Nương Tử Lưu Manh

Chương 37: HẮN CŨNG CÓ LÚC ĐÁNG SỢ ĐẾN NHƯ VẬY (1)



Hoàng huynh, huynh gọi muội đến là có chuyện gì sao?

- Ngồi xuống đi

Bạch Linh Uyển cẩn thận dò xét nét mặt của hoàng huynh mình, nàng ấy đoán đến tám chín phần là có liên quan đến chuyện liên hôn.

- Ta đã chọn vị hôn phu cho muội rồi

- Là ai?

-

-

- Thái tử Sở Mạch Thần

Thái tử Yến quốc nhàn nhạt mở lời, hoàng thất Sở quốc ít hoàng tôn nối dõi, chỉ có thái tử mới có khả năng, nếu bọn họ giúp hắn một tay để hắn bước lên hoàng vị, chuyện hai nước sẽ dễ nói hơn.

Yến quốc dạo gần đây liên tiếp mất mùa, người dân không đủ ăn no đừng nói chi đến chuyện đánh trận, binh lực tuy nhiều nhưng thiếu quân lương thì có thể làm được cái gì, biện pháp tốt nhất là hoà hoãn.

Nhưng mà thái tử đó bề ngoài lạnh lùng, sẽ thích muội sao?

- Cái đó còn phải xem bản lĩnh của muội

- Muội... vâng, muội sẽ cố gắng lấy lòng hắn

Bạch Linh Uyển xin phép lui xuống, đáy mắt nàng ấy khó giấu nổi vươn chút ưu tư, trước kia nàng ấy từng nghĩ có lẽ sau này sẽ gả cho người đứng đầu một nước, trở thành hoàng hậu hoặc phi tần trong hậu cung.

Chỉ là hiện tại nàng ấy đã có ý trung nhân, Bạch Linh Uyển hoàn toàn không muốn làm phượng hoàng bị nhốt trong chiếc lồng giam lớn đó, nàng ấy chỉ muốn cùng người có tình trở thành quyến thuộc.

Chung quy đến cuối cùng nàng ấy vẫn là không thể thoát khỏi chốn thâm cung đầy rẫy sự giả dối kia.

- Tiểu Nghê, ta cũng muốn đi

- Cái đó phải xem ý của hoàng tổ mẫu thế nào, ta cũng không thể quyết định nha

- Vậy ta sẽ xin với hoàng tổ mẫu, chúng ta cùng đi thôi

- Tuỳ chàng

Nghê Thường lên xe ngựa đến đi cùng thái hậu đến Vân sơn, Sở Thương Dạ

Tiếng bánh xe lộc cộc vang lên đều đặn hướng đến hoàng cung, ngoài trời nắng rất đẹp nhưng đi nửa ngày trời lại đổ mưa.

Đường lên dốc núi trơn trượt, cũng may dưới chân núi có xây dựng hành cung, với tình hình này đoàn người đành ở lại đó tránh mưa.



- Aiz, thời tiết sao lại thế này nhỉ?

- Cũng sắp giao mùa rồi, mưa cũng bắt đầu rơi, nàng phải cẩn thận nếu không dễ ngã bệnh đấy

- Ta nhìn yếu ớt vậy sao, yên tâm đi mà

Nàng vỗ vỗ lên vai hắn, Sở Thương Dạ cưng chiều lau đi nước mưa dính trên mặt nàng.

- Y phục ta chuẩn bị rồi, nàng mau đi thay y phục, để lâu dễ bị cảm lạnh

- Ừm, vậy ta đi thay y phục đây

Bóng dáng nàng vừa khuất thì bên ngoài có bóng đen phi thân vào, hắc y nhân nào có ai khác ngoài Tư Dạ.

- Chủ nhân, có cần để tam công chúa dẫn theo thế tử phi đi không?

- Ngươi nghĩ sao?

Hắn hỏi ngược lại Tư Dạ mà không đáp lời, Tư Dạ nhìn thái độ của hắn cũng đủ hiểu, nếu lo lắng thì cứ nói thẳng, cần gì thâm thuý đến như vậy chứ?!

