Cánh cửa phòng của Dạ Nguyệt bị đạp tung ra.. Dạ Nguyệt cùng với Liễu thị cùng 1 lúc nhìn về phía cửa phòng cô. 1 nam nhân trai tráng bước vào, trên gương mặt tỏ rõ sự lo lắng, nhanh chóng chạy đến chỗ Dạ Nguyệt, dang rộng 2 tay ra rồi chạy lại ôm lấy cô
"Ôi lão tam, đệ bị làm sao vậy?"
「Xem ra người nhà không giống như trong kí ức của mình, may quá!」
Nhưng đó chỉ là 1 giây trước thảm hoạ...
Liễu thị thấy Phong Tử Mặc từ đâu xông đến ôm lấy Dạ Nguyệt thì hoảng hốt, vội vàng tách Phong Tử Mặc với Dạ Nguyệt ra, mắng Phong Tử Mặc té tát..
"Phong Tử Mặc, con làm gì vậy hả?! Con phải biết đệ đệ con còn đang bị thương, sao con có thể chạy lại mà ôm đệ đệ của con như vậy?!... Thật là...."
Liễu thị càm ràm đủ thứ, thế mà Phong Tử Mặc lại không dám phản bác, chỉ ỉu xìu như cún con. Dạ Nguyệt nằm đó ngơ ra luôn rồi...
"Mẹ, chỉ là đại ca có chút quá khích, con cũng không có sao. Mẹ xem, mẹ cũng đã mệt rồi, mẹ nên về phòng sớm thôi! Kẻo đến lúc con khoẻ lại, mẹ lại bị bệnh thì không hay, lúc đó Dạ Nguyệt con sẽ rất đau lòng!"
Liễu thị nghe thấy vậy thì không mắng Phong Tử Mặc nữa, lo lắng định ở lại chăm sóc Dạ Nguyệt thì bị ý chí kiên quyết của Dạ Nguyệt làm lung lay, đành không nỡ mà đi về viện của mình..
Dạ Nguyệt lúc này mới thở phào 1 hơi, 「Xem ra là thoát được 1 mạng, đại ca này xem như nợ ta 1 ân tình!」
Phong Tử Mặc thấy Liễu thị đã đi xa khỏi phòng liền chạy lại lắc lấy lắc để người cô khiến cô chóng hết cả mặt..
"Lão tam, đệ có ổn không?"
「Còn ổn được sao?!」
Dạ Nguyệt liền tức giận..
"Đại ca, dừng dừng dừng! Ta chóng mặt quá!"
Phong Tử Mặc hoảng hốt :"Ồ! Lão tam, đệ đau đầu đến chóng mặt luôn sao?", nhưng nghĩ lại Tử Mặc thấy sai sai"Lão tam, đệ chóng mặt? Không phải không nhìn thấy chứ?! Nhìn nè, có nhìn thấy không? Này, đây là số mấy?"
Phong Tử Mặc giơ 2 ngón tay lên hỏi Dạ Nguyệt ..
「Phong Tử Mặc! Huynh bị sao vậy?! Ta chóng mặt chứ đâu có bị mù?!」
"Ta không nói, huynh tự hỏi tự trả lời đi!"
Trái lại với thái độ chán nản của Dạ Nguyệt, Phong Tử Mặc lại rưng rưng nước mắt..
"Dạ Nguyệt, có phải đệ bị mù rồi không?"
「Đại ca này có phải là có thành kiến với ta không vậy?? Mong ta bị mù đến thế là cùng!?」
"Mả cha nhà huynh, mong ta mù luôn rồi đúng không?!"
"Á..!! Đau đau!! Lão tam, đệ dám cốc đầu ta!"
Dạ Nguyệt tức đến nỗi ngồi bật dậy cốc vào đầu Phong Tử Mặc 1 cái. Phong Tử Mặc ôm đầu đang sưng mà mếu máo..
"Lão tam, đệ biết như vậy là đau lắm không?"
"Ta mặc kệ. Ai bảo huynh ngứa đòn!"
Dạ Nguyệt "Hừ!" nhẹ 1 tiếng 「Ăn nói xà lơ! Đáng bị đánh!」
Dạ Nguyệt nhớ rõ trong kí ức, Phong Tử Mặc là cái tên có ý nghĩa rất đẹp. Đặc biệt là cái ý nghĩa của nó, cô rất thích. Trầm lặng, điềm đạm, chín chắn, trưởng thành, ai mà không thích những nam nhân như vậy? Đã thế còn là đại ca của cô. Nhưng giờ xem ra là cô nhầm rồi, nhất định là ngày xưa cha mẹ đặt sai tên cho Phong Tử Mặc nên mới như vậy! Bởi thế quái nào mà tên với người lại trái ngược như thế.
Dạ Nguyệt chỉ tay về phía cửa viện chỉ còn lại mỗi cái khung của cô..
"Nhìn thành quả huynh làm đi! Nát bét hết trơn rồi, đền đi!"
Phong Tử Mặc cũng theo tay của Dạ Nguyệt mà nhìn về hướng cửa viện, mặt có hơi toát mồ hôi..
"Lão tam, nghe ta nói...!"
"Nói cái gì?! Nát hết rồi còn đâu?!"
Dạ Nguyệt tức giận, Phong Tử Mặc mới đến chưa đầy 1 canh giờ thế mà đã báo như vậy, riết rồi cứ thế hậu viện của cô có nát bét không?
"Lão tam, đệ không thể vì tên vương gia kia mà tức giận sang cả ta chứ! Ta là đại ca của đệ đấy. Còn cửa thì... để ta sai người đi làm lại cho đệ nha!"
Dạ Nguyệt nhíu mày lại... 「Vương gia? Vương gia nào...?」Nhưng nghĩ kĩ lại, hóa ra là tên 'ảo tưởng' đã đẩy cô xuống lầu..
「Vừa hay, có thù thì phải trả, đừng để ta gặp lại ngươi!」
Thấy Dạ Nguyệt ngồi mà cứ cười 1 mình, nếu là cười bình thường thôi thì Phong Tử Mặc không nói, nhưng cách cười này có chút biến thái quá, là đại ca như Phong Tử Mặc cũng có chút sợ..
「Thôi xong rồi! Xong rồi! Lần này toang rồi! Lão tam đây là định xử ta luôn sao?! Phải tìm lão nhị để làm bia đỡ đạn cho ta vậy. Lão nhị, âu cũng là cái số, đệ chịu khó hưởng thay ta nha! Mãi là huynh đệ!」
Phong Tử Mặc thầm nghĩ trong lòng như vậy, xem ra Phong Tử Mặc rất 'yêu quý' lão nhị nên mới cho lão nhị làm bia đỡ đạn...
*Lão nhị :Quý hóa quá, ta không dám nhận \="))
......................
Lão nhị:Bao giờ ta mới được lên sóng??
Tác giả :tập sau nha coan\=))
Lão nhị :Không ấy đến lúc ta diễn ngươi cho đại ca về đi\="))Ta sợ \=))
Tác giả :đừng sợ! Tập sau choa ngươi phát sóng cùng Phong Tử Mặc \=))
Phong Tử Mặc :Lão nhị! Có phúc cùng hưởng, có hoạ nhường đệ!
Lão nhị :Cútt!!
Phong Tử Mặc :Lão nhị! Sao đệ lỡ lòng nào.. còn gì là huynh đệ nữa??
Lão nhị :Đây mà gọi là huynh đệ sao?! Huynh đệ tương tàn thì có!!