Nương Tử Mau Tới Bảo Vệ Ta

Chương 22



Sau thời gian nửa chén trà nhỏ, Lý Dụ giơ tay ném đi tấm da người cỡ bàn tay, trong lòng hắn khinh bỉ tột đỉnh, mới có chút xíu mà đã không chịu đựng nổi, khiến cho hắn không có tâm trạng chơi tiếp nữa, hắn thật sự không muốn ngửi mùi nước tiểu hôi thối phiêu tán trong không khí, Lý Dụ không quan tâm đến Trương Thịnh bị dọa ngất xỉu nằm ngay đơ trên mặt đất mà đẩy cửa bước ra ngoài.

Nơi đây là phía đông kinh thành, vốn là căn hầm của một hộ phú quý, sau đó vô tình Lý Dụ mua được nên hắn cải tạo lại thành một nhà lao tư nhân, hình cụ bên trong đều được lựa chọn tỉ mỉ, nếu là người bình thường thì không được ưu ái như vậy đâu.

Men theo cầu thang đi lên, đợi đến khi Lý Dụ chậm rãi ra bên ngoài, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua ánh trăng đang dần ngã về Tây, ánh mắt hắn trầm xuống, thân thể thoát ẩn thoát hiện chạy như bay.

Hắn dây dưa quá lâu, không biết bây giờ nàng thế nào rồi.

Nhớ tới cảnh Tô Nhược Tuyết yếu ớt té xỉu trong lòng mình, hai mắt Lý Dụ tối đi mấy phần, bước chân lại càng nhanh.

Trong y quán Đới gia, lúc này đèn đuốc sáng trưng.

Đới Xuân Vinh bình tĩnh rút mũi tên cắm sau lưng Tô Nhược Tuyết ra, bỏ qua vết máu văng tung tóe vì mũi tên được rút ra, y vẫn tỉnh táo xử lý vấn đề phía sau.

May miệng vết thương là một chuyện hết sức tỉ mỉ, Đới Xuân Vinh mất thời gian uống hai chung trà mới làm xong, tiếp theo y gọi môt tiểu nha hoàn mặc y phục tử tế lại cho Tô Nhược Tuyết đang hôn mê rồi đi ra phòng ngoài.

"Tam gia, Tô nhị tiểu thư sao rồi ạ?"

Do nam nữ khác biệt nên Triệu Vô Minh vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài, nhớ đến câu nói của thiếu gia nhà mình trước khi đi, y phải ở vào thế khó có thể an toàn, quỷ mới biết trong thời gian bế Tô Nhị tiểu thư chạy tới y quán Đới gia, nàng chảy rất nhiều máu làm y sợ đến mức hận không thể mọc thêm mấy cái chân.

Nếu Tô Nhị tiểu thư xảy ra sơ xuất gì, y không hề nghi ngờ câu nói muốn mình chôn cùng là sự thật.

Đới Xuân Vinh nhận lấy chiếc khăn trắng gã sai vặt đưa lau vết máu tung tóe trên mặt, y vừa đi ra ngoài vừa thản nhiên nói như không có chuyện gì, "Không khả quan, phải xem tối nay thế nào."

Y đã làm hết sức, còn lại phải xem mạng của vị cô nương này có lớn hay không mới được.

Triệu Vô Minh sâu sắc cảm nhận con đường phía trước vô cùng đen tối, y vội vàng đuổi theo, "Tam gia, người không nói đùa chứ? Nếu Tô Nhị tiểu thư có chuyện gì, thiếu gia nhà nô tài sẽ lột da nô tài mất..."

Bước chân của Đới Xuân Vinh vẫn không ngừng lại, y quay đầu nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Triệu Vô Minh, khóe môi hơi cong lên, "Đến lúc đó ta sẽ nói với thiếu gia nhà ngươi, xem ai trong chúng ta có kỹ thuật, vậy thì tốt hơn đấy."

Triệu Vô Minh: "..."

Đều là một đám người man rợ? Động một chút là muốn lấy mạng người, y đã chọc giận ai đâu...

Theo thói quen Đới Xuân Vinh muốn đi tắm, Triệu Vô Mình bị chặn ngoài cửa không chút lưu tình, Y chỉ có thể mang bản mặt xám xịt quay lại chỗ Tô Nhược Tuyết, tiếp tục chờ đợi trong lo lắng.