- Chuẩn bị cho tốt, nàng ta nhất định sẽ không chịu ngồi yên đâu

- Thuộc hạ biết rồi

Tư Dạ mới đó đã biến đâu mất, Sở Thương Dạ đứng trong phòng trầm tư chẳng biết là đang tính toán cái gì.

- Này, A Dạ

- Hum

- Chàng lại thất thần, là đang nghĩ cái gì đó

- Ta đang nghĩ tại sao nương tử nhà ta lại xinh đẹp như vậy

Nàng hai tay véo má hắn, hắn trong mắt đầy ý cười để mặc cho nàng làm gì thì làm.

- Dẻo miệng thật a

- Chỉ cần nàng vui là được

- Sao ta càng ngày càng thích chàng vậy, aiz

Nghê Thường vờ thở dài nhưng miệng lại cười rất tươi, nàng càng ngày càng không thể rời xa hắn rồi, chìm đắm trong sự ôn nhu của hắn không thoát ra được.



- Thế tử phi, thái hậu mời ngài đến một chuyến

- Được, ta đến ngay đây

- Vậy nàng đến chỗ hoàng tổ mẫu, ta có chút chuyện phải xử lý

- Um

Nàng theo tỳ nữ dẫn đường đến chỗ của thái hậu, bên này hắn đoán tam công chúa bắt đầu hành động.

- Chủ nhân, đã bắt được nàng ta

- Ừm, đến đó

Hai người chẳng biết bằng cách nào đã đến được một gian mật thất, nơi này xây sâu dưới lòng đất, là một nơi bí mật hoàng đế cũng không biết đến sự tồn tại của nó.

- Dạ ca ca, huynh đến cứu ta sao?

- Cứu ngươi? Tại sao ta phải cứu ngươi?

- Huynh nói vậy là có ý gì?

Sở Mạch Nhiên cảm thấy có chút không đúng, khi nào thì Sở Thương Dạ trở thành con người như thế này, đáy mắt của hắn không có lấy một tia ấm áp giống như lúc trước.

Nàng ta có thể nhìn ra ánh mắt kia có bao nhiêu phần băng lãnh, lúc trước hắn tuy không nhìn nàng ta bằng ánh mắt ôn nhu như nhìn Diệp Nghê Thường nhưng chí ít vẫn là không hiện rõ yêu ghét.

Hiện tại chỉ cần một ánh mắt của hắn cũng đủ khiến người ta rùng mình.

- Là ta sai người bắt ngươi đến đây

- Tại sao chứ, ta làm cái gì sai, ta yêu huynh đến như vậy, huynh lại nhẫn tâm

- Đúng là ta nhẫn tâm, nhưng ai bảo ngươi lại muốn mạng của Tiểu Nghê, vì để không đe doạ đến nàng, ta nhẫn tâm một chút cũng được

Giới hạn cuối cùng của hắn chính là nàng, nếu hắn biết có kẻ nào bất lợi cho nàng, hắn không ngại thay nàng diệt trừ mối hoạ đó.

- Muốn giết ta sao, vậy thì ngươi cũng đừng mong nàng ta được sống sót

- Đến chết vẫn không biết hối cải, nếu không phải vì ngươi hôm nay tính toán làm hại nàng, với thân phận của ngươi muốn gả cho một người quyền cao chức trọng không phải không thể, tại sao lại phải cố chấp như vậy

- Những thứ mà ta không có được thì Diệp Nghê Thường cũng đừng hòng có được

Sở Mạch Nhiên ánh mắt tàn độc, nàng ta trước đó đã cho người đến giả truyền lời của thái hậu, thực chất là đã dẫn người đi, trùng hợp một chỗ cũng là căn mật thất này.

Trước đó thái tử nói cho nàng ta biết căn mật thất này, vốn định dẫn nàng đến rồi ra tay, không ngờ được lại là kết cục bị bắt đến đây trước.
— QUẢNG CÁO —