Nương Tử! Mau Mau Yêu Ta!

Chương 1: Bị tông xe!



Cô-Tô Hạ Nguyệt là một người nghiện tiểu thuyết, ngày ngày ngoại trừ làm quản lí cho đại minh tinh nổi tiếng tên Tiêu Dao ra thì Tô Hạ Nguyệt đều cắm mặt vào điện thoại để đọc truyện. Vào một ngày đẹp trời khi cô được nghỉ, bởi nhà cô đã hết đồ ăn nên cô quyết định đi đến siêu thị một chuyến. Trong lúc mọi người đợi đèn đỏ để qua đường thì cô đã không chú ý mà cứ thế cắm mặt vào điện thoại mà qua đường.Ai nấy đều hò hét trong hoảng sợ, cố gắng thuyết phục cô quay lại. Nhưng cô căn bản là cứ cắm mặt vào điện thoại mà chẳng nghe thấy tiếng nói của ai cả. Lúc vừa qua đường, cô tìm thấy một truyện tiểu thuyết mới.Thế là cô vội vã mở ra xem.Cô chỉ mới xem một đoạn nhỏ,đó là: Dưới âm phủ, có một cuộc tuyển chọn về các nam nhân anh tú để trở thành tân nương cho ma vương. Chỉ cần nếu cưới ma vương mà ngài ấy không có tình cảm thì 50 năm sau có thể tự chọn mình muốn đầu thai thành gì cũng được. Lòng cô thầm nghĩ :Có phải đây là đam mỹ??

Bỗng nhiên, tiếng //Bíp!!Bíp!!// lớn truyền vào tai cô. Cô giật mình ngẩng đầu lên, theo phản xạ mà nhìn về phía phát ra tiếng. Chiếc xe ô tô tải đó cứ như là bị mất phanh mà lao thẳng về phía trước không dừng lại. Người chủ trong xe vội vã mở cửa kính xe mà hét lớn :"Mau chạy đi! Tôi không dừng xe được!!!"

Nhưng cô lại vì sợ quá mà cứ đứng im, dù có cố gắng di chuyển chân như thế nào thì chân cô vẫn cứ cứng đờ mà không di chuyển được, cứ như bị một thế lực nào đó chôn chân của mình tại chỗ.

Chẳng lẽ... mình sẽ chết như thế này sao?! -cô nghĩ. Cô không cam tâm, cô vẫn chưa muốn chết, cô còn rất nhiều thứ chưa làm, rất nhiều thứ....

Một tiếng //RẦM!!!// lớn! Cơ thể cô đã bị chiếc xe ô tô tải đó cán vào khiến tất cả mọi thứ trên người cô đều nát bét. Mọi người xung quanh hoảng sợ la hét, người gọi cho cảnh sát, bệnh viện,... Màu đỏ tươi từ cơ thể cô chảy lênh láng ra mặt đường. Người lái ô tô đó không hiểu sao đâm cô xong lại có thể vừa kịp lúc phanh được chiếc xe đó. Người đó nhanh chóng xuống xe, nhìn thấy cô đã chết, tay chân hoảng loạn mà run lên, miệng không ngừng lẩm bẩm "Tôi... tôi đâm chết người rồi!!" sau đó ngất lịm đi. Mọi thứ thật sự... đã kết thúc rồi sao?? -cô nghĩ.

Linh hồn của cô đứng ở bên cạnh vụ tai nạn giao thông của mình. Một cái chết kinh hoàng, một cái chết thảm thương.... Tất cả bao bọc xung quanh xác cô đều là cảnh sát, những người khám tử thi, những người đứng xung quanh xem chuyện. Tin tức đó cũng được lên tivi, bố mẹ cô thì hả hê lắm..., người thân nhìn thấy thân xác cô trên ti vi thì không quan tâm, những cảnh sau đó, cô không dám nhìn.

Linh hồn cô bay đi một nơi nào đó,có thể gọi là ranh giới của sự sống và cái chết, cô suy nghĩ lại hết những chuyện mấy ngày qua, nước mắt của cô bất giác không kiềm chế được cảm xúc mà rơi xuống.

//Tí tách!//từng giọt, từng giọt mưa cũng như thấu hiểu được cảm xúc của cô mà rơi xuống. Mưa xối xả, càng lúc, mưa càng mưa to hơn. Rồi bỗng nhiên cô gào khóc, tiếng mưa cũng cứ vậy mà lấn át tiếng khóc của cô.

Sau khi cơn mưa đã hết, mặt trời lại ló dạng, cô cũng không khóc nữa. Cô bây giờ đang rất tuyệt vọng. Bỗng nhiên, có một tiếng nói truyền vào tai cô.

"Này! Đừng buồn nữa!"



Cô giật mình hoảng hốt nhìn xung quanh, nhưng lại chẳng thấy ai cả. Người đó lại lên tiếng.

"Đừng cố gắng tìm ta, cô cũng chẳng thấy đâu! "

Dù hoảng sợ, cô vẫn rất can đảm mà trả lời người hỏi :"Tôi không tìm cô! Rốt cuộc cô là ai? Đến từ đâu? Tại sao lại nhìn thấy tôi!?"

"Aiya...! Cô hỏi nhiều quá! Nhưng ta vẫn sẽ giải thích cho cô. Thật ra... ta là một người ở thế giới khác. Ta đến đây muốn nhờ cô giúp ta!"-người đó nói với giọng điệu chêu chọc cô.

"...thế giới khác?! Muốn tôi giúp cô?? Chẳng phải tôi đã chết rồi sao? Làm sao mà có thể giúp cô được!"-cô thấy thật khó hiểu.

Nếu đã chết rồi thì làm sao mà cứu ai được nữa, thân mình còn chưa lo xong! -cô nghĩ.

Người phụ nữ đó nghe được câu trả lời của cô, nhẹ nhàng đáp :"Chính vì cô chết rồi nên tôi mới nhờ cô! Tôi cũng là một hồn ma.Cô cũng đã đọc một ít về thế giới của ta rồi. Ta chỉ là 1 nhân vật phụ trong đó nhưng cuối cùng ta lại là bàn đạp của tân nương và ma vương, cuối cùng ta hồn bay phách tán. Ta không cam tâm nên muốn nhờ cô giúp ta đầu thai, ta không muốn làm bàn đạp của họ nữa. Bởi vì cuốn tiểu thuyết đã biến thành một thế giới nên ta muốn nhờ cô giúp. Ta biết cô thắc mắc điều này nên ta sẽ nói luôn với cô rằng :nhân vật trong truyện không thể tự ý thay đổi cốt truyện. Cô đồng ý giúp ta chứ! Nếu cô giúp ta, ta sẽ giúp cô đầu thai chuyển kiếp. "

Nghe thấy những lời như vậy, cô lưỡng lự một hồi rồi đáp :"Chuyển kiếp?? Chẳng phải tôi cũng tự chuyển kiếp được sao? Nếu thế thì sao tôi phải giúp cô chứ?"

"Nhưng thế giới này phải đợi tận 10000 năm mới được luân hồi, hơn nữa sau khi luân hồi chưa chắc cô đã là người! "