Qua thật lâu sau, Triệu Vô Minh nghe thấy một luồng gió mát bên tai, y lập tức đứng dậy, "Thiếu gia, người trở về rồi, Tam thiếu gia Tuyên Quốc công phủ kia..."

Lý Dụ quen đường bước vào phía trong, hắn không hề để ý đến sự lo lắng của Triệu Vô Minh, bây giờ trong đầu hắn chỉ có Tô Nhược Tuyết đang hôn mê, "Tô Nhị tiểu thư thế nào rồi?"

Biết thiếu gia nhà mình để Tô Nhị tiểu thư trong lòng, giờ khắc này Triệu Vô Minh không dám vòng vèo, y kể hết đầu đuôi ngọn nguồn những điều Đới Xuân Vinh chuẩn đoán lại một lần.

Đương nhiên kể cả câu lành ít dữ nhiều kia.

"Đi mời Tam thiếu gia đến đây trông coi."

Lý Dụ để lại một câu như thế sau đó trong đầu lại tràn ngập hình ảnh khuôn mặt tái nhợt của người nằm ở trên giường.

Lý Dụ mơ màng cũng có thể nhớ rõ hoàn cảnh mỗi khi bọn họ gặp mặt, bất luận là khi ở Tam Nguyên lâu nàng vượt qua dự kiến của tất cả mọi người điểm huyệt Bùi Hạo, hay là trong đêm khuya nàng lấy đi mạng của ba người một cách dễ dàng, hoặc là trong hậu viện Bùi phủ nàng bóp nát chén trà hù dọa các thiên kim tiểu thư nhiều chuyện, mỗi một màn đều hiện rõ trước mắt.

Mà khiến cho Lý Dụ khó quên nhất chính là tư thế hiên ngang oai hùng của nàng.

Mỗi một lần, nàng đều mạnh mẽ thu hút ánh mắt hắn, song lần này nàng lại tiều tụy nằm ở trên giường, giống như búp bê vải, không có hơi thở, không có sức sống.

Đới Xuân Vinh thay y phục xong thì nhanh chóng quay lại, y có hai người huynh đệ, một người vừa định thân với Tô đại tiểu thư, còn một người, tuy trước giờ không nghe phong phanh gì nhưng hiện tại xem ra, không chừng đã che giấu bao nhiêu tâm tư. Hơn nữa Triệu Vô Minh gặp giữa đường khi đi gọi y cũng nhìn thấy một màn này.

Ài...Sau Đại ca thì mùa xuân của Nhị ca cũng tới rồi.

"Nhị ca, huynh tới rồi." Sâu sắc cảm giác được biểu lộ của Lý Dụ "Không thể tưởng tượng được" Đới Xuân Vinh lên tiếng xóa tan bầu không khí âm u phiền muộn xung quanh.

Đầu Lý Dụ cũng không ngẩng lên, ánh mắt vẫn luôn lo lắng đặt trên người Tô Nhược Tuyết, sắc mặt âm u không rõ, "Nàng...Rất nghiêm trọng ư?"

Đừng thấy hàng ngày Đới Xuân Vinh lêu lỏng với bọn họ mà lầm, không đụng chuyện thì không biết thực lực, có rất ít người biết Đới Xuân Vinh là người có tư chất cao nhất trong đám người cùng thế hệ ở Đới gia.

Người đời đều biết, nhiều thế hệ Đới gia hành nghề y, có thể nói là bàn tay vàng, mà trong các đời của Đới gia chỉ có một người được tiến cung làm quan, đây là quy tắc mà tổ tiên Đới gia và Hoàng gia cân nhắc lập ra, không một ai dám có ý kiến.

Nhưng Hoàng gia dù sao vẫn là hoàng gia, không thay đổi được quy tắc do tổ tiên đặt ra, nên mỗi một thời đại bọn họ đều tự tay chọn lựa thái y từ Đới gia, vì sự an toàn tính mạng của mình, đương nhiên Hoàng gia phải chọn người có y thuật cao minh nhất rồi.

Loại chuyện này không có gì đáng trách, có điều đến đời này Đới gia sinh ra Đới Xuân Vinh, ba tuổi đã có thể đọc sách thuốc, năm tuổi tinh thông y lý, lý thuyết y học, tám tuổi có thể phân biệt được tất cả các loại thuốc, đến mười tuổi thì có thể xem bệnh kê đơn cho người ta rồi, có thể nói là tư chất tuyệt vời trời ban.

