh tiếng vang xa kia của mình, tên Tần Sinh này suốt ngày ăn chơi trác táng, không có tiền đồ.
Tần tướng quân nhiều lần cảnh cáo hắn, thế nhưng hắn nào để lọt tai.
- Không cần, tránh ra
Bạch Linh Uyển vừa nhìn liền biết gặp phải hạng người gì, nàng chỉ lén ra ngoài một mình đi dạo một chút dã gặp chuyện, thật xúi quẩy!
- Thì ra là một người hung hăng sao, lâu lâu đổi khẩu vị một chút cũng không tôi
- Tránh ra cho ta, trên đường còn rất nhiều người đang nhìn, các ngươi to gan như vậy
- Thế thì sao, bọn chúng nhìn thấy nhưng ai sẽ lên tiếng giúp ngươi đây, tiểu mỹ nhân, ngoan ngoãn theo ta về đi thôi
Đám người đi lên túm lấy hai cánh tay Bạch Linh Uyển kéo đi, nàng ấy chỉ là một nữ nhân yếu đuối sao có thể thoát khỏi đám nam nhân thô kệch kia.
- Dừng tay!
Đám người đồng loạt nhìn về phía nam tử hiên ngang đi đến, trên người hắn vận hắc y đơn giản nhưng không tầm thường, ngũ quan cương nghị không khuất phục trước kẻ xấu.
Diệp Thường Phong nhíu mày, ngay giữa đế đô dưới mắt thiên tử đám người này lại dám làm ra chuyện càn rỡ như này, quả thật chẳng đem vương pháp đặt vào mắt.
- Yo, hoá ra là nội các đại học sĩ, hay nên gọi là huyện lệnh đại nhân...
...Mà cũng không phải nha, ngươi bây giờ không là gì cả
- Ai nói chứ, ta dù sao cũng là nhi tử của Diệp gia, vẫn là hơn một người vô đạo đức vô nghề nghiệp như người
- Miệng lưỡi sắc bén đấy, nhưng để xem nấm đấm ta cứng hay miệng người cứng
Tần Sinh chuyển sang công kích Diệp Thường Phong, chỉ là không ngờ một quan văn như hắn lại có thể dễ dàng tránh được.
- Ngươi có võ công?
- Biết chút ít
- Hừ, thế thì sao, huynh đệ bọn ta đông, ngươi đấu lại sao? Huynh đệ, lên cho ta!
Diệp Thường Phong tuy là có võ công nhưng cũng không được xem là lợi hại, hắn chỉ học có vài chiêu do nương dạy để phòng thân, từ nhỏ đa phần là đọc sách.
Hắn dần rơi vào thế bị động bị đám côn đồ vây quanh, Tần Sinh này từ lâu đã chướng mắt cái danh tài tử của Diệp Thường Phong, luôn bị phụ thân hắn ta mang ra so sánh nên sinh ra thù ghét.
- Các người đừng đánh nữa
- Sao vậy a, tiểu mỹ nhân đau lòng cho hắn rồi?
- Các ngươi đừng quá đáng, mau thả bọn ta đi
- Thả cũng được, cái ngươi đánh gãy chân hắn, sau đó để hắn đi, thế nào
Tần Sinh cười ác độc, cho dù tài giỏi thì sao? Sau này trở thành một phế nhân thì còn có thể làm được trò trống gì?