Nương Tử Lưu Manh

Chương 6: ĐẠI HÔN



" Nhất bái thiên địa

Nhị bái cao đường

Phu thê đối bái

Lễ thành "

Ngày đại hỷ khắp nơi giăng đèn kết hoa, quý tộc quyền quý trong kinh thành đều đến chúc mừng cho đôi tân nhân.

Lễ thành, nàng được đưa đến hỷ phòng chờ tân lang vén khăn, chỉ mới ngày nào nàng hứa với sư phụ tìm được phu quân sẽ đến thăm ông ấy, hiện tại chưa gì đã gả đi trở thành thê tử của người ta.

Bên ngoài gian phòng là truyền đến tiếng cười nói, nàng lắng tai nghe nhưng lại bất giác nhíu mày, tại sao ngày đại hỷ lại có mùi máu tươi.

Cửa phòng bị người mở ra, Nghê Thường cảnh giác đợi chờ người đó đi đến.

- Nương tử đừng căng thẳng, là ta

Hắn cầm lấy ngọc như ý khẽ nâng khăn voan cho nàng, đối mặt với gương mặt ôn nhu dịu dàng của hắn nàng lại có nét hoài nghi, nàng rõ ràng ngửi thấy mùi máu tươi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

- Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?

- Chỉ là mấy tên thích khách, thuộc hạ của ta đã giải quyết xong bọn chúng, nàng không cần bận tâm

- Rốt cục là ai muốn giết ngươi chứ?

- Ta cũng không biết

- Được rồi, chuyện xúi quẩy chúng ta đừng nhắc đến nữa

Nghê Thường xua xua tay,Sở Thương Dạ thấy nàng không hỏi nữa liền đến bên bàn cầm hai chung rượu đi đến.

- Uống rượu hợp cẩn thôi

- Lạ thật đấy

Nàng vòng tay qua tay hắn uống xong rượu hợp cẩn,Nghê Thường miệng lẩm bẩm cái gì đó.



- Nàng nói gì vậy?

- Không có gì,theo lý thì hôm nay đám người Hàn Chiêu Chiêu phải đến náo động phòng chứ

Sở Thương Dạ dở khóc dở cười ,nương tử nhà hắn đúng là thích náo nhiệt,hắn còn tưởng nàng không vui vì hắn ép hôn,ai ngờ nàng lại nghĩ đến chuyện náo động phòng.

- Không đúng nha

Nàng loay hoay hết tìm ở góc này đến tìm ở góc khác,ánh mắt vô tình lướt qua dưới gầm giường liền loé lên tia giảo hoạt.

- Bảo bối à,mau đến đây nương tử hôn một cái nào

Diệp Nghê Thường bắt đầu giở trò lưu manh kéo áo Sở Thương Dạ lại sát bên mình,nàng không ngại hôn hắn một cái khiến cho hắn mặt đỏ tai nóng bừng.

Tuy hắn biết nàng khiêu khích người bên dưới gầm giường nhưng mà chuyện nàng động chạm vào hắn là thật đó,hắn chưa từng bị nữ nhân làm ra mấy hành động này bao giờ.

- Nương tử ,nàng dừng trêu chọc ta,nếu không một lúc nàng đừng hối hận đó

Hắn ghé sát vào tai nàng thì thầm,nữ nhân nào đó không biết sợ là gì còn gặm vào cổ hắn một cái.

- Cho các người ba tiếng đếm để cút,mau cút khỏi đây cho bổn thế tử

Tư Dạ bên dưới nghe thấy giọng điệu của hắn liền thức thời xách theo Hàn Chiêu Chiêu tốc biến,hắn mà dám làm phiền chủ nhân động phòng ngày tháng sau này chỉ có nước ăn khổ.

Nàng chỉ cảm nhận ánh mắt Hàn Chiêu Chiêu khi lướt qua mình có ẩn ý,đang định bắt người lại để hỏi cho ra lẽ nhưng mà vẫn chậm hơn một bước.

Sở Thương Dạ bế nàng lên giường,Diệp Nghê Thường lúc này mới biết hắn không có cùng nàng đùa liền mới cuống lên muốn chạy trốn.

Chỉ đáng tiếc là hai tay nàng bị hắn chế trụ, xem ra nàng đã chọc nhầm hắn rồi,không biết tên nam nhân này lấy sức lực ở đâu ra,nàng hiện tại muốn cử động một chút cũng không thể.

- Phu quân à,ta sai rồi,tha cho ta đi,buông ta ra được không?

- Ta không có ngốc nha,buông nàng ra nàng liền chạy mất rồi sao

- Ta không có chạy mà

- Thật không?



- Vô cùng chân thật

Sở Thương Dạ ban đầu chỉ định chọc nàng một chút,hiện tại xem ra là nàng biết sợ rồi thế nên hắn liền thả nàng ra.

- Sở Thương Dạ, chàng tới số rồi!

Vừa được thả tay ra nàng liền nhảy dựng lên đè hắn xuống bên dưới,chỉ là định tẫn cho hắn một trận nhưng hình như cơ thể nàng có có gì đó sai sai.

- Này,hình như ta không ổn rồi,khó chịu quá

- Nàng sao vậy,để ta bắt mạch xem

Diệp Nghê Thường bản thân không hiểu vì sao lại vô cùng khó chịu,thân thể như phát sốt mà nóng bừng,Sở Thương Dạ cứ tưởng là nàng bị trúng độc liền vội vàng giúp nàng bắt mạch.

- Ta bị sao vậy?Có phải là trúng độc rồi không?

- Nàng không phải trúng độc mà là trúng...xuân dược

Gió đêm thổi qua thân ảnh hai người đang ngồi trên mái nhà,Tư Dạ không biết nói gì chỉ đành im lặng,ngược lại Hàn Chiêu Chiêu bộ mặt đắc ý giống như bản thân vừa làm được một việc tốt.

- Lần này chắc chắn là gạo nấu thành cơm rồi,aiz,hai người phải cảm ơn ta rồi

- Ngươi đã làm gì chủ nhân cùng nữ chủ nhân của ta rồi

- Không có làm gì to tát đâu,chỉ hạ xíu xuân dược cho tỷ muội tốt của ta thôi

- Ngươi đủ thâm đó,nhưng mà chủ nhân biết y thuật

- Biết y thuật cũng vô dụng thôi

- A,ngươi cái nữ nhân này vậy mà không xấu hổ thật nha

- Ngươi la lớn làm gì,chẳng phải là muốn giúp hai người họ một tay sao,hiện tại chắc là Thường nhi đang cảm ơn ta đó

Trở lại phòng tân hôn,nữ nhân bị hạ xuân dược hiện tại đã đoán ra được là ai làm,không khó để biết được,ban đầu nàng còn thắc mắc cái ánh mắt kia,bây giờ nàng hiểu rồi.

- Hàn!Chiêu!Chiêu!Đợi đấy,còn chưa xong với lão nương đâu!