Đới gia rất tự hào về chuyện này, một kỳ tài y học ra đời khiến bọn họ xem như báu vật, có điều bọn họ lại rất lo lắng, người có tư chất bậc này xuất hiện thì thiên hạ nhất định sẽ đại loạn, chẳng biết Đới gia bọn họ có thể chống đỡ được hay không...

Vì để bảo vệ Đới Xuân Vinh, giảm nguy cơ mạo hiểm xuống mức thấp nhất, thế hệ này của Đới gia có ba vị thiếu gia, Đại thiếu gia Đới Xuân Lai và Nhị thiếu gia Đới Xuân Lôi thành danh trong giới y thuật. Đại thiếu gia Đới Xuân Lai vừa tròn hai mươi hai tuổi, từ năm trước đã bắt đầu theo phụ thân tiến vào cung, chắc chắn ngày sau sẽ trở thành quan gia được người đời ca tụng. Nhị thiếu gia Đới Xuân Lôi năm nay mười chín, từ năm mười ba tuổi đã đến y quán Đới gia, nhân hậu có tiếng, dần dần truyền xa.

Người đời đều ca ngợi Đới gia có người kế tục, song nếu có người hỏi đến Tam thiếu gia Đới Xuân Vinh, ngươi không nói thì mọi người gần như đã quên người thích dùng độc nổi tiếng trong "Kinh thành tam hại" chính là người của Đới gia.

Vì thế, nếu có người hỏi khả năng dùng độc của Đới tam thiếu gia, cái đó quả thực là thiên phú đấy. Còn nếu có người muốn hỏi y thuật của Đới tam thiếu gia thì thật xin lỗi, chuyện này không ai biết rõ, chỉ cần người tiếp theo y tìm không phải là ngươi thì may mắn lắm rồi, ngươi muốn tìm y xem bệnh, đầu óc ngươi có bệnh không?!

Có điều làm huynh đệ đã nhiều năm, ngoại trừ Bùi Hạo và người Đới gia thì không còn ai có thể rõ hơn Lý Dụ, y thuật của Đới Xuân Vinh cao cỡ nào. Không nhắc tới khoảng thời gian bọn họ cùng lêu lỏng lúc trước, hiện tại Đới Xuân Vinh đã mai danh ẩn tích âm thầm nghiên cứu một số bệnh nan y khó trị, vài năm nay y đi ngao du bốn phương, các nơi liền truyền tin ca ngợi một vị thần y vô danh, tới đây có thể đoán được mờ mờ rồi chứ.

Lý Dụ tin tưởng Đới Xuân Vinh như tin tưởng chính mình vậy, tình huống bây giờ của nàng thế nào, hắn muốn y chính miệng nói với hắn.

"Mũi tên bắn vào sau lưng nàng, suýt chút nữa là trúng tim, đệ đã rút mũi tên ra nhưng phải chờ xem đêm nay hồi phục thế nào, nếu vết thương bị nhiễm trùng, mà vị trí gần tim như vậy e là lành ít dữ nhiều." Đới Xuân Vinh nói rất chi tiết, giọng nói lạnh nhạt theo thói quen của đại phu, giống như nói mấy chuyện bình thường không quan trọng vậy.

Lý Dụ im lặng thật lâu rồi mới nhẹ nhàng lên tiếng, "Ta cảm thấy mạng nàng nhất định rất lớn..." Nếu không thì sao trong biển người mênh mong này hắn chỉ có hứng thú với một mình nàng đây?

Đới Xuân Vinh từ chối cho ý kiến, "Sức khỏe Tô nhị tiểu thư rất tốt, có lẽ...Có lẽ nàng sẽ chống chọi được..."

Gần sáng, Tô nhị tiểu thư vẫn luôn hôn mê rốt cuộc có động tĩnh, trán nàng đổ mồ hôi, đôi môi khô ráp mấp máy rồi lại im lặng, vẻ mặt hoảng hốt.

Lý Dụ ngồi trên ghế tựa lót đệm gấm suốt từ tối đến giờ, hắn đau lòng nắm lấy tay nàng ho to, "Tam đệ, đệ mau tới xem nàng một chút!"

Đới Xuân Vinh cũng một đêm không về, y mặc y phục đơn giản nằm nghỉ ngơi ở gian ngoài, nghe được tiếng gọi y mới gấp gáp đứng dậy.

"Không ổn rồi, người Tô nhị tiểu thư nóng rần